Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 797: Lâu ngày thăm hỏi

Từ sau khi dừng chân ở Tinh Nguyệt nguyên, một đường sau đó Khương Vọng cũng không dừng lại.
Qua Dương địa nhưng không ghé Thanh Dương, trực tiếp chạy tới Lâm Truy.
Lâm Truy có một trăm lẻ tám cửa thành, Trọng Huyền Thắng chờ ở ngoài cửa chữ "Tin".
Chọn cánh cửa này, rất có thâm ý.
Lúc trước khi Khương Vọng đến Lâm Truy lần đầu tiên, Trọng Huyền Thắng cũng mang hắn vào từ cửa chữ “Tin” này, chính là vì nhắc nhở Tụ Bảo Thương hội, nói lời giữ lấy lời.
Về sau Tụ Bảo Thương hội cố ý hủy lời hứa, Tô Xa tránh mặt không gặp, mới có chuyện Trọng Huyền Thắng dùng kế, Hứa Phóng moi tim gan ngoài Thanh Thạch cung. Một thương hội lớn đến như vậy lại nghiêng như núi lở.
Cho tới bây giờ, Tụ Bảo Thương hội sớm đã chia năm xẻ bảy, Tô Xa đã từng phong quang một thời cũng chết ở trước mặt Khương Vọng, đã hóa thành bùn đất, lẫn thành bụi bặm.
Hiện tại Khương Vọng đúng hẹn trở về, lại vì bằng hữu mà chạy tới Huyền Nguyệt đảo.
Vẫn là ở cửa chữ “Tin” này.
Tín giả, nhân ngôn dã, ngôn tất yếu hành, hành tất yếu quả.
Khi Khương Vọng từ cuối quan đạo đi tới, đứng dưới tường thành nguy nga ba trăm dặm kia, nhìn thấy thân ảnh mập mạp quen thuộc trước cửa thành kia, cùng với Thập Tứ vẫn khoác trọng giáp đứng phía sau người nọ.
Mặc dù đi đường khá mệt mỏi, dù nghĩ tới chuyện của Trúc Bích Quỳnh, hắn vẫn nở nụ cười.
"Các ngươi còn chờ gì nữa?" Hắn từ xa đã mở miệng hỏi.
Thập Tứ vẫn là người luôn hướng nội như trước, y giấu dưới trọng giáp, giống như tác phẩm điêu khắc đứng ở nơi đó, chỉ nâng tay lên.
Trọng Huyền Thắng cười đến mức đôi mắt híp lại.
So với quẫn bách lần đầu tiên gã cùng Khương Vọng vội vàng tiến tới, thế lực hiện tại của gã ở Lâm Truy đã khác với ngày xưa. Trên cơ bản đã cắn nuốt hết phần làm ăn của Trọng Huyền Tuân, chỉ còn lại một ít căn cơ không cách nào lay động. Những bộ phận kia, trừ phi Trọng Huyền Tuân hoàn toàn rời khỏi vị trí tranh đoạt tộc trưởng, bằng không sẽ vĩnh viễn đi theo đối phương. Tựa như Đức Thịnh Thương hội bên Trọng Huyền Thắng, tựa như ảnh vệ mà Trọng Huyền Trữ Lương xây dựng giúp gã, tựa như là Thập Tứ.
Là con cháu thế gia số một số hai trong thành Lâm Truy hôm nay, Trọng Huyền Thắng chỉ mang theo Thập Tứ đến nghênh đón Khương Vọng.
Giữa bọn họ vốn cũng không cần phô trương gì, không cần phải để ý đến chuyện mặt mũi.
Sau trận chiến với Vương Di Ngô, toàn bộ Lâm Truy đều biết, bất cứ lúc nào Khương Vọng đều ủng hộ Trọng Huyền Thắng, đồng thời Trọng Huyền Thắng cũng luôn nghiêng về phía hắn.
“Đang chờ ngươi!” Trọng Huyền Thắng nói.
Gã chậm rãi bước ra một bước.
Năm trước Vương Di Ngô ám sát không thành, bị Khương Vọng đánh bại. Lại có hung đồ Trọng Huyền Trử Lương xuất đầu, hai vị Hầu gia nhà Trọng Huyền cùng nhau gây áp lực, đòi công đạo với đại nguyên soái trấn quốc, cuối cùng phạt Vương Di Ngô vào doanh tử tù, ba năm không được trở về Lâm Truy.
Giai đoạn cạnh tranh gay gắt của Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân liền chấm dứt, lấy Trọng Huyền Thắng đại hoạch toàn thắng làm kết quả.
Đưa Trọng Huyền Tuân vào Tắc Hạ Học cung, đuổi Vương Di Ngô ra khỏi thành Lâm Truy, còn có Tụ Bảo Thương hội âm thầm chủ đạo những chuyện không người biết sụp đổ.
Đã không ai có thể hoài nghi Trọng Huyền Thắng có tư cách tranh giành với Trọng Huyền Tuân hay không.
Nhưng đến nay Trọng Huyền Tuân vẫn chưa kịp chính thức xuống cờ, vẫn là cửa ải lớn nhất trước mặt Trọng Huyền Thắng.
Khương Vọng rời đi, Trọng Huyền Thắng liền như hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, dốc lòng tu hành dụng công, rõ ràng là vì cố gắng rút ngắn chênh lệch tu vi giữa hai người.
Rất nhiều người đều đang chờ đợi, chờ xem khi nào Trọng Huyền Thắng viên mãn Đằng Long, dập mở Nổi Phủ, xem gã sẽ có được thần thông gì.
Nhưng bản thân gã ngược lại không nóng nảy, vẫn ý định tiếp tục mài giũa ở trong Đằng Long cảnh.
Thế cho nên dần dần đều có tiếng đồn truyền ra, rằng có phải gã đã bị Vương Di Ngô đánh diệt tiềm lực, mất đi khả năng có được thần thông, mới chậm chạp không chịu dập mở Nội Phủ hay không.
Bằng không nếu lúc ấy gã không xảy ra chuyện lớn gì, hung đồ sao có thể giận không thể nổi giận, không tiếc đối cứng với quân thần vậy?
Lời đồn càng ngày càng kịch liệt, thế nhưng Trọng Huyền Thắng vẫn im lặng không đáp lại, chỉ củng cố thế lực cùng nắm chắc tu hành.
Hôm nay tất cả các tin đồn không công mà tự đổ.
Bởi vì Trọng Huyền Thắng bước ra một bước, khí thế vậy mà đột ngột tăng vọt.
"Đạo mạch bay lên là rồng, một khi bay ra biển. Gặp năm vầng sáng, chém mở thiên địa.”
Giới tu hành lưu truyền bài thơ nhỏ không biết tên này, thể hiện tất cả màu mè của việc tấn thăng Nội Phủ.
Từ Thông Thiên hải đến Ngũ Phủ hải, nhảy lên Đằng Long, dập mở Nội Phủ!
Trong Thiên Phủ bí cảnh, Trọng Huyền Thắng sớm đã định ra thần thông.
Lúc này gã từng bước tiến về phía trước, khí thế liên tiếp tăng lên.
Đột nhiên thân thể vốn đã mập mạp kia chợt đồng loạt bành trướng, tăng vọt lên!
Một trượng, hai trượng, ba trượng...
Thân hình của gã tăng vọt mang theo tiếng kinh hô của dân chúng phụ cận cửa thành.
Tường thành Lâm Truy thành cao tới ba mươi ba trượng, mà thân hình Trọng Huyền Thắng lúc này cao chừng nửa thành, gần mười lăm trượng!
Thần thông, Pháp Thiên Tượng Địa!
Cự nhân này đứng ở ngoài thành Lâm Truy, sải bước một bước, thò tay bắt về phía Khương Vọng.
Tiếng ồm ồm như sấm, chấn động đến tầng mây chân trời tan biến: "Có bằng hữu từ phương xa đến, lâu ngày thăm hỏi!”
Một bàn tay to che đậy trời đất, mãnh liệt như núi cao đảo ngược.
Đại khái là ghi hận Khương Vọng khí thế bức người ở trong Thái Hư ảo cảnh, phát động khiêu chiến hết lần này đến lần khác, lần này Trọng Huyền Thắng cũng không thương lượng với hắn như trước đó.
Nhưng Khương Vọng không sợ không loạn, chỉ nói một tiếng: "Đến hay lắm!”
Sau đó chân đạp mây xanh, thong dong từ trong lòng bàn tay Trọng Huyền Thắng thoát ra.
Những đám mây xanh tụ lại trên bầu trời rồi nhanh chóng tan đi.
Một bước thoát chưởng thế, một bước đến gần thể thể cự nhân, lại thêm một bước, hắn đã ở trên đỉnh đầu đối phương!
Mỗi một sợi tóc dài của cự nhân này đều tráng kiện như mãng xà, đan xen cùng với nhau, tạo thành một cái búi tóc không hề dễ nhìn. Lúc này nó đang chất đống trước mặt Khương Vọng, vừa dày vừa nặng.
Tóc tai của Trọng Huyền Thắng thường được Thập Tứ chăm sóc rất kỹ. Nhưng dù sao thiên phú của Thập Tứ chủ yếu ở trên Trọng kiếm, bối tóc như tổ quạ là chuyện không có gì lạ.
Khương Vọng lãng thanh cười cười: "Đã lâu không gặp, ta sẽ bối lại đầu tóc rối này cho ngươi!”
Trường Tương Tư réo rắt ra khỏi vỏ, hàn quang đột nhiên động.
“Hảo huynh đệ, không được!
Trọng Huyền Thắng lắc người, đã nhanh chóng thu nhỏ lại, khôi phục kích thước vốn có. Bảo y trên người gã cũng thay đổi theo kích thước thân thể gã, bình yên vô sự.
Khương Vọng cũng thu kiếm vào vỏ, theo đó hạ người xuống, như cười mà không phải cười: "Thăm hỏi xong rồi? Nơi này không tiện tâm sự, tới chỗ cũ thế nào?”
Trọng Huyền Thắng cũng không tiếp nhận, chỉ cười ha ha một tiếng: "Đi, tới Thanh Tâm Tiểu Trúc, đón gió tẩy trần cho ngươi!”
Thanh Tâm Tiểu Trúc là một quán trà nhỏ do Trọng Huyền Thắng kinh doanh, vốn không mở cửa cho người bên ngoài. Lúc Khương Vọng xuất phát đi Thất Tinh bí cảnh, một đám bằng hữu ở Lâm Truy đã từng tiễn đưa hắn ở chỗ này.
Khương Vọng có chút ngoài ý muốn, với thói quen ngày xưa của Trọng Huyền Thắng, chắc chắn sẽ phải thiết yến ở Hồng Tụ Chiêu hoặc là các danh quán khác. Nhưng hắn cũng không có ý kiến gì. Bởi vì ngay bản thân hắn cũng không lưu luyến chốn Kỹ quán Thanh lâu, chỉ muốn có chỗ tâm tình với bằng hữu, ở nơi nào mà chả được.
Trọng Huyền Thắng dẫn đường, nghênh ngang đi vào trong thành, cực kỳ giống một tên thế tử nhà giàu ăn chơi trác táng hoành hành bá đạo trong một thành nhỏ hẻo lánh nào đó.
Vừa mới giao phong cùng Khương Vọng một phen, hai bên đều không vận dụng toàn lực, Khương Vọng chưa dùng thần thông, gã cũng chưa thi triển Trọng thuật. Vốn chỉ vì bày ra thần thông ở Lâm Truy mà thôi.
Trọng Huyền Thắng là loại người thông minh như vậy, cố ý chọn ngày Khương Vọng trở về biểu thị ra thần thông của mình, đương nhiên là có suy tính riêng mà không phải đơn giản chỉ là hứng khởi nhất thời.
Thần thông với động tĩnh kinh người như vậy, nếu bày ra ở trong Lâm Truy thành, Bắc Nha chắc chắn sẽ mời gã đi uống nước chè một bữa, còn ở ngoài thành Lâm Truy thì không cần phải cố kỵ như vậy.
Càng có khí thế càng tốt, càng uy phong càng được.
Pháp Thiên Tượng Địa không thể nghi ngờ là thần thông cường đại, cũng đủ để chặn miệng toàn bộ nghi ngờ tiềm lực tu hành của gã.
Mà gã cũng cực kỳ rõ ràng Khương Vọng trở về Lâm Truy lần này là muốn làm cái gì.
Cho nên loại người giấu tài đã quen như gã mới không kiêng nể gì bày ra thiên tư, triển lộ tương lai của mình.
Bởi vì...
Gã sẽ điều động toàn bộ nguồn lực của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận