Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 637: Vì sao?

Lâm Chính Lễ vừa mới yên bụng, lại trở nên bất an.
Mà Lâm Chính Nhân lần nữa cắn răng, đi về phía đệ đệ nhà mình.
"Lâm Chính Nhân, ngươi muốn làm gì!"
Lúc này vang lên tiếng mắng chửi.
Khương Vọng theo tiếng nhìn qua, lại là một vị cố nhân, Lâm Đoan Hành, phụ thân của hai huynh đệ Lâm Chính Nhân, Lâm Chính Lễ.
Hắn quần áo lộn xộn, không biết là mới bò xuống từ trên người nữ nhân nào, người toàn mùi rượu, hiển nhiên so với hai nhi tử thì tiêu sái hơn nhiều.
Nhưng lúc này mặt hắn hầm hầm, cực kỳ phẫn nộ: "Hắn là thân đệ đệ của ngươi, ngươi muốn giết hắn? Ngươi là đồ súc sinh sao? !"
Hắn xoay người lại nhìn xung quanh một vòng: "Đám giá áo túi cơm các ngươi, đều là phế vật sao? Cứ mắt mở trừng trừng nhìn yêu nhân này diễu võ dương oai ở Lâm gia ta? Nuôi các ngươi làm gì!"
Khương Vọng lẳng lặng nhìn hắn, không có ý muốn làm gì.
Mà đối với lời mắng chửi của phụ thân minh, Lâm Chính Nhân vẫn nét mặt dửng dưng. Hắn chỉ nói: "Từ giờ trở đi, ta tiếp quản quyền lực cao nhất của gia tộc. Người đâu, dẫn Lâm Đoan Hành đi!"
"Ngươi dám!" Lâm Đoan Hành giơ chân lên: "Tu hành tu vào bụng chó đi, ta là cha ruột của ngươi! Lâm Chính Nhân, ngươi mất tâm điên rồi sao?"
"Ai dám?" Hắn như một con chó già nổi giận, rống lên với đám người: "Ta xem kẻ nào dám! Lão tử giết chết hắn!"
Thường ngày thái độ của hắn đối với Lâm Chính Nhân thật ra đã cực kỳ khắc chế. Bởi vì hắn biết, con trai cũng không để mắt tới mình.
Hắn cũng biết bản thân không có bản lĩnh lớn gì, ăn chơi rượu chè đến hết đời thôi. Tu hành gì gì đó, trước đây hắn từng có tâm tư, sau đó thì không suy nghĩ nữa.
Mặc dù hắn được coi là vô năng, nhưng lại hiểu rõ, địa vị thực tế của mình tại gia tộc khẳng định không bằng hai nhi tử. Nhất là không có khả năng so được với Lâm Chính Nhân.
Ngày nào đó nếu như hắn nổi giận với Lâm Chính Nhân, mất mặt tuyệt đối là hắn.
Cho nên ở trước mặt con trai mình, từ trước đến nay hắn luôn thành thật.
Nhưng lúc này hắn gào lên, hắn phẫn nộ, hắn chửi cả Lâm Chính Nhân.
Bởi vì hành vi của Lâm Chính Nhân đã chân chính chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
Dù cho hắn là một kẻ hoàn khố, vô năng cả nửa đời người, dù cho hắn là một phế vật, cũng có điểm mấu chốt của một người làm phụ thân.
Không thể tổn thương con hắn, ai cũng không thể tổn thương con hắn!
Xoát!
Hắn đoạt lấy bội đao của một gã tộc binh, rút đao chỉ vào Lâm Chính Nhân:"Ngày hôm nay nếu như ngươi dám hạ thủ với đệ đệ ngươi, lão tử sẽ không khách khí với ngươi!"
Ba!
Lâm Chính Nhân vung roi quất bay đao của hắn, cả người cũng bị quất ngã xuống đất.
"Dẫn đi!"
Hắn đã mất đi bình tĩnh, tàn bạo quát!
Rất nhanh có hai gã tộc binh chịu không nổi áp lực của ánh mắt hắn, tiến lên một trái một phải xách lên Lâm Đoan Hành trên mặt đất.
Lâm Đoan Hành bị xách lên kéo đi một đoạn, đột nhiên khôi phục lại liều mạng giãy giụa: "Buông lão tử ra! Các ngươi có phải muốn chết rồi không? Lâm Chính Nhân! Lâm Chính Nhân! Ngươi là đồ súc sinh, súc sinh! Nương ngươi dưới đất cũng không tha thứ cho ngươi! Các ngươi buông ta ra! Buông ra! ..."
Hắn gào thét, bị kéo đi xa.
Lâm Chính Nhân run lên.
Hắn biết phụ thân mình từ lâu đã bị tửu sắc làm hư thân, một roi kia cũng có ý khống chế lực độ, cũng không chân chính làm hắn bị thương, nhưng cũng sẽ khiến hắn nửa ngày không dậy nổi mới đúng.
Từ nhỏ đến lớn, sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn thấy được trên người phụ thân có hình bóng của người làm phụ thân, nhưng lại ở một trường hợp như vậy.
Cỡ nào châm chọc?
Sửng sốt này cũng chỉ duy trì thời gian rất ngắn ngủi, Lâm Chính Nhân tiếp tục đi về phía Lâm Chính Lễ.
Lâm Chính Lễ hai tay chống đất, liên tục lui lại, cuối cùng đứng lên bỏ chạy.
Bích Mãng xé gió bay tới, cuốn chặt lấy hắn kéo trở về.
Lâm Chính Lễ mặt đỏ lựng, gian nan la lên: "Ca..."
Lâm Chính Nhân chỉ quay đầu nhìn về phía Khương Vọng: "Ta khuyên hắn."
Khương Vọng vươn tay, làm một cái thủ thế xin cứ tự nhiên.
Lâm Chính Nhân kéo Lâm Chính Lễ đến trước mắt, đi sát tới bắt đầu "khuyên bảo" .
Cũng không biết hắn nói những gì.
Chỉ thấy sắc mặt Lâm Chính Lễ đầu tiên là khiếp sợ, tiếp đó phẫn nộ, sợ hãi, sau đó là cầu xin, đau khổ, đến cuối cùng tràn đầy cừu hận.
Mà Lâm Chính Nhân lần nữa quay đầu, nói với Khương Vọng: "Ngài cảm thấy, xá đệ lấy loại phương thức nào tự sát, mới tỏ rõ thành ý?"
Cho dù Khương Vọng là người khởi xướng tất cả những việc này, cũng không thể không vì sự tàn nhẫn của Lâm Chính Nhân mà cảm thán.
Hắn thực sự là uy hiếp được Lâm Chính Lễ, không ngờ ngay cả "khuyên" hắn tự sát cũng làm được!
Một nhân vật như vậy, cho dù không có thiên phú tu hành, không đi vào Quốc đạo viện, Lâm Chính Lễ tranh gia tộc cơ nghiệp với hắn cũng không thể tranh được!
Người này không thể lưu.
Khương Vọng trong lòng động sát ý, nhưng không hiện ra trong ánh mắt. Người phải giết từng mạng, việc phải làm lần lượt.
Chí ít làm cho Lâm Chính Lễ tự sát còn cần Lâm Chính Nhân tới an bài.
Hắn cố ý quan sát căn viện tử này, ánh mắt dừng lại chỗ giếng nước.
"Khóa lại đạo nguyên của hắn, bắt hắn nhảy xuống giếng, thế nào?" Khương Vọng nói giọng thương lượng.
Lâm Chính Nhân cắn răng nói: "Được!"
Khương Vọng vốn còn muốn nhìn một chút Lâm Chính Lễ phản kháng giãy giụa, tiếp tục xem vở kịch huynh đệ tương tàn này.
Nhưng Lâm Chính Lễ chỉ nhìn hắn một cái, lại như nhận mệnh đi về phía giếng nước.
Hắn đau khổ, không cam lòng, cừu hận, thế nhưng hắn nhận mệnh.
Khó có thể tưởng tượng, Lâm Chính Nhân tới cùng nắm được điểm yếu nào của hắn, lại khiến hắn phục tùng như vậy.
Tuy nhiên đây đã không phải là việc Khương Vọng cần quan tâm, hắn chỉ cần kết quả là Lâm Chính Lễ đau khổ. Chỉ cần một kết quả này.
Một màn này hắn đã đợi rất lâu.
Khi đó, lần đầu tiên tới Lâm thị tộc địa, hắn đã muốn làm như vậy. Nhưng khi đó tình thế mạnh hơn người, hắn còn có An An cần chăm sóc, không có biện pháp liều mạng tại Vọng Giang thành, liều mạng cũng vô dụng.
Vốn là nghĩ đợi sau này, khi mạnh hơn một chút lại về Trang Quốc xử lý một lượt.
Nhưng đêm nay khi thấy Lâm Chính Nhân, hắn đột nhiên không nhịn được.
Thân mang lợi khí, sát tâm tự hiện.
Huống chi lúc này hắn mạnh nhất Vọng Giang thành vực, trong lòng lại cừu hận chưa tiêu!
Là lúc giải mối hận ngày xưa!
Lâm Chính Lễ đi tới bên giếng nước, trước khi nhảy xuống, hắn lòng đầy cừu hận nhìn Khương Vọng, thanh âm như là nặn ra từ kẽ răng.
"Ta muốn biết vì sao?"
"Ta đã xin lỗi, nguyện ý bỏ tiền bảo mệnh, vì sao ngươi nhất định muốn ta chết?"
"Vì sao! Vì sao!"
Hắn thậm chí tuyệt vọng mà rống lên: "Vì sao! ?"
Khương Vọng bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt không có cảm xúc.
Tuyệt vọng sao?
Ngày đó Tống di nương nhảy xuống giếng, có phải cũng tuyệt vọng như vậy hay không?
Nàng đã bình tĩnh thế nào thu dọn hết mọi thứ, lựa chọn kết thúc nhân sinh?
Lá thư cuối cùng Tống di nương viết, sau khi Khương Vọng xem qua cũng không nhịn được mà sống mũi cay cay.
An An... đã khổ sở thế nào chứ?
Hắn muốn cho Lâm Chính Lễ cùng Tống Như Ý cùng chịu khổ như vậy!
Ăn miếng trả miếng!
"Vừa rồi khi ngươi vào viện tử, không nên bước chân trái trước!" Khương Vọng nói.
Đây là câu trả lời duy nhất.
Đây là miệt thị trần trụi, nhục nhã tàn khốc.
Như đối đãi một con kiến, một con chó điên... Cần gì lý do?
Toàn bộ Lâm thị tộc địa, không còn thanh âm thứ hai nữa.
Lâm thị tộc nhân vô vàn cảm thấy sỉ nhục, đau khổ, nhưng không người nào dám lên tiếng.
Lâm Chính Lễ khẽ cắn môi, cuối cùng oán độc nhìn thoáng qua Lâm Chính Nhân.
Tủm!
Nhún người nhảy xuống giếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận