Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1206: Diễm Hoa chưa từng tàn

Trên khán đài khu vực Sở quốc.
Sở Dục Chi thở ra một hơi thật dài.
Dù hắn cũng là bại tướng dưới tay Hạng Bắc, cũng từng bị tên kiêu căng khinh người này làm nhục.
Nhưng trên Quan Hà Đài, hắn vẫn hy vọng thiên kiêu Sở quốc chiến thắng.
Mạnh như Đấu Chiêu mà thất bại, khiến lòng người Sở vỡ tan, nếu bây giờ cấp độ Nội Phủ phải dừng bước ở bát cường, càng làm sao chịu nổi?
Nhưng trận đấu này, dù hắn có viện lý do thế nào, cũng phải thừa nhận Hạng Bắc quả thực năng lực không bằng người.
Mở đầu thất lợi, trọng đồng bị hạn chế mạnh mẽ, thần hồn sát pháp mạnh nhất không sao dùng được, đây chính là nguyên nhân chủ chốt khiến Hạng Bắc bị thua.
Nhưng sinh ra vốn đã có trọng đồng dị tượng, lấy thần hồn sát pháp cường thế để nổi danh, vậy mà giao phong thần hồn lại thua đối thủ, chứng tỏ đối thủ rất là kinh khủng.
Đội hình Tề quốc lần này thật làm người ta kinh hãi!
Chiến đấu đánh được một nửa mới đến dự lễ, Khuất Thuấn Hoa ngồi cạnh Sở Dục Chi mặt lại không cảm xúc.
Từ lúc quyết định ẩn giấu trong cuộc tuyển chọn trong nước, nàng đã không còn mong đợi chiến thắng ở Hội Hoàng Hà.
Chỉ có Tả Quang Thù bị Khuất Thuấn Hoa mạnh mẽ lôi tới xem là vẫn thất thần nhìn chằm chằm lên Diễn võ đài.
Đương nhiên y hiểu câu nói gần như không giải thích được của Khương Vọng trên Diễn Võ đài là có ý gì.
Đương nhiên y nhớ, lúc ở trong Thái Hư ảo cảnh, sau khi kể sơ chuyện Hạng Bắc, Khương Vọng đã nói gì.
Lúc đó, Khương Vọng đã nói.
Ta sẽ dạy gã giúp ngươi!
Nghe rất cợt nhả, như đang dỗ trẻ con.
Lúc đó y đã khịt mũi coi thường.
Hạng Bắc từng sau khi đánh bại y nói, "Ta có ba cái hận, hận Tả Quang Liệt chết sớm. Hận danh môn Tả thị điêu linh, hận nhân gian không còn thấy Diễm Hoa." Cười nhạo Tả thị không người nối nghiệp, cười nhạo Tả Quang Thù y.
Khương Vọng coi như đại diện người trong thiên hạ, đè Diễm Hoa lên mặt Hạng Bắc, nói cho gã biết, Diễm Hoa chưa bao giờ tàn.
Hôm nay Tả Quang Thù gặp được Khương Vọng ở ngoài đời, vốn là định có cơ hội nhất định sẽ tới cười nhạo hắn. Đường đường Thái Hư đệ nhất Nội Phủ Độc Cô Vô Địch, mà sao ham hư vinh như vậy, chỉ biết xem trọng bề ngoài, hoàn toàn phá vỡ hình tượng anh tuấn mình tạo ra trong Thái Hư ảo cảnh.
Nhưng lúc này lại chỉ cảm thấy.
Cái hình tượng trong Thái Hư ảo cảnh kia, cũng không đến nỗi.
Khương Vọng ở lúc này, mới thật sự chói mắt làm người ta thán phục.
Cũng ấm áp như ánh mặt trời.
"Sao vậy?" Khuất Thuấn Hoa nhận ra Tả Quang Thù khác thường, lên tiếng hỏi.
Tả Quang Thù không hề dời mắt, nhàn nhạt đáp: "Rất giống, không phải ư?"
"Cái gì rất giống?"
Bật ra câu hỏi theo bản năng xong, Khuất Thuấn Hoa cũng đã nghĩ ra câu trả lời.
Nàng cũng nhìn lên Diễn võ đài, không nói gì nữa, chỉ siết chặt bàn tay của Tả Quang Thù.
Cuộc chiến của thiên kiêu hai nước đại bá chủ Tề - Sở, đã phân thắng bại như vậy.
Khương Thanh Dương đi trên mây hạ xuống, ánh mắt vẫn bình thản kiên định, bước chân ung dung.
Cứ như chưa hề có chuyện gì, và không gì có thể làm hắn thay đổi.
Nhưng bóng người mặc áo xanh xách trường kiếm ấy lúc này, quanh thân lại như có ánh sáng vạn trượng.
Hoàng Xá Lợi ngồi xổm, tay chống má, tư thế tản mạn ngồi một bên Diễn võ đài quan chiến, không kiềm được sững ra.
Sau lưng nàng, là Xúc Mẫn bị đánh gãy hai tay hai chân, vỡ ba con khôi lỗi, chết hai con dị thú.
Nàng vốn định đánh nhanh thắng nhanh, còn qua chỗ Tề quốc Khương Vọng cười nhạo.
Cái người không hề anh tuấn đó dám can đảm cướp mất sự nổi bật của nàng, cướp mất sự chú ý của hai đại mỹ nhân, và còn khiêu khích nàng!
Dĩ nhiên, lý do đầu tiên quan trọng hơn hai cái sau.
Nhưng…
Nàng chớp mắt.
Sao bây giờ nhìn lại, lại thấy hắn đẹp mắt?
Có người chỉ có cái bề ngoài đẹp, có người có căn cốt đẹp, có người thần tướng mỹ.
Nàng giật mình nhớ ra, cái tên thiên kiêu Khương Vọng này, lúc ngồi chung một chỗ với Kế Chiêu Nam phong thái vô song, Trọng Huyền Tuân phong hoa tuyệt đại, hình như không hề bị lép vế, thua kém.
Hắn lúc nào cũng có một phong thái đặc biệt của riêng mình.
Chỉ tại Hoàng mỗ nàng bị tuyệt thế đại mỹ nhân thu hút hết sự chú ý, nên đã bỏ qua.
Ai, thật ra cái chuyện cướp mất sự nổi bật này ấy mà, là có thể hiểu được, Hội Hoàng Hà mà, ai mà không muốn hiển thánh trước người!
Người ở đây đều là người trẻ tuổi, có chút bốc đồng là điều khó tránh khỏi. Có hiểu lầm gì cứ nói toạc ra là xong, cần gì phải cân đong so đo!
Khụ.
Nàng đang định đứng dậy.
Thì nghe thấy một tiếng hét to.
"Khương Thanh Dương!"
Tiếng hét rất to, phải nói là muốn chói cả tai.
Không khí đầy tình cảm mất ráo.
Hoàng Xá Lợi nổi giận quay qua, thấy trên khu khán đài của Tề quốc, một nam tử trán rất cao, mặt đỏ bừng vung mạnh cánh tay hô to không ngừng: "Khương Thanh Dương! Khương Thanh Dương! Khương Thanh Dương!"
Tên cãi thua hôm qua?!
Hoàng Xá Lợi hung dữ trợn mắt nhìn tên kia.
Nhưng Hứa Trán Cao hoàn toàn không nhìn thấy.
Vì ở hiện trường lúc này, có quá nhiều người quay qua nhìn hắn. Hắn đường đường một trong song kiêu Cản Mã Sơn, chẳng lẽ còn sợ bị người ta chú ý!
Bảo kiếm sao tránh khỏi thiên hạ theo đuổi, kỳ hoa tự nhiên sáng cả vườn xuân!
Nên hắn chắp tay chào một vòng: "Tại hạ Cản Mã Sơn song kiêu Hứa Tượng Càn, chúng ta có lễ!"
Người của các quốc gia khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mi tưởng chúng ta là đang chào hỏi mi hả?
Có người nóng tính, xắn ngay tay áo lên, định đứng dậy.
Tên trán cao kia đã lại cười híp mắt: "Cản Mã Sơn song kiêu, chính là Khương Thanh Dương và Hứa Tượng Càn ta. Thanh Dương nhà ta chỉ là tùy tiện biểu hiện một chút mà thôi, đã khiến chư vị chê cười, chê cười."
Mọi người sững lại.
Thiên kiêu Đại Sở Hạng Bắc, chỉ ba quyền đã hạ gục thiên kiêu Việt quốc Bạch Ngọc Hà, là Nội Phủ cảnh mà đã có khả năng công kích Thông Thiên Cung của đối thủ. Thiên kiêu cao cấp như vậy, thế mà thua gọn gàng trong tay Khương Vọng.
Từ đấu thần hồn, đến đấu ngoài thân, mặt nào cũng kém hơn.
Người này được đứng tên song song với Khương Thanh Dương, chắc hẳn là không yếu.
Những vị ngồi trên vị trí cao của khán đài, chẳng ai đi so đo với cái người trẻ tuổi kích động hô hào bên dưới.
Vài cường giả có thể ra mặt dạy dỗ Hứa Tượng Càn thì đều nể mặt Đại Nho Mặc Gia.
Đám trẻ tuổi đồng lứa không biết lai lịch Hứa Tượng Càn, thì lại vì Khương Vọng mà sinh lòng kiêng kỵ.
Thế nên khi Hứa Tượng Càn chắp tay chào một vòng, lại còn có mấy người mỉm cười đáp lễ.
Thế là, đa phần bèn thu tầm mắt về, coi như không thấy.
Nhưng Khương Vọng ở trên Diễn võ đài lại giật mình.
Ai muốn đứng cùng biệt danh với ngươi? Ta nhớ lúc đó không phải ta chỉ cười, rồi bỏ đi hả?
Mà dù có đứng cùng biệt danh, thì cũng không phải là cái tên "Cản Mã Sơn" kia!
Đó là cái núi nghĩa trang, toàn là mộ phần, xui xẻo thấy mồ!
Nhưng mới vừa giành được suất vào tứ cường, đang là người được bao người nhìn vào, hắn không tiện nhắc đến chuyện này.
Đành tận lực giữ ý cười trên mặt, giả vờ không nghe thấy.
Mặt đầy vẻ "Ta không biết gì hết", "Không phải ta", "Không có chuyện gì xảy ra hết".
Hứa Tượng Càn chắp tay một vòng xong, ngồi trở xuống, phát hiện phạm vi xung quanh mình ba trượng, chẳng còn một ai.
Lý Long Xuyên Trọng Huyền Thắng còn ngồi lại, thì kẻ nhìn lên trời, người nhìn xuống đất.
Yến Phủ thì quay đầu sang bên kia, rì rầm gì đó với Ôn Đinh Lan, cái bộ dạng tình cảm nhìn thấy mà ghét. May đó là Yến "hiền huynh", chứ nếu mà là người khác, Hứa Tượng Càn hắn nhất định sẽ không để yên.
Quay qua nhìn Chiếu sư tỷ.
Chiếu sư tỷ cũng kéo Tử Thư cô nương ngồi dịch xa xa.
Hứa Tượng Càn lắc đầu thở dài, đám bạn bè này, tư chất tâm lý kém quá.
"Thôi cứ để mình mình chịu đựng bị người ta chú ý này đi."
Hắn lẩm bẩm, eo ưỡn thẳng hơn, đầu ngẩng cao hơn.
Dĩ nhiên, trán cũng sáng hơn một miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận