Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 796: Vẫn phải thấy Thiên Nhai

“Tiền bối!” Khương Vọng cực kỳ vui mừng.
Hắn có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, trong phạm vi quanh người khoảng chừng mười trượng, Ngọc Hành Tinh lực chợt nồng đậm rất nhiều, thậm chí đã gạt những Tinh lực khác ra trong một tích tắc ngắn ngủi.
"Tiến bộ của ngươi khiến ta thực sự thán phục." Quan Diễn nói.
Cách khoảng cách không biết xa đến bao nhiêu, chỉ bằng vào tiếp xúc Tinh lực, y vậy mà có thể cảm nhận được tu vi của Khương Vọng.
Khương Vọng vừa kinh ngạc vừa bội phục: "Chút tiến bộ này của tại hạ so với đại sư thì tính là cái gì? Tựa như đom đóm với trăng sáng, làm sao có thể thấy một chút quang huy?”
Quan Diễn dường như đang nở nụ cười, hơn nữa cũng không ngại để cho loại cảm xúc này thông qua Tinh lực cho Khương Vọng cảm nhận được: "Cái miệng của ngươi dẻo đi trông thấy.”
"Ngài chê cười rồi." Khương Vọng cũng không biết xấu hổ nói.
Tự cảm thấy mình vuốt mông ngựa có quá lộ liễu, không đủ em dịu hay không?.
Chỉ 'nghe' Quan Diễn tiếp tục nói: "Lần trước trao đổi với ngươi, ngươi đưa ra một số vấn đề đã làm cho ta thật kinh ngạc. Hôm nay vừa gặp, ngươi đâu chỉ dừng lại ở việc tăng lên gấp bội? Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.”
"Tại hạ chỉ là chịu dụng công mà thôi." Ở trước mặt vị Quan Diễn đại sư này, Khương Vọng cũng không cho rằng mình có tư cách tự ngạo: "Nhờ ngài chỉ điểm, mới giúp tại hạ tránh khỏi bảo thủ ở bản thân mình.”
"Tiểu hữu nói quá rồi, ta chẳng qua sinh sớm mấy trăm năm, đi qua một ít kỳ lộ, lược bớt đi giúp ngươi mà thôi." Quan Diễn ôn hòa trả lời: "Với thiên tư ngộ tính của ngươi, có lẽ một ngày nào đó, ta cũng phải cầu cạnh ngươi đấy.”
Lần trước rõ ràng chỉ là đơn phương chỉ điểm, nhưng y lại rất bận tâm đến cảm thụ của Khương Vọng mà nói thành trao đổi. Xóa bỏ đi công lao của mình, cổ vũ thiên tư của Khương Vọng.
Tựa như ở Sâm Hải Nguyên Giới, Tô Ỷ Vân ngoài vô cùng cảm động, đề nghị phải chuẩn bị thêm một bộ tài liệu phục sinh, trợ giúp Quan Diễn cùng Tiểu Phiền bà bà gặp lại.
Tập hợp đủ tài liệu để Tiểu Ngư phục sinh đã rất khó, ngay cả nhân vật như Quan Diễn cũng cảm thấy "khó". Tập hợp đủ hai bộ tài liệu phục sinh, gần như không có khả năng làm được.
Nhưng lúc đó Quan Diễn cũng chỉ nói, "Ta chờ ngươi ở trong giới này.”
Sự ôn hòa của Quan Diễn là điều mà Khương Vọng chưa từng thấy ở cường giả cấp bậc này.
Y có được từ bi cùng nhân cảm chân thành, khó trách Tiểu Phiền bà bà đã tóc bạc trắng, nhưng vẫn nhớ nhung y mãi không quên.
Khương Vọng nghiêm mặt nói: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, chỉ cần có mời, tại hạ tất không dám từ.”
Cho dù không vì cái gì khác, chỉ riêng Quan Diễn dốc lòng chỉ điểm đêm hôm đó, cũng đủ để hắn khắc ghi ân tình đến tận giờ.
Một vị cường giả ít nhất đã từng đạt tới cảnh giới Thần Lâm, sau khi thân thể tan rã, thần hồn tan vỡ, lại lấy một chút Chân linh mở ra con đường mới, có thể bằng vào Ngọc Hành Tinh lực câu thông hiện thế, là nhân vật vĩ đại cỡ nào?
Nhân vật như vậy dốc lòng chỉ điểm, đáng quý cỡ nào!
Có thể nói giúp Khương Vọng ít đi rất nhiều đường vòng.
Hắn một đường tu hành tới đây, quả thật gặp phải rất nhiều khó khăn, có rất nhiều địch nhân cản trở. Nhưng cũng luôn có rất nhiều người ủng hộ và giúp đỡ. Quan Diễn là một người trong số đó.
Quan Diễn đương nhiên cũng không khó phán đoán ra sự chân thành của Khương Vọng, cho nên y lại nở nụ cười: "Giống như ngươi đã giúp ta đưa tăng y về lúc trước vậy?”
Không nói hồi báo, chỉ có một lòng một dạ.
"Tựa như vậy." Khương Vọng nói.
Quan Diễn cũng lập tức nói: "Được.”
Không đợi Khương Vọng lại nhắc lại đề tài, y lại trực tiếp hỏi: "Lần này ngươi cố ý đến tìm ta, là bị vấn đề gì gây khó dễ hay sao?”
Thực sự là quá chu đáo!
Khương Vọng cũng không do dự, sắp xếp vấn đề tu hành mà hắn tích lũy dựa theo trình độ trọng yếu hỏi ra từng thứ một.
Quan Diễn rất kiên nhẫn, trả lời từng cái, cho đến khi chân trời sáng ngời, lần chỉ điểm này mới tính là dừng lại.
Lúc chia tay, Khương Vọng suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Tiền bối ngài có biết Điếu Hải lâu không?”
"Còn có chút ấn tượng." Quan Diễn nói: "Là một trong mấy tông môn mạnh nhất Cận Hải. Có chuyện gì vậy?”
"Vậy ngài biết tế biển chứ?" Khương Vọng lại hỏi.
Quan Diễn im lặng một hồi, đại khái là đang nhớ lại.
"Chuyện này không phải là thứ ngươi hiện tại có thể biết. Năm xưa ta cũng chỉ đúng dịp nghe mấy sư thúc sư bá nói qua.”
Sư thúc sư bá của Quan Diễn, vậy đều là cao tăng chữ Chỉ.
Khác biệt với loại tu sĩ không có căn cơ chỗ dựa như Khương Vọng. Là người ngộ tính đứng đầu chư đệ tử Huyền Không Tự năm đó, Quan Diễn đương nhiên có thể biết được một ít bí ẩn vượt qua thực lực của y. Rất nhiều lúc, có lẽ chỉ là vài câu nói chuyện phiếm của trưởng bối, cũng chính là bí mật mà người khác vĩnh viễn không biết.
Quan Diễn tiếp tục nói: "Đây là một truyền thống của quần đảo Cận Hải, tế biển kỳ thật không phải là biển, mà là những anh linh đã chết trên biển. Mà người làm tế phẩm thông thường đều là hạng người đại gian đại ác của Nhân tộc.”
“Bằng hữu của tại hạ tuyệt đối không phải hạng người gian ác!” Khương Vọng phản bác.
Quan Diễn dừng lại một chút, mới nói: "Đã qua lâu như vậy, ta cũng không biết truyền thống quần đảo Cận Hải còn được tuân thủ nghiêm ngặt hay không. Vì vậy không thể đưa ra phán đoán chính xác về nhân cách của bằng hữu ngươi. Nghe ý của ngươi là... ngươi muốn cứu hắn ư?”
"Vâng. Tại hạ phải cứu nàng.” Khương Vọng nói.
"Nếu ngươi muốn nghe lời khuyên của ta, vậy câu trả lời chính là không đi." Quan Diễn nói: "Điếu Hải lâu từ trước đến nay cường thế, bá đạo, nói một không hai ở quần đảo Cận Hải, quyết định của bọn họ sẽ không bị ý chí của ngươi dao động.”
Khương Vọng chỉ trả lời: "Ý chí của trưởng lão đoàn Sâm Hải Thánh tộc cũng không bị ngài dao động. Yến Kiêu càng là như thế. Nhưng tiền bối, ngài đã dừng lại sao?”
"Ta cảm nhận được thái độ của ngươi." Quan Diễn nói.
So với niềm tin của thiếu niên lang này vào bằng hữu, y càng lựa chọn tin vào truyền thống của quần đảo Cận Hải.
Y rất tán thành đối với Khương Vọng. Nhưng đối với vị bằng hữu của Khương Vọng sắp bị đưa đi tế biển, y lại cảm thấy hoài nghi.
Nhưng Khương Vọng đã hạ quyết tâm, y biết rõ một trái tim trẻ tuổi nóng bỏng, kiên định là như thế nào.
Cho nên y không khuyên nhủ nữa.
"Ngài chỉ cần nói cho tại hạ biết một ít tin tức, tại hạ cũng đã vô cùng cảm kích."
Khương Vọng nói: "Ngài nói quần đảo Cận Hải tế biển, là tế lễ những anh linh đã chết trên biển, vậy những anh linh kia là ai? Lại giao chiến với người nào, tại sao lại xưng anh linh?”
Quan Diễn trả lời: "Ta mặc dù đã hoàn tục, lại không còn là môn nhân Huyền Không Tự. Nhưng vẫn cần phải tuân thủ các quy tắc, truyền thống vẫn cần phải được tôn trọng. Hiện tại ngươi không nên biết những điều này.”
Đến lúc này, ánh bình minh lóe sáng ở chân trời.
Trong ánh sao dần dần tiêu tán, Quan Diễn lưu lại câu nói cuối cùng đêm nay: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, siêng năng dụng công, cẩn thận một chút. Nhớ kỹ, không thành Ngoại Lâu không ra biển.”
Trời đã sáng rồi.
Trên Tinh Nguyệt nguyên là một mảnh sáng rỡ, trong thiên địa quang minh vô hạn.
Thế giới lộng lẫy liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy một hai...
Khương Vọng vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhai nuốt thật kỹ tin tức từ Quan Diễn.
"Không thành Ngoại Lâu không ra biển", ý là gì, vì sao lại như vậy?
Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên không phải đều đã ra biển tới quần đảo Cận Hải sao? Bọn họ cũng không có tu vi Ngoại Lâu cảnh. Còn có Lý Phượng Nghiêu, không phải cũng đã sớm đi tới quần đảo kia rồi sao?
Có lẽ vật đổi sao dời, một số chuyện đã thay đổi. Thông tin do Quan Diễn cung cấp không thể dùng để làm tin tức tham khảo. Dù sao lúc Quan Diễn thất hãm Sâm Hải Nguyên Giới đã là chuyện mấy trăm năm trước.
Hỏi Quan Diễn cũng chỉ là ý định tạm thời, muốn hiểu rõ hơn một chút. Bên Trọng Huyền Thắng chắc chắn đã chuẩn bị tin tình báo chi tiết hơn.
Hoặc là mấy trăm năm này có một điểm duy nhất không thay đổi, chính là Điếu Hải lâu vẫn cường thế bá đạo ở quần đảo Cận Hải như cũ, vẫn chiếm cứ địa vị thống trị ngoài khơi.
Truyền nhân dòng chính của Huyền Không Tự như Quan Diễn cũng nói Điếu Hải lâu bá đạo cường thế.
Ngay cả bá chủ Đông vực như Tề quốc cũng nể mặt ba phần với Điếu Hải lâu ở quần đảo Cận Hải.
Có lẽ sự cường đại của Điếu Hải lâu đã vượt xa dự đoán của hắn...
Nhưng thế thì sao?
Thiếu niên lang vẫn muốn đi đến chỗ kia, vẫn phải thấy được Thiên Nhai.
Ánh nắng buổi sáng rực rỡ chiếu xuống mặt Khương Vọng, làm cho góc cạnh của hắn càng thêm rõ ràng.
Hắn cầm kiếm, đứng dậy, từng bước bước tới, từng bước từng bước lên cao.
Những đám mây xanh dưới chân tan ra, đón ánh mặt trời sáng, phảng phất như... đạp nắng mà đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận