Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1951: Sinh công hầu, chết vinh quang (3)

Hắn xóa dấu vết của lời nói này đi.
"Thiên hành có thường, trận đạo tự có kỳ vận, không vì Thái Dần mà tồn, không vì Thái Dần mà diệt!"
Hắn tuyên bố!
"Cái gọi là trận đạo! Nhân đạo diễn thiên đạo, có thể!"
"Nhân đạo thay đổi thiên đạo, có thể!"
Ùng ùng!
Thiên địa nổi âm thanh như sấm!
Hơn ngàn binh sĩ Thái gia, tất cả huyết khí, tất cả binh sát vây quanh hắn ta, ai nấy kinh hoàng!
Vì điều này đã vi phạm quan điểm thâm căn cố đế của họ!
Đây là lời đại nghịch!
Thái Dần đã phản bội trận đạo, phản bội Thái gia!
Hắn ta đây là đang... Dao động cơ sở tồn tại của Thái thị!
Có người tức giận, có người giãy giụa. Nhưng Thái Dần vô cùng bình tĩnh. "Vạn vật có vết, đợi ta tới xem! Vạn sự có tích, để sau rồi tính!" Này lời vừa dứt, trong con ngươi Thái Dần xuất hiện vô số những đường cong mịn, rắc rối phức tạp như mạng nhện! Trong tầm mắt, thế giới hoàn toàn thay đổi. Tất cả những gì hắn nhìn thấy hiện giờ đều do đủ loại đường cong tạo thành, cả ngọn núi dưới chân, cả Âu Dương Vĩnh đã nhích tới gần! Hắn ta đã nắm bắt được chân tướng cuộc đời của mình, đã nhìn nhìn thấy đạo của mình. Đạo này tên Vết !
Là vết chi đạo, là đạo chi vết. Mặt Thái Dần đầy nước mắt, vì đạo đồ này đã giúp hắn nhìn thấy sự thật, hắn đã nhìn thấy tương lai khác biệt của mình với mọi người. Hắn ta đã từng nghi ngờ bản thân, và không chỉ một lần. Sau Hoàng Hà chi hội, sau chuyến đi Sơn Hải Cảnh. Lúc hắn ta nghiến răng, vờ như không biết khốn cảnh của Hạng Bắc, lấy đi viên đan dược giúp bù đắp thần hồn kia. Lúc con đường của hắn, và hướng đi của gia tộc xung đột với nhau! Hắn nghi ngờ mình không phải là một nhân tài thật sự, nghi ngờ mình bao năm nay chỉ tổ làm lãng phí tài nguyên. Hắn nghi ngờ có lẽ mình không phải là thiên kiêu! Bây giờ hắn ta đã biết. Thuở bé khi buông ra những lời ngỗ ngược, bị phạt quỳ ba ngày, hắn đã đúng! Trên đời không chỉ có một con đường đúng.
Cái đúng của phía đối lập, có khi chính là một loại đúng khác. Người khác nhau, sẽ có sự thể hiện khác nhau, từ nhiều góc độ khác nhau, với sự cân nhắc khác nhau. Chiến thắng sự khó khăn và nguy hiểm cần dũng khí, chiến thắng tình yêu và trách nhiệm, có lúc càng cần dũng khí hơn! Hắn đã từng mất đi, bây giờ tìm trở lại. Oanh! Oanh! Từ trong thân thể Thái Dần phát ra âm thanh như sấm giận. Bên ngoài thân một màu vàng rực, huyết dịch như sông lớn chảy băng băng. Ngay thời điểm nắm bắt được đạo đồ, hắn không còn kiềm chế, bắt đầu tấn thăng Thần Lâm!
"Tìm chết!"
Âu Dương Vĩnh cho rằng không thể trì hoãn thêm. Nếu vì sơ suất của ông ta mà để Thái Dần chạy thoát, công tích sau trận chiến sẽ bị cắt đi khoản rất lớn, mỗi một chút tài nguyên, đều rất rất quý giá với quốc đô! Ông ta lập tức đả khai bản thân, linh thức trong nháy mắt tỏa ra, bao phủ cả ngọn núi. Một người ôn hòa như ông ta, một khi đã bất chấp tất cả, có đủ khả năng rung chuyển cả trời đất. Hai tay bao phủ bởi vô số ký tự chìm nổi, xé ngang một phát, biển huyết khí vô biên tức khắc bị xé làm đôi! Người đã tới nơi, đối mặt với Thái Dần! Trên đỉnh Thiệp Sơn, Thần Lâm Âu Dương Vĩnh xông tới công kích Thái Dần đang đánh vào Thần Lâm. Tạ Bảo Thụ cũng cuốn lên binh sát, toàn lực tăng tốc xông lên, ý định phá hủy khả năng Thái Dần thành tựu Thần Lâm. Tất cả sức mạnh trong phiến trời đất này, trong nháy mắt trở nên cuồng bạo. Đây là một loại điên cuồng, không còn cố kỵ gì. Tiếng Thái Dần vang vọng:
"Ngày ba tháng giêng năm Thần Võ thứ ba mươi, Thái Dần thu phục Tề quân tại Thiệp Sơn!" Âm thanh vang dội khắp nơi. Kim khu ngọc tủy chưa kịp thành tựu, trong nháy mắt bắt đầu băng giải! Sức mạnh huyết khí do bao nhiêu binh sĩ Hạ quân hy sinh trong Vạn Hợp Phí Huyết trận nhất thời không có chỗ đến. Sức mạnh mênh mông nhưng pha tạp dùng một phương thức huyền diệu mà nhất thời Tạ Bảo Thụ chưa hiểu được, nhanh chóng hòa hợp vào nhau, như có một thần nhân vung bút lên, tùy tiện phác họa vào trong trời đất. Trên bầu trời, trong màn đêm vô biên, bỗng xuất hiện một cánh cửa cổ xưa! Cửa này vừa xuất hiện, trăng sao đều ảm đạm, tầng mây dừng lại, bầu trời đã khóa! Vì đây là, Tuyệt Thiên Môn! Oanh oanh oanh oanh oanh oanh! Sáu tiếng nổ liên tiếp vang lên. Một cánh cửa cổ xưa như từ trong thời gian chui ra, vượt qua giới hạn của lịch sử, phong tỏa không gian. Trên trời một cánh, dưới đất một cánh, đông nam tây bắc mỗi hướng có một cánh cửa. Khí tức hoang cổ giao vào nhau, như muốn mang người ta trở về thời kì viễn cổ. Sáu cánh cửa này bao gồm Tuyệt Thiên Môn, Tuyệt Địa Môn, Tuyệt Nhân Môn, Tuyệt Ý Môn, Tuyệt Thế Môn và Tuyệt Tâm Môn! Vây quanh hơn ba mươi ngàn Tề quân, cả ngọn Thiệp Sơn, đương nhiên cũng bao gồm cả Tạ Bảo Thụ và Âu Dương Vĩnh. Tất cả bọn họ, đều bị sáu cánh cửa cổ này khóa chặt. Sát cơ vô biên xuất hiện, khó mà hình dung nổi sức mạnh khủng bố đang nhô lên! Nắm giữ được đạo đồ, đồng nghĩa sau khi đạt được Thần Lâm, sẽ có cơ hội vươn lên Động Chân, nhưng nắm giữ được đạo đồ, không đồng nghĩa nhất định sẽ thành tựu Thần Lâm. Vẫn cần phải có tích lũy, có thể ngộ, có nhiều tài nguyên hậu cần hỗ trợ vào. Phải vượt qua được thọ hạn, hoàn thành cú nhảy vọt sinh mạng về mặt bản chất, bao lâu nay vẫn luôn là một sự mạo hiểm một vạn chưa được một. Thái Dần tùy tiện đánh vào tầng ngăn cách Thiên - Nhân, vốn dĩ cũng không nắm chắc là mình sẽ thành công.
Nhưng hắn ta vốn không phải vì thành công mà làm chuyện này! Hắn chẳng qua chỉ muốn đánh vào Thần Lâm, để thân người và thiên địa giao cảm, để quy tắc hiện thế xuất hiện phản ứng với siêu phàm tu sĩ! Thứ hắn muốn có chính là vết tích thiên địa này! Sau đó sẽ băng giải bản thân, ép mình tiếp cận Thần Lâm chi khu, dùng đạo đồ mà mình nắm giữ, kích thích vết tích thiên địa vừa có được, mượn sức mạnh do Vạn Hợp Phí Huyết trận cung cấp, lập thành sát trận! Hắn không thể thành tựu Thần Lâm, nhưng ngay vào thời khắc thiên địa giao cảm, có thể lấy ít thu được nhiều, phát huy sức mạnh vượt hẳn cấp độ Thần Lâm! Bởi vì đây là dao động của vết tích thiên địa! Há Thần Lâm mà làm được! Thấy Thái Dần chợt nắm giữ đạo đồ, đánh vào Thần Lâm, rồi băng giải bản thân. Cảm nhận được sự điên cuồng và quyết ý này. Cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của trận đạo Khốn Tỏa Lục Hợp này. Dù đang ở trong đại quân, Tạ Bảo Thụ cũng không khỏi lạnh buốt toàn thân, vừa vội vã rút quân về, vừa kinh hãi quát to:
"Thái Dần! Ngươi điên rồi sao? Nắm giữ được đạo đồ, tương lai tươi sáng ngàn năm, lại muốn phá hủy trong tối nay sao? ! Có đáng hay không! ?" Thái Dần nhìn hắn khinh miệt:
"Ta là Thái Dần, sinh trong công hầu, chết trong vinh quang, thay đổi trận đạo, hết lòng với quốc sự, cúi đầu không thẹn, hỏi lòng yên tâm, không uổng công tới nhân gian này!" Phanh! Kiên định băng giải bản thân, hóa thành vô cùng đường cong phức tạp, giăng khắp trời đất. Trong thiên địa, chỉ còn thiếu một đạo vết tích cuối cùng. Hắn băng giải bản thân, lấy thân mình điền vào! Âu Dương Vĩnh dựng tóc gáy, cảm nhận được sự sợ hãi! Ông ta không thể chết! Tiểu quốc quân của Dung quốc yếu nhược, cường giả thiếu thốn, nếu mất đi Thần Lâm, quốc gia sẽ lâm nguy! Ông ta không thể chết! Lâm Tiện còn xa mới trưởng thành, còn cần được chỉ điểm bến mê, hộ giá hộ tống. Ông ta không thể chết! Mỗi một người từ chiến trường bò ra, đều có lý do không thể chết. Âu Dương Vĩnh lập tức quay đầu, định tiếp chưởng binh trận, dùng binh trận chi lực để chống đỡ. Nhưng không kịp. Những đường cong do Thái Dần băng giải bản thân biến thành, những vết tích kia, ở trên đỉnh Thiệp Sơn đã nhanh chóng tạo thành một cánh cửa cổ xưa, trông như bằng gỗ đào. Cánh cửa khóa chặt. Trên cửa, chỉ khắc một chữ "Đạo" bằng đạo văn. Là cửa tuyệt mọi căn bản con đường thành Đạo! Bảy cửa tụ họp, sát trận lập thành, thiên địa bị bao phủ! Tất cả đều bị cuốn vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận