Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1132: Lâm Tiện

"Khương đại nhân, Khương đại nhân!" Kiều Lâm truyền âm dồn dập: "Mau nhìn, chỗ bên phải khán đài có tuyệt thế đại mỹ nhân!
Tin ta đi, mặc dù che mặt nhưng chắc chắn là một đại mỹ nhân!"
Ngươi có biết ngươi truyền âm, ở trong tai Chân Nhân giống như trống đánh rõ ràng không hả, cơ bản không hề có chút bí mật nào.
Khương Vọng nghiêm túc lên tiếng bác bỏ: "Nhìn cái gì, nhìn thi đấu đi!"
Kiều Lâm ấm ức ngậm miệng.
Khương đại nhân này cũng quá giỏi thay đổi!
Lần trước trông thấy công chúa, không phải ngươi còn trách ta không nói cho ngươi biết hay sao? Lần này nói cho ngươi biết thì ngươi lại giả đò đứng đắn!
Khương Vọng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm khán đài, thái độ đặc biệt đoan chính!
Hắn là một người biết nghe lời khuyên giải, sẽ không vì trước đây không nơi nương tựa mà khúm núm, lại càng không vì bây giờ có cường quốc thiên hạ làm chỗ dựa mà không coi ai ra gì.
Lăng Tiêu Các vẫn luôn che chở cho Khương An An, để hắn không còn nỗi lo về sau, có thể đi du lịch khắp thiên hạ, nhanh chóng gia tăng thực lực, trong lòng của hắn chỉ có cảm kích.
Đường đường là Diệp Chân Nhân, truyền tin "đề nghị" hắn bảo vệ tốt muội muội, đừng để bị quân thần Trang quốc phát hiện, hắn đương nhiên phải nghe lời.
Trên thực tế hắn đã nghĩ lại, cũng hiểu được bản thân có chút khinh suất.
Không nói đến Hoàng Hà Hội còn chưa kết thúc, cuối cùng hắn có thể lấy được vị trí gì còn chưa biết được.
Nếu hắn thật sự đoạt được giải nhất, nổi danh thiên hạ thì cũng sẽ quyết định đón muội muội về Tề quốc, hoàn toàn không cần phải tiếp tục lo lắng về Trang Cao Tiện nữa.
Nhưng dựa vào quan hệ đối địch giữa hắn và Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối. Lăng Tiêu Các lại ngang nhiên che chở cho hắn như thế, lẽ nào Trang quốc lại không nảy sinh địch ý với Vân quốc?
Mặc dù Lăng Tiêu Các không sợ, nhưng sao hắn có thể yên tâm thoải mái đem phiền phức đến cho Lăng Tiêu Các được?
Cho nên trước mắt ở ngoài sáng hắn vẫn giữ khoảng cách với Diệp Thanh Vũ là lựa chọn chính xác nhất.
Nghĩ lại, lần đầu tiên cũng chính là lúc hắn đi tới Vân thành, dẫn theo An An xuất hiện ở trước mặt mọi người, Diệp Thanh Vũ đã phá vỡ "màn trời" tới đón. Nhưng lúc đó hắn đầu tóc bạc trắng, hoàn toàn khác với hôm nay.
Sau đó lúc hắn đi tới Vân quốc dẫn theo An An chơi đùa vẫn luôn che giấu hình dáng.
Hắn ở Tề quốc, ngoài Trọng Huyền Thắng ra thì chưa từng nhắc tới An An với bất kỳ ai, bảo vệ rất kỹ thông tin về muội muội. Ngay cả Hướng Tiền cũng là sau khi rời khỏi Tề quốc mới biết.
Không đúng.
Khương Vọng đột nhiên nghĩ đến, lúc ấy hắn bị Đỗ Như Hối chặn lại ở gần Kỳ Xương sơn mạch, vẫn phải dựa vào Diệp Lăng Tiêu mới thoát khỏi nguy hiểm.
Nói cách khác, chỉ cần hôm nay Đỗ Như Hối gặp lại hắn thì chắc chắn sẽ đoán ra hắn và Diệp Lăng Tiêu có quan hệ. Như vậy chuyện muội muội đang ở Lăng Tiêu Các liệu có còn giấu được Đỗ Như Hối không?
Lão này đa mưu túc trí cỡ nào, sao lại có thể bỏ qua điểm sơ suất này được?
Từ điểm đó xem ra, Diệp Chân Nhân nói "bảo vệ muội muội ngươi không bị quân thần Trang quốc phát hiện", bước chân dường như không quá vững chắc.
Nhưng đường đường là Chân Nhân đương thời, nếu Diệp các chủ đã nói như vậy, chắc chắn có lý do của y.
Có lẽ còn có sự tình khác mà ta không biết, có lẽ do cấp bậc của ta quá thấp, còn chưa đủ để lý giải ý chí Chân Nhân...
Khương Vọng im lặng suy nghĩ, nhưng xác thực đã không còn liếc mắt nhìn sang cha con Diệp Lăng Tiêu lần nào nữa.
Mà ở trên khán đài bên cạnh, Diệp Chân Nhân đang thong thả ứng đối cao tầng các phương, bắt đầu nhấc lên thảo luận các vấn đề, một loại gọi là mạnh như thác đổ, cách cục hùng vĩ, phong thái khí độ làm lòng người khúc chiết.
Xem cuộc chiến thiên kiêu chỉ là danh nghĩa, chủ yếu là trao đổi hợp tác. Những người như bọn y không ai định tranh đoạt thứ gì ở Hoàng Hà Hội, cố ý tới đây dự lễ đương nhiên cũng có nhu cầu.
Sự vụ thương đội cụ thể đều có cao tầng Vân quốc đến phụ trách làm việc. Bây giờ y muốn móc nối với nhân vật mạnh mẽ ở mấy tiểu quốc này, đạt được thống nhất ý chí thượng tầng mà thôi.
Có điều đường đường các chủ Lăng Tiêu Các Diệp Đại Chân Nhân, phân tâm nhị dụng là chuyện bình thường. Cho nên cùng lúc truyền âm vang lên bên tai nữ nhi:
"Con coi hắn là bằng hữu, quan tâm hắn như vậy, giúp cho hắn nhiều việc gấp như vậy, thế mà hắn không nhận ra, lại còn không nhìn thấy con. Ai, cha cũng không phải châm ngòi, nhưng hình như tiểu tử này không được rồi!"
Bề ngoài Diệp Thanh Vũ vẫn đang nghiêm túc quan sát chiến đấu trên đài, truyền âm trả lời: "Con hỏi câu này nhé!"
"Hỏi đi!"
"Lăng Tiêu các chủ và A Sửu thúc, ai ấu trĩ hơn?"
"Này chắc chắn là A Sửu rồi... Có ý gì? Cha của con ấu trĩ chỗ nào!"
"Tự mình suy nghĩ đi!"
"Ấu trĩ chỗ nào! Không được, con nói rõ cho cha, Diệp Lăng Tiêu ta là nhân vật cỡ nào, ra thì tung hoành thiên hạ, vào thì đứng đầu một các, ấu trĩ chỗ nào?"
Diệp Thanh Vũ im lặng đứng dậy, dời sang mấy vị trí bên cạnh, vẫn nhìn chằm chằm vào chiến đấu trên tràng, cũng không tiếp tục trả lời.
Diệp Lăng Tiêu âm thầm thở dài một hơi, nhìn lại nhân vật trọng yếu của mấy tiểu quốc bên cạnh, đột nhiên mất hết hứng thú.
Nhưng dù sao y cũng không phải kiểu người đặt tâm trạng bản thân lên trên lợi ích tông môn, vẫn ứng đối thỏa đáng, không đánh mất phong độ.
Chỉ là...
Trong tai Khương Vọng đột nhiên vang lên một tiếng mắng giận dữ: "Ngươi cẩn thận một chút cho ta!"
Thiên kiêu Đại Tề Khương Thanh Dương âm thầm giật mình, không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng truyền âm trả lời: "Các chủ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, ta bảo ngươi cẩn thận một chút. Lần này Đỗ Như Hối cũng tới đài Quan Hà, lão gia hỏa này rất khó đối phó."
Khương Vọng liên tục nói lời cảm tạ: "Vãn bối đã biết, nhất định sẽ chú ý, cám ơn Diệp Chân Nhân chỉ điểm."
Hắn đợi một hồi, thấy Diệp Chân Nhân không đáp lời nữa, trái tim đang treo lơ lửng mới thả xuống.
An An không đi cùng Diệp Lăng Tiêu đến đài Quan Hà, hắn thở dài một hơi, lại có chút mất mát.
Hắn không muốn An An nhìn thấy dáng vẻ đánh nhau sống chết của hắn, cho nên lần này tham dự Hoàng Hà Hội cũng không nói cho An An biết, chỉ hàn huyên mấy câu với Diệp Thanh Vũ.
Nhưng nếu như An An thật sự đến, có thể chứng kiến phong quang của ca ca, thì hắn sẽ rất vui vẻ.
Tâm trạng làm ca ca khá là mâu thuẫn.
"Xúc Mẫn ra sân!" Kiều Lâm lại truyền âm nhắc nhở.
Tiểu tử này đúng là lanh lợi, rất am hiểu đoán biết ý "Cấp trên."
"Nhân tài" cỡ này, vậy mà chưa phải là thống lĩnh, có thể thấy được Thiên Phúc Quân vẫn rất nghiêm ngặt, chỉ chú trọng thực lực vững chắc và công huân thực sự.
Mặt Khương Vọng không cảm xúc, dời tầm mắt qua.
Xúc Mẫn có diện mạo khô vàng, vừa lúc phi thân lên đáp xuống Diễn Võ Đài.
Người đứng đối diện có gương mặt thiếu niên lang có vẻ trẻ con.
"Là thiên tài của Dung quốc, chẳng qua trước khi tham gia Hoàng Hà Hội lại không có danh tiếng gì, tên là... Lâm Tiện".
Kiều Lâm thực sự xứng với chức vụ, giải thích: "Xem ra sẽ không ép được Xúc Mẫn tung hết thủ đoạn."
Hạ quốc từng là cường quốc tranh bá với Tề quốc, mặc dù bây giờ đã suy yếu, nhưng cũng là đại quốc hạng nhất.
Còn Dung quốc...
Lúc Khương Vọng ở Thanh Dương trấn chống lại dịch hạch do Bạch Cốt Đạo phát tán, cũng có chút hiểu biết về nước láng giềng Dung quốc này.
Thực lực của họ không kém Dương quốc, chỉ có thể run rẩy trước uy binh của Tề quốc. Mặc dù vẫn miễn cưỡng giữ vững độc lập, nhưng luôn tỏ ý quy phục, trở thành nước phụ thuộc Tề quốc.
Đội ngũ Dung quốc gặp phải đội ngũ Hạ quốc, đúng là rút thăm không tốt.
Khương Vọng nhìn Xúc Mẫn và Lâm Tiện, đặc biệt chú ý tới đao của Lâm Tiện lẫn tay cầm đao của y, đột nhiên thở dài một hơi, nói: "Chưa hẳn".
Đao của Lâm Tiện là một thanh đao bổ củi.
Đầu đao cực nặng, sống đao cực dày, lưỡi đao cực sắc, cán gỗ dài khoảng một phần ba thanh đao.
Mà bàn tay phủ kín vết chai kia của Lâm Tiện lại vững vàng nắm lấy cán gỗ, không hề dao động.
Bàn tay từng trải của y và tuổi trẻ của y, gương mặt có chút non nớt, thật sự không quá tương xứng.
Nhưng bàn tay và chuôi đao này lại rất hòa hợp.
Khương Vọng nghiêm túc quan sát cả hai, bỗng xuất hiện một cảm giác hốt hoảng. Bàn tay giống như cán dao dài, đao giống như là kéo dài bàn tay.
Kiểu liên hệ chặt chẽ thân thiết này là thứ mà hắn cực kỳ quen thuộc. Bởi vì khi hắn cầm Trường Tương Tư cũng là như thế.
Người và đao có thể hòa hợp đến bước này, đao thuật của người này nhất định không tầm thường.
Lâm Tiện này ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận