Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2166: Thế sự như bàn cờ nhưng không phải ai cũng là quân cờ

Khương Vọng kinh ngạc nhìn Nguyễn Tù.
Trong khoảng không đối diện với thiên phong, Nguyễn Tù nhẹ nhàng hỏi:
"Ngươi cảm thấy, Hoắc Sĩ Cập chết thật rồi?"
Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, trả lời:
"Theo nhận biết của ta thì đúng như vậy. Hơn nữa, Tư các chủ, Trần viện trưởng, Ngô tông sư cũng đều cho rằng là như vậy... Vì sao ngài lại hỏi thế?"
"Nếu như Huyết Hà Tông không có vấn đề gì khác, Huyết Hà Tông quả thực muốn nghênh đón Quan Quân Hầu về làm chủ cũng không liên quan đến gì khác, Khấu Tuyết Giao là thực sự tông trọng nguyện vọng của Hoắc Sĩ Cập... Việc liên quan đến truyền thừa vạn năm của Huyết Hà Tông thì sao nàng ta lại tôn trọng tưởng niệm mà Hoắc Sĩ Cập ngẫu nhiên đề cập khi còn sống?"
Khương Vọng suy nghĩ:
"Ý ngài là, nàng ta được Hoắc Sĩ Cập gợi ý."
Nguyễn Tù nói:
"Đây chỉ là một loại khả năng mà ta phỏng đoán. Nhưng việc liên quan đến lợi ích cùng tương lai của Huyết Hà Tông thì nguyện vọng của người chết sẽ không có lực ảnh hưởng bằng ý nguyện của người sống."
"Thế nhưng vì sao?"
Khương Vọng không hiểu:
"Ông ta là Tông chủ Huyết Hà Tông, là người đứng trên đỉnh cao nhất siêu phàm, tại sao lại muốn giả chết? Việc này đâu cần thiết?"
"Tư Minh Tùng rình mò con đường Diễn Đạo, dẫn phát Họa Thủy rung chuyển, khiến cho Bồ Đề Ác Tổ sớm xuất thế. Hoắc Sĩ Cập vẫn luôn giấu giếm chân tướng, cuối cùng thực sự không dối gạt được, bị Bàn Sơn Bành Sùng Giản lay tỉnh, oanh liệt lấy thân lấp biển... Đây quả thực là sự việc có kết nối rõ ràng, cũng đã được mấy vị Chân Quân chứng kiến."
Nguyễn Tù lắc đầu:
"Ngay cả ta cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc trong đó có vấn đề gì. Có lẽ vốn không có vấn đề."
"Nhưng mà."
"Chỉ nói riêng về bản thân Hoắc Sĩ Cập, ông ta quả thực có lý do để giả chết. Bởi vì đây là biện pháp duy nhất có thể thoát khỏi sự khống chế của Tề quốc chúng ta."
"Thoát khỏi... sự khống chế... của Tề quốc chúng ta?"
Khương Vọng ngơ ngác.
Sao Huyết Hà Chân Quân Hoắc Sĩ Cập lại bị Tề quốc khống chế?
Trong chiến tranh Tề - Hạ, lần đó nếu Cảnh quốc cường thế xuất binh trực tiếp chiến đấu với Tề thiên tử lên tiếng đích thân mặc giáp ra trận, ngoài ra Hạ quốc chưa từng có chút hy vọng nào.
Thậm chí, lần đó, nếu Cảnh quốc có xuất binh, Tề quốc vẫn chiếm cơ hội rất lớn, có thể nghênh đón áp lực từ Cảnh quốc đến cường thế công phá Hạ quốc ! Bởi lẽ Huyết Hà Chân Quân Hoắc Sĩ Cập quả thực bị Tề quốc khống chế mà không chỉ là tiến hành một lần giao dịch.
Thậm chí cả thế cục phủ Tổng đốc Nam Hạ bây giờ, Kiếm Các ngạo nghễ độc lập ở đây, Lương quốc giương nanh múa vuốt nơi này thật sự cũng đều là thế cục tất yếu sao?
Đối mặt với sự chấn kinh của Khương Vọng, Nguyễn Tù chậm rãi nói:
"Ngươi đã đi qua Trường Lạc Địa Quật, hẳn phải biết bố trí ở nơi đó là thủ đoạn do Hạ Tương Đế lưu lại."
Khương Vọng khẽ gật đầu.
Nguyễn Tù nói tiếp:
"Đầu tiên ngươi phải biết một điều, uy năng của Trường Lạc Tuyệt Trận lúc còn ở trong tay Hạ Tương Đế và sau này lúc ở trong tay đám người Tự Kiêu, là cách biệt một trời một vực. Năm đó Hạ Tương Đế đã nhận thức được tình thế của Hạ quốc không lạc quan, bởi vậy mới bỏ bao công tức, bày ra một bước cờ như vậy, muốn dùng Trường Lạc Tuyệt Trận bức lui chúng ta. Dùng uy hiếp cùng đồng quy vu tận để lấy được hiệu quả hòa."
Y hỏi tiếp:
"Ngươi đã tự tay trấn áp Họa Thủy tại Trường Lạc Địa Quật, ngươi cảm thấy loại tai nạn mà mình cảm nhận được kia, có thể uy hiếp được bệ hạ ngự giá thân chinh năm đó sao?"
Nghĩ tới chiến tranh Tề - Hạ lần thứ nhất, từng cái tên chói mắt kia. Tề thiên tử không nói đến nhưng Lâu Lan Công, Trấn quốc Đại nguyên soái Khương Mộng Hùng, Quốc tướng yến Bình, Nguyễn giám chính Nguyễn Tù hiện tại...
Lúc trận chiến kia bắt đầu, Hung Đồ Trọng Huyền Trử Lương vẫn chỉ là một tướng lĩnh trong nhánh nhỏ không đáng chú ý của Trọng Huyền gia. Tiền Quốc chủ Dương quốc là Dương Kiến Đức cũng chỉ là một tiểu tướng dùng tên giả tham chiến.
Với quy mô tai họa mà hắn cảm nhận được ở Trường Lạc Địa Quật, nhiều lắm là lật úp bình nguyên Giang âm, hủy diệt chủ lực Tề quân lúc đó chứ không thể nào xung kích được toàn bộ cương thổ Hạ quốc, khiến cho Tề thiên tử trong chiến tranh Tề - Hạ lần thứ nhất, cảm nhận được uy hiếp cùng đồng quy vu tận.
"Hẳn là không đủ."
Khương Vọng ngập ngừng đáp.
Năm đó, Tề - Hạ tranh bá, thật sự là một đoạn lịch sử quá huy hoàng. Mặc dù là do Cảnh quốc cường thế can thiệp mà dừng giữa chừng nhưng những điều nổi bật mà hai bên Tề - Hạ bộc phát trong trận đại chiến này, dù thời gian mấy chục năm đã qua đi cũng không thể nào xóa nhòa được.
Kẻ đến sau, mỗi lần lục xem lịch sử, thấy được một điểm, nửa điểm hình tượng cũng không khỏi sợ hãi thán phục.
Nguyễn Tù lại hỏi:
"Vậy ngươi cảm thấy, Trường Lạc Tuyệt Trận năm đó cùng Trường Lạc Tuyệt Trận bây giờ, vì sao lại có chênh lệch lớn đến như vậy? Ngoại trừ sự chênh lệch về năng lực của Hạ Tương Đế cùng Võ Vương Tự Kiếu ra, còn có lý do gì nữa?"
Khương Vọng đã biết đáp án kia, nhưng vẫn khó đè nén sự kinh nghi:
"Huyết Hà Chân Quân?"
Nguyễn Tù nói:
"Ngươi cảm thấy, nếu như không có Huyết Hà Chân Quân phối hợp, Hạ Tương Đế có thể hoàn thành Trường Lạc Tuyệt Trận chân chính, lợi dụng Họa Thủy chế tạo ra được tai nạn có mức độ diệt thế, đủ để uy hiếp Tề quân lúc ấy sao?"
Khương Vọng ngây ngẩn cả người.
Chậm một lúc mới nói:
"Trường Lạc Địa Quật cũng liên thông với khe hở Họa Thủy, với năng lực của Hạ Tương Đế, ông ta có lẽ... Cũng có thể làm được?"
"Xem ra nhận biết của ngươi về Huyết Hà Tông tồn tại sai lầm nhất định. Nghiệt Hải bây giờ, lấy Huyết Hà làm ranh giới, ngươi cũng không rõ đây là khái niệm gì. Có phải vì lần này bọn họ suýt từ bỏ Huyết Hà nên ngươi cảm thấy Huyết Quá chẳng qua cũng chỉ như thế?"
Nguyễn Tù lắc đầu:
"Đây chẳng qua là bởi vì Bồ Đề Ác Tổ quá mức kinh khủng. Sự cường đại của Huyết Hà này ngoài sức tưởng tượng của ngươi rất nhiều. Vô số đạo thuật của Huyết Hà Tông đều bắt nguồn từ con sông này. Rất nhiều bí pháp, đều là mượn dùng sức mạnh của sông này. Ta nói cho ngươi một việc - Huyết Hà Tông có năm vạn bốn ngàn năm lịch sử, chưa từng có lúc nào không có chiến lực Chân Quân, mỗi một thời đại, đều có chiến lực cấp độ Chân Quân tồn tại! Ngươi biết đây là khái niệm gì sao? Ngươi cho rằng Huyết Hà Tông vì sao có thể truyền thừa được lâu như vậy?"
"Nhưng là lần này..."
Suy nghĩ của Khương Vọng nhanh chóng chuyển động:
"Huyết Hà này gần giống như bảo vật động thiên?"
Nguyễn Tù nói:
"Nếu không ngươi cho rằng, Hoắc Sĩ Cập dựa vào cái gì mà ép được Bồ Đề Ác Tổ phải quay về? Có điều, bọn họ hẳn là còn có nội tình khác, cho dù là bảo vật động thiên nhưng nếu không phải là tồn tại cấp cao nhất, dù là Chân Nhân cũng rất khó nắm giữ nó để giao thủ với Chân Quân."
Khương Vọng trầm mặc.
Hắn ý thức được, lúc trước ở Huyết Hà Tông, dưới sự giao lưu ngôn ngữ phức tạo, còn có gợn sóng phức tạp hơn tồn tại.
Nguyễn Tù tiếp tục nói:
"Nói về Huyết Hà. Có Huyết Hà làm ranh giới, Nghiệt Hải gần như trở thành đình viện của Huyết Hà Tông. Hạ Tương Đế muốn mượn Họa Thủy nhấc lên tai nạn cấp bậc diệt thế, không thể nào giấu giếm được Huyết Hà Tông. Mà Hoắc Sĩ Cập không chỉ ngầm cho phép, còn chủ động phối hợp."
"Nhưng chuyện này... Vì sao Huyết Hà Chân Quân lại phối hợp?"
Khương Vọng cau mày:
"Chuyện này là hoàn toàn chối bỏ chức trách của Huyết Hà Tông, một khi lan truyền ra ngoài, cơ sở tồn tại của toàn bộ Huyết Hà Tông sẽ đều bị xóa đi."
"Nguy hiểm lớn như vậy đương nhiên cũng sẽ có thu hoạch khổng lồ tương ứng. Năm đó Hạ Tương Đế đã bàn bạc điều kiện thế nào với Hoắc Sĩ Cập chúng ta không rõ. Bởi vì Hoắc Sĩ Cập cũng không thể tin được, mà Hạ Tương Đế đã chết rồi."
Nguyễn Tù nói:
"Nhưng điều chúng ta biết là, giữa Tự Nguyên và Hoắc Sĩ Cập, dù là lừa gạt hay lợi dụng lẫn nhau thì mục đích cuối cùng của bọn họ cũng không thống nhất. Tự Nguyên dẫn động Họa Thủy, bày ra Trường Lạc Tuyệt Trận, là vì có thể chính diện cầm hòa với Đại Tề ta. Mà thứ có thể làm cho Hoắc Sĩ Cập động tâm, ắt hẳn là phong cảnh trên đỉnh cao nhất. Chúng ta phỏng đoán, có lẽ Hoắc Sĩ Cập hi vọng Họa Thủy bị dẫn động, sau đó ông ta sẽ dùng tư thái cứu thế xuất hiện, hoàn thành công lao bất thế, thu hoạch được công đức lớn lao. Điểm mâu thuẫn này đã đủ cho chúng ta lợi dụng."
Trên mặt Nguyễn Tù có cảm xúc bội phục rất rõ, Khương Vọng không hiểu điều này có phải do hắn cố ý để hắn nhìn thấy không.
Vị Giám chính đại nhân tiếp tục giải thích:
"Đối mặt với uy hiếp của Hạ Tương Đế, thiên tử chúng ta tuyên thệ dưới trời, nói người Tề sẽ không lui một bước, trăm vạn Tề quân đều có thể chết tại Hạ quốc, nhưng tinh thần Tề quốc vẫn còn, quốc cách Tề quốc vẫn còn. Một khi Họa Thủy rơi xuống, dù cho hôm nay Hạ quốc có thể kéo dài hơi tàn thì vạn vạn năm sau đó vẫn không thể vươn mình. Nếu Họa Thủy không rơi, dù Hạ quốc vong quốc, vũng vẫn có mồi lửa còn lưu lại.
Hạ Tương Đế vứt ra lựa chọn, tưởng rằng chúng ta sẽ tiến thối lưỡng nan. Nhưng thiên tử vốn không chọn, mà bắt chính Hạ Tương Đế phải cân nhắc! Kéo dài hơi tàn cùng mồi lửa thiên thu, ngài biết rõ Hạ Tương Đế sẽ chọn thế nào.
Bởi vì từ một trình độ nào đó mà nói, bọn họ là cùng một loại người."
Khương Vọng nghĩ thầm, trước nguy hiểm đồng quy vu tận, còn kiên định công kích... Đây quả thực là bá khí của vị thiên tử kia, quả thực là lựa chọn vị thiên tử kia sẽ đưa ra.
"Nhưng ta vẫn không hiểu, không phải nói Huyết Hà Tông có trách nhiệm trấn thủ Nghiệt Hải, lọt vào mắt xanh của thiên ý sao? Thiên ý này..."
Nguyễn Tù nói:
"Ý chí hiện thế tồn tại nhưng không có trí tuệ, hơn nữa, cần phải gìn giữ rất nhiều quy tắc hỗn hợp. Huyết Hà Tông trấn áp Nghiệt Hải nhiều năm như vậy, hiểu biết về Nghiệt Hải hơn hẳn người trong thiên hạ, nên đương nhiên sẽ có vài biện pháp của mình. Năm đó, Hoắc Sĩ Cập thành công lừa gạt được 'Thiên ý', cũng lừa gạt được thế nhân, hoàn thành hợp tác với Hạ Tương Đế. Việc này vô cùng bí ẩn, năm đó chỉ có mình Hoắc Sĩ Cập cùng Hạ Tương Đế biết được."
Khương Vọng nói:
"Nhưng là không thể giấu giếm được bệ hạ... Bệ hạ thật sự là anh minh thần võ."
Không cần biết bệ hạ có nghe được không, Nguyễn giám chính đã khen bệ hạ ở đây thì hắn theo khen một câu cũng không sai.
Nguyễn Tù cười cười:
"Lấy sự thánh minh của bệ hạ, đương nhiên sẽ bị lừa gạt. Một mặt ngài biểu hiện ra quyết tâm không tiếc đồng quy vu tận với Hạ Tương Đế, mặt khác lợi dụng vô số thủ đoạn, chế tạo sự nghi kỵ giữa Hạ Tương Đế cùng Hoắc Sĩ Cập, tiến thêm một bước trong việc giảm xuống khả năng Hạ Tương Đế phát động Trường Lạc Tuyệt Trận. Cho đến về sau, trên chiến trường chính diện đánh tan Hạ Tương Đế, gần như một trận chiến diệt Hạ. Nhưng cùng lúc..."
Thanh âm của hắn trở nên nghiêm túc:
"Chúng ta cũng vờ như không biết về Trường Lạc Tuyệt Trận, cho Hoắc Sĩ Cập đầy đủ thời gian, xóa đi vết tích liên quan."
Khương Vọng giật mình:
"Có lẽ mặc dù ông ta đã xóa đi vết tích nhưng bên này chúng ta cũng đã lưu lại chứng cứ. Chúng ta đã dùng chuyện này để khống chế vị Huyết Hà Chân Quân!"
Nguyễn Tù thở dài:
"Việc này liên quan đến tồn vong của Huyết Hà Tông, Hoắc Sĩ Cập không thể không bị quản chế. Nhưng là tôn nghiêm của một vị Chân Quân, há có thể khinh nhục? Qua nhiều năm như vậy, chúng ta chưa từng liên lạc với Hoắc Sĩ Cập lần nào. Mãi đến khi Tào soái phạt Hạ, mới mờ ông ta ngăn cản Trường Sinh Quân. Lần này Họa Thủy sinh biến, ta vốn định thừa cơ câu thông với ông ta, mưu đồ cho thế cục Nam Cương..."
Một vị Diễn Đạo Chân Quân bị bắt được mệnh môn, quả thực là quân cờ dùng quá tốt. Đáng tiếc, chỉ dùng một lần liền báo hỏng. Hoắc Sĩ Cập chết, đối với Tề quốc mà nói, quả thực là tổn thất rất lớn.
Bây giờ nghĩ tới, Hoắc Sĩ Cập quay người trước Hồng Trần Chi Môn, phải chăng cũng có nguyên do vì không muốn bị người ta khống chế?
Dù sao, âm mưu về Trường Lạc Tuyệt Trận chỉ có Hạ Tương Đế cùng ông ta biết. Hạ Tương Đế đã chết mấy chục năm rồi, một khi ông ta cũng chết, Tề quốc không thể lấy chuyện này làm lý do nữa.
Khương Vọng trầm ngâm nói:
"Khó trách ngài sẽ hoài nghi Hoắc Sĩ Cập là giả chết, đổi lại là ta, ta cũng cảm thấy có phải ông ta đang dùng biện pháp này để thoát thân không. Nhưng các vị Chân Quân của Tam Hình Cung, Kiếm Các, Mộ Cổ Thư Viện đều đã chứng kiến. Ác Quan cấp Diễn Đạo kia, thậm chí là Bồ Đề Ác Tổ ta cũng đều thấy tận mắt, việc này chỉ sợ không giả được."
"Đúng vậy, Ngô Bệnh Dĩ không thể nào diễn trò với ông ta, Bồ Đề Ác Tổ càng không thể."
Đôi chân mày vô cùng trẻ của Nguyễn Tù nhuốm màu suy tư:
"Mặc dù có không ít điểm đáng ngờ nhưng cũng đều có thể giải thích được. Để xem bên phía Chính Sự Đường có thể điều tra ra được gì không, cũng chờ kết quả thẩm tra của Củ Địa Cung đã. Có lẽ là do chúng ta bức ông ta quá..."
Bởi vì bị Tề quốc khống chế, Hoắc Sĩ Cập nóng lòng bồi dưỡng Chân Quân kế tiếp, cho nên ngầm đồng ý cho Tư Minh Tùng dẫn phát Họa Thủy biến hóa, rình mò con đường Diễn Đạo, sau khi bị Tư Minh Tùng quấy cho lộn xộn, ông ta dứt khoát dùng thân trấn họa thủy... Chuyện này cũng có thể giải thích mạch lạc.
Nhất thời Khương Vọng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nguyễn Tù lại hít một tiếng:
"Võ An Hầu, việc này cho chúng ta lời cảnh tỉnh, ngươi về sau cũng nên nhớ kỹ - "Thế sự mặc dù như cờ, nhưng chớ cho rằng người khác đều là quân cờ"."
Khương Vọng thành khẩn nói:
"Ta sẽ nhớ kỹ trong lòng."
"Đi thôi."
Nguyễn Tù dừng ở không trung, tinh đồ có chút dập dờn, đẩy ra mây bay:
"Phía dưới chính là Vấn Kiếm Hạp, ta không cùng ngươi đi đón người nữa."
Khương Vọng cũng không lập tức rời đi, mà chỉ nói:
"Liên quan tới kỳ quan Diễn Đạo mà lúc nãy ngài nói, ta còn một số nghi vấn."
Nguyễn Tù trả lời:
"Nói nghe thử xem."
Khương Vọng vừa giải thích vừa thuật lại:
"Lúc Thất Tinh bí cảnh ở quận Đại Trạch mở ra, ta từng tiến vào thăm dò, đi đến một thế giới tên là Phù Lục. Trong lòng đất ở thế giới đó, ta cũng gặp phải một thứ giống như kỳ quan Diễn Đạo, có điều chúng thực ra là một loại "thú".
Thế giới Phù Lục còn có một câu nói "Thanh Thiên rơi là Tinh tướng, U Thiên lên là Tinh thú', Tinh tướng là chỉ những người tiến vào thế giới đó giống như ta, còn Tinh thú là chỉ những con quái vật trong lòng đất kia...
Bên ngoài, chúng có thể là bất cứ dáng vẻ gì, nhưng trên thân lại có những đốm sáng không đồng nhất gọi là tinh điểm. Tinh điểm kia rất giống tinh điểm mà ta nhìn thấy trong kỳ quan Diễn Đạo, ít nhất là bản thân ta không thấy chúng có sự khác biệt gì.
Có điều, đa số những tinh thú kia đều rất nhỏ yếu, tinh điểm càng nhiều thì mới càng mạnh mẽ. Ngài có biết gì về nơi này không?"
"Thế nào là Thanh Thiên, thế nào là U Thiên?"
Nguyễn Tù hỏi.
Khương Vọng nói:
"Thanh thiên chính là bầu trời, là bầu trời của thế giới kia, chỉ có một Thiên Xu tinh chiếu sáng, dùng sự sáng, tối của Thiên Xu tinh để chỉ ngày đêm. U Thiên là dưới mặt đất, dưới đáy những hang động sâu thẳm, không nhìn thấy được gì, chỉ có một mảnh tối tăm, dù là người hay bất kỳ thứ gì, một khi rơi xuống đều sẽ biến mất sạch sẽ. Chỉ có tinh thú chuyển động trong đó."
Nguyễn Tù có hơi hứng thú:
"Thế giới Phù Lục mà ngươi nói kia, lúc ấy còn có những ai tiến vào."
Khương Vọng trả lời:
"Tiến vào bao nhiêu người thì ta không biết nhưng lúc ra có Lý cô nương của Tồi Thành Hầu phủ, Dưỡng Tâm Cung chủ Khương Vô Tà, Lôi Chiêm Càn của Lôi thị, còn có một Chấp sự Nhất đẳng của Tứ Hải Thương Minh tên là Phương Sùng. Còn lại ai thì ta không biết."
"Ta lại không chú ý những việc này, Dưỡng Tâm Cung cũng đi?"
"Đúng vậy, lúc ấy chúng ta đối đầu với Lôi Chiêm Càn cũng mang rất nhiều áp lực."
Nguyễn Tù cười cười, cũng không nhắc gì tới Khương Vô Tà thêm nữa, mà hỏi:
"Ngươi có biết thế giới Phù Lục kia ở đâu không, có biết tinh đồ tương ứng với nó không? Nếu có cơ hội, ta sẽ đến đó xem một chút."
Khương Vọng cười khổ nói:
"Lúc ấy ta còn chưa đến Nội Phủ Cảnh, làm sao biết được Tinh đồ gì. Hoàn toàn là dựa vào sức mạnh của bí cảnh Thất Tinh Lâu đi loạn. Mỗi mỗi lần, bí cảnh Thất Tinh Lâu cũng đều sẽ kết nối vớt một thế giới khác biệt..."
Nguyễn Tù suy nghĩ, ngón tay khẽ lật, kẹp lấy một đồng Đao tệ đưa cho Khương Vọng:
"Ta cũng có chút suy đoán liên quan đến những thứ mà ngươi nói, nhưng không thể xác nhận. Ngươi cứ cất kỹ đồng Đao tệ này đi, nếu như có cơ hội tới đó nữa, có thể liên hệ ta."
Khương Vọng ngơ ngác cất đồng Đao tệ đi, lại hỏi:
"Đó là một nơi rất đáng sợ sao?"
"Đáng sợ hay không thì ta không chắc. Có điều, nơi đó rất có thể là một phần mộ của thế giới... Nhưng vì sao lại có văn minh tồn tại thì khi chưa tận mắt nhìn thấy, ta cũng không biết được."
"Phần mộ thế giới?"
Khương Vọng không hiểu.
"Biết Vạn Giới Hoang Mộ không?"
"Có biết một chút..."
"Đó chính là phần mộ thế giới lớn nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận