Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1511: Tuyết khắp thành (1)

Ngày 26 tháng 10 năm 55 theo lịch Nguyên Phượng, là kỳ hạn lễ tang của Khương Vô Khí.
Quy cách lần tang lễ này chưa từng có.
Do Triều nghị đại phu Ôn Diên Ngọc làm tổng quản Lễ bộ chủ tế.
Thiên tử dụ lệnh:
Chín mươi người hầu cận thị vệ thuộc Trường Sinh Cung, sáu trăm quan viên hộ quân của Tông Nhân Phủ, mặc áo tang hai mươi bảy ngày.
Văn võ cả triều bỏ mũ mão mặc quần áo tang bảy ngày.
Tôn quý như Thiên tử, cũng bỏ mũ miện ba ngày làm tế.
Chính điện của Trường Sinh Cung thiết lập nghi giá, vương công đại thần tụ tập đầy đủ, hành lễ theo nghi thức.
Ngoài điện bày tiệc, sắp xếp mười lăm bàn.
Trong vòng mười ba ngày quân dân và quan viên Lâm Truy không được mua vui, không gả cưới. Quân dân và quan viên trong thiên hạ không mua vui, không gả cưới trong vòng ba ngày...
Quy cách tang lễ như thế, đã vượt xa quy cách tang lễ mà một hoàng tử có thể hưởng thụ.
Trong thời gian này, ba trăm dặm toàn Lâm Truy thành đều khoác lên mình bộ áo tang.
Kể cả tứ đại danh quán trong Lâm Truy, một số thanh lâu, quán rượu, sòng bạc đều treo biển đóng cửa không hành nghề.
Có vẻ như Thiên tử còn ngại chưa đủ, mệnh lệnh công khai lăng trì hai mươi ba tên gian tế của Bình Đẳng Quốc, bao gồm cả thống soái Diêm Đồ Trảm Vũ quân cùng bộ đầu Thanh Bài tam phẩm Lệ Hữu Cứu tại đạo trường, an ủi vong linh của Thập Nhất hoàng tử.
Khi Chân Nhân chết, đất trời đau buồn, dùng điều này tế điện Cung chủ Trường Sinh Cung, thật sự là lễ cách rất cao.
Nghe nói số lượng bách tính vây xem hành hình bao phủ cả khu vực khoảng năm dặm, tạo thành tường vây chật như nêm cối xung quanh đạo trường.
"Đi xem không?" Tại Khương gia ở Diêu Quang Phường, Trọng Huyền Thắng nói: "Cũng sắp đến rồi."
Khương Vọng mặc tang phục từ trong đi ra, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Trọng Huyền Thắng híp mắt lại, thời gian trôi nhanh, cái tên trước mắt này đúng là đã trưởng thành. Rõ ràng chỉ mặc một bộ vải thô áo gai, thế nhưng khi hắn mặc lại cho người ta cảm giác phong độ nhẹ nhàng. Mà dáng vẻ đi lại của tên này đúng là có tiên khí... Tiên thuật tốt như vậy sao?
Lại nhìn về mình, bộ tang phục đang dán sát người, làm mình rất khó chịu... bộ này đúng là không vừa vặn lắm!
Về sau còn phải sai mấy người may vá tới đây mới được, à, còn phải chuẩn bị thêm một cỗ kiệu nữa. Bồn hoa trong nội viện này không quá đẹp, cần đổi lại.
Trong nháy mắt, gã đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, mở miệng nói: "Lệ Hữu Cứu làm hại ngươi khổ như vậy, không muốn tận mắt nhìn tên đó bị lăng trì xử tử hay sao? Nghe nói lần này cần lăng trì đủ ba ngàn ba trăm mười tám đao, số vết đao không đủ, không thể để cho tên đó chết."
Khương Vọng lắc đầu, nói: "Nếu như hắn phải chết, có gì hay để nhìn?"
"Ngươi không hận hắn sao?" Thập Tứ tò mò hỏi thăm.
"Hận, vô duyên vô cớ làm hại ta, làm sao ta lại không hận?" Khương Vọng nghiêm túc nói: "Nếu Lệ Hữu Cứu không bị bắt, còn có thể sống tiếp, về sau ta chắc chắn sẽ giết hắn, đây là nỗi hận của ta với hắn. Thế nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, ta chỉ muốn hắn chết, cũng không muốn nhìn quá trình gã chết."
"Vậy thì vẫn nên để triều đình giết đi." Trọng Huyền Thắng nói: "Ngay cả thống soái Cửu Tốt cũng là người của bọn họ, thế lực Bình Đẳng Quốc còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta. Ngươi không nên ra mặt."
Nhiều lần bị Bình Đẳng Quốc nhằm vào, đương nhiên Khương Vọng rất ghét bỏ Bình Đẳng Quốc, nhưng hắn cũng không nói cái gì quá nặng lời, lại còn nhẹ nhàng chuyển qua đề tài này: "Hôm nay là tang lễ của Thập Nhất hoàng tử, chúng ta vẫn nên đi tới thắp nén hương đi."
Trọng Huyền Thắng: ...
Khương Vọng chợt hiểu, nói: "A, suýt nữa thì ta quên mất!"
Hắn sửa sang lại cổ áo, hời hợt nói: "Chỉ có quan viên trên tam phẩm, mới có thể vào chính điện Trường Sinh Cung thắp nhang ... Khục, vậy ta đi trước một bước."
Dứt lời, hắn vẩy vạt áo, không cho Trọng Huyền Béo có cơ hội phản kích, phóng khoáng rời đi.
Trọng Huyền Thắng rất bình tĩnh, nhìn theo bóng lưng của tên này, nói với Thập Tứ: "Vừa rồi ta hỏi sai câu hỏi rồi."
Thập Tứ nghiêng đầu nhìn lại, quăng tới ánh mắt nghi ngờ.
"Ta hẳn nên hỏi hắn, có muốn nghiên cứu biểu hiện của kim khu ngọc tủy khi bị lăng trì hay không. Cùng với việc có muốn quan sát cơ thể của Chân Nhân đương thời chịu đựng đao cắt trong khoảng cách gần hay không. Mặt khác, đao pháp của đao phủ có thể chém được kim khu ngọc tủy cùng với thân thể Chân Nhân, cũng đáng để học tập một phen."
Thập Tứ suy nghĩ một lát, cũng đồng ý lời nói của Trọng Huyền Thắng rất có đạo lý. Khương Vọng đúng là người rất có hứng thú với những chuyện này.
"Vậy ngươi có đi quan sát không?" Nàng hỏi.
"Không." Trọng Huyền Thắng quay trở về nhà của mình, nói: "Chân Nhân chết cũng không phải là chuyện hiếm thấy."
"Ngươi cũng không đi tang lễ à?" Thập Tứ đuổi theo gã, hỏi tiếp.
"Đi muộn một chút cũng không sao..." Trọng Huyền Thắng lại không thể bảo trì sự bình tĩnh được nữa: "Bây giờ ta thấy cái tên họ Khương là tức giận à!"
Toàn thành phủ màu trắng, Trường Lạc Cung cũng không ngoại lệ.
Thái tử Khương Vô Hoa Đại Tề mặc tang phục, ra ngoài cung nghênh đón: "Hôm nay mẫu hậu rảnh rỗi tới đây sao?"
Hoàng hậu Đại Tề nắm tay y đi vào trong cung, mặc dù bước đi rất nhanh, nhưng vẫn không mất đi sự uy nghi: "Hôm nay là tang lễ của Thập Nhất, mẫu hậu sợ con thương tâm quá độ, cho nên tới thăm con. Đợi lát nữa con hãy đi cùng ta tới Trường Sinh Cung."
Thế là Khương Vô Hoa không nói thêm gì nữa.
Hai mẹ con đi vào trong cung, đều ngồi xuống.
Hà hoàng hậu nhìn quanh một vòng, hỏi: "Ninh nhi đâu?"
Khương Vô Hoa thuận miệng nói: "Ngủ dậy muộn, vẫn còn đang trang điểm."
Thấy hoàng hậu hơi nhíu mày, y nhẹ giọng giải thích: "Mộc mạc cũng có cách trang điểm mộc mạc. Ninh nhi sẽ đúng mực."
Thế là Hà hoàng hậu lướt qua điểm này, nhẹ nhàng khoát tay áo.
Cung nữ hầu cận liên tục lui ra ngoài, trong cả cung diện chỉ còn lại hai mẹ con ngồi gần nhau.
Đây là một đôi mẹ con tôn quý nhất trên toàn Đông Vực.
"Quy cách của Thập Nhất đã là quy cách dành cho Thái tử, thế nhưng Thái tử vẫn còn ở đây! Ta không hiểu bệ hạ đang suy nghĩ cái gì!" Hoàng hậu bất mãn nói.
Nhưng Khương Vô Hoa lại không đố kị, chỉ nói nhỏ: "Mệnh đồ của Thập Nhất nhiều thăng trầm, khó trách khỏi được phụ hoàng quan tâm nhiều hơn. Khi đệ ấy còn sống, con cũng không tranh với đệ ấy. Hiện tại đệ ấy đã đi, càng không cần phải tranh cái gì nữa."
Hoàng hậu thở dài một hơi, nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc trên trán Khương Vô Hoa: "Mỗi ngày ngài ấy yêu cái này yêu cái kia, khi nào mới có thể yêu con nhiều hơn? Con cũng là con ruột của ngài ấy, là Thái tử của Đại Tề. Con sinh ra muộn, không cùng ngài ấy vượt qua thời điểm gian nan nhất, chẳng lẽ là lỗi của con? Có mẹ quan tâm, chẳng lẽ là lỗi của con? Con đã ưu tú như vậy, không mắc sai lầm nào. Tại sao ngài ấy vẫn hà khắc với con như thế?"
Khương Vô Hoa vẫn bình tĩnh như thường, không chút oán giận: "Được thừa hưởng lợi ích từ xã tắc, cũng phải gánh trách nhiệm của xã tắc, hà khắc với Thái tử cũng là chuyện nên làm. Nếu như chờ thừa hưởng đất nước rồi mới mắc sai lầm, tổn thương sẽ là nền tảng lập quốc. Thiên chùy bách luyện, mới có thể trở thành minh quân trị quốc."
Hoàng hậu vốn bất mãn lẫn tức giận hoàn toàn biến mất.
Nàng ung dung ngồi ở đó, chỉ còn lại sự cao quý và khoan dung độ lượng: "Con có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Dù cho con thật nghĩ như vậy hay là giả vờ nghĩ như vậy, mãi mãi con phải luôn nghĩ như vậy."
Nàng phàn nàn và bất mãn, có lẽ là thật lòng, thế nhưng biểu hiện ra ngoài, hoàn toàn là thử thách dành cho Thái tử. Nếu như ở trước mặt mẫu hậu của mình, Thái tử không bị dẫn dắt ra bất cứ sự oán hận nào, mới thật sự là thiên tâm vô khuyết.
"Nhi thần thật tâm thật lòng nghĩ như vậy." Khương Vô Hoa đáp.
Thế nhân đều biết, bởi vì cựu Thái tử Khương Vô Lượng phát ngôn đầy oán hận, nên bị Thiên tử giam lỏng tại Thanh Thạch Cung, rồi chết già trong đó.
Lúc đó, y đã bị phế sáu năm, sáu năm không có chuyện gì, thế nhưng vừa trở lại, kết quả lại là kết thúc tất cả.
Thế nhưng "phát ngôn đầy sự oán hận" đó, làm sao mà Ngự Sử biết được?
Hoàng hậu thoả mãn gật đầu, bản tâm thật hay giả không quan trọng, người làm mẹ như nàng không đoán ra được, cũng không cần phán đoán. Như vậy cũng tốt, có thể biểu hiện như vậy từ đầu tới cuối, đó chính là nhân hậu.
Nàng lại hỏi: "Con định khi nào thì tiến giai Thần Lâm?"
"Qua một khoảng thời gian nữa, thời cơ tốt nhất đã qua." Khương Vô Hoa bình tĩnh nói: "Thập Nhất vừa mới đi, con là huynh trưởng, không sớm không muộn lại lựa chọn lúc này trở thành Thần Lâm, mọi người nên buồn bã thay cho Thập Nhất, hay là vui mừng thay cho con đây? Phụ hoàng cũng có thể sẽ hỏi, Thái tử muốn biểu hiện cái gì? Thái tử muốn làm gì?"
"Cũng tốt, con làm đúng." Hoàng hậu hoàn toàn yên lòng, đứng dậy nói: "Hiện tại đi Trường Sinh Cung đi, nếu muộn thì phụ hoàng con sẽ không vui."
"Vâng." Khương Vô Hoa ấm giọng nói: "Để con đi gọi Ninh nhi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận