Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3102: Đông Hải Long Vương, khắc đầu làm chén

Kể từ sau Hi Hồn thị, Thương Hải không còn ai xưng là Long Hoàng. Có điều, những người được các tộc tôn xưng là "Long Quân" vẫn còn.
Có người là bởi vì bọn họ thật sự thống trị một phương, sở hữu sức mạnh vượt xa các Hoàng Chủ khác, cũng có người là bởi vì bọn họ có công lao khổng lồ đối với Hải tộc, được Hải tộc kính trọng.
Ví dụ như Phúc Hải - vị Hiền sư trong truyền thuyết, ví dụ như Cao Giai đã giúp cho cả Hải tộc phát triển vượt bậc.
Có điều, người thật sự có thể đại diện cho quyền lực tối cao của Hải tộc, vẫn là "Thương Hải Long Quân".
Chấp chưởng Thương Hải Vương Đình, thống lĩnh các vùng biển. Nước Thương Lãng, đều thuộc về quân.
"Đông Hải Long Vương" có thể coi là danh hiệu của vị trí này.
Khác với những lão quái vật có địa vị cao kia, Đông Hải Long Vương đương thời - Ngao Kiếp còn rất trẻ tuổi.
Hắn chỉ mới 3929 tuổi, sinh ra vào ngày Đạo Lịch khai sáng, lấy chữ "Kiếp" làm tên.
Vị trí giả Long tộc đặt tên cho hắn đã chết vào ngày hắn được sinh ra.
Cũng không biết chữ "Kiếp" này rốt cuộc là muốn nói đến ai.
Ngao Kiếp cùng tuổi với Đạo Lịch, năm 2700 chính thức ngồi gia miện vị "Thương Hải Long Quân"; chấp chưởng Thương Hải đến nay đã hơn một nghìn năm.
Việc đầu tiên mà hắn làm sau khi gia miện chính là thừa dịp Dương Quốc diệt vong, dẫn quân tiến về phía tây, bao vây Thương Ngô cảnh, phong tỏa Thiên Tịnh quốc, lật đổ Kim Ô đài, xông ra khỏi Mê Giới, tấn công quy mô lớn vào vùng biển gần bờ!
Đây cũng là lần tiếp cận "phản công hiện thế" nhất trong lịch sử Hải tộc.
Hắn cũng từng được coi là "Long Hoàng đương thời" chỉ một bước nữa là có thể chạm tay vào ngôi vị chí tôn. Tuy rằng cuối cùng thất bại nhưng hắn cũng giành được tộc vận cho Hải tộc, đồng thời có được thanh danh vang dội cho bản thân.
Có điều, trận chiến năm đó đối với cuộc đời chấp chính của hắn mà nói cũng là một dấu mốc vô cùng quan trọng.
Trước khi trận chiến đó diễn ra, thái độ của hắn đối với Nhân tộc cực kỳ cứng rắn. Còn hung hăng hơn cả vị Đại Ngục Hoàng Chủ thích chiến tranh nhất hiện nay, không ngừng tìm kiếm cơ hội, tạo ra cơ hội. Trăm năm chấp chính, ngày nào cũng giương cao lá cờ "tây tiến" đao kiếm không một ngày nào được cất vào vỏ. Rất nhiều người tin rằng hắn đã đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong câu chuyện chín nước chia nhau Dương Quốc.
Sau trận chiến đó, phương hướng chiến lược của hắn đã có thay đổi rất lớn, chuyển sang giữ vững thế phòng ngự với Nhân tộc, tập trung vào việc xây dựng hệ thống phòng ngự của Mê Giới, không bao giờ nhắc đến chuyện phản công hiện thế nữa. Thay vào đó, hắn dồn hết tâm sức vào việc khai phá sâu hơn nữa trong Thương Hải...
Trong mắt rất nhiều cường giả Hải tộc, đây là một việc làm vô cùng ngu xuẩn. Thương Hải cằn cỗi như vậy, môi trường lại vô cùng khắc nghiệt, khai phá sâu hơn vào trong Thương Hải phải bỏ ra rất nhiều nhưng thu lại được chẳng là bao. Trong "Thiên Hoang Bút Ký" của Nguyên Tông Thánh có viết:
"Khai phá mười phần ở Thương Hải, chỉ thu được một phần. Chưa nói đến việc phải đổ bao nhiêu máu xương, phải hy sinh bao nhiêu thứ mới có thể làm được."
Có đôi khi, chiến thắng một trận ở Mê Giới hoặc là cướp bóc được một vùng đất nào đó, có thể thu được nhiều thứ hơn so với việc khai phá Thương Hải. Còn tổn thất trong chiến tranh thường thường không lớn bằng tổn thất khi khai phá Thương Hải.
Còn có một vấn đề quan trọng hơn - năm đó, Hi Hồn thị đã chỉ vào Thần Lục mà thề rằng:
"Thương Hải muôn đời, không được quên ngày trở về. Nếu huyết mạch bị cắt đứt, kẻ tuyệt tự phải chết trước mặt Thần Lục!"
Việc chuyển sang khai phá sâu trong Thương Hải, về mặt chiến lược chẳng khác nào từ bỏ Thần Lục, theo một nghĩa nào đó, đây chính là phản bội đối với tổ tiên Hải tộc! Cũng là phản bội lại tinh thần chiến đấu bất khuất của Hải tộc.
Như vậy, cần lựa chọn như thế nào, gần như không cần phải suy nghĩ.
Ngay cả một Thương Hải Long Quân có uy thế như Ngao Kiếp, không dám nói từ bỏ Thần Lục, chỉ có thể nói là "khai phá phía đông để tích trữ lương thực" nói là "chờ đợi thời cơ thích hợp để phản công" nói là "phía đông có dị bảo sắp xuất thế, ta sẽ đích thân đến đó tìm kiếm, mang lại lợi ích cho Hải tộc"...
Trong suốt một nghìn năm sau trận đại chiến đó, Ngao Kiếp gần như sống ẩn dật.
Tuy rằng ngồi trên ngôi vị chí tôn, nắm trong tay quyền lực của cả Thương Hải nhưng hắn rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, không chủ trì bất kỳ trận chiến nào. Nếu không phải năm đó hắn từng lập được chiến công đánh vào gần bờ, e rằng hắn đã sớm bị Hải tộc lãng quên.
Hắn khai thác bao nhiêu nơi ở sâu trong Thương Hải cũng chẳng được các chiến binh Hải tộc dũng cảm nhớ kỹ. Những chiến công lừng lẫy mà Chân Vương, Hoàng Chủ kia lập được trước Nhân tộc ở tiền tuyến mới là thứ được người đời sau ca tụng.
Mà hắn cũng ủy quyền rất nhiều, từng nói:
"Chỉ cần có thể cứu giúp Thương Hải, trẫm đâu tiếc gì vương tọa!"
Ví dụ như chiến tranh Mê Giới lần trước, gần như đều do Cao Giai chủ đạo.
Nhưng ngàn năm khai phá, nay đã đến lúc ngoảnh đầu nhìn lại.
Hôm nay, Nhân tộc rầm rộ tấn công Thương Hải, hắn đường đường là Thương Hải Long Quân cuối cùng không thể "ủy quyền" được nữa, rốt cuộc cũng đến lúc phải đứng ra.
Thế nhưng Cảnh Quốc chuẩn bị kỹ càng như vậy, lấy Trung Cổ Thiên Lộ làm thang trời, lấy Vĩnh Thiên bi làm chùy công thành... Thương Hải phải chống cự thế nào đây?
Hôm nay, hai vị danh tướng lừng danh thiên hạ hội tụ tại đây, hai nhánh hùng binh mạnh nhất thiên hạ tề tụ, Cửu Tử đúc bia, Cảnh Hoàng ngự bút từ xa... Quả thật khí thế ngút trời.
Tuy Ngao Kiếp định ra quy củ xây tường, lật ngược Thương Hải để chèo chống Thiên Bi nhưng cũng cảm thấy lực bất tòng tâm!
"Cơ Phượng Châu!"
Hải triều cuồn cuộn, sấm sét va chạm, từ biển sâu vô tận vang lên tiếng gầm dài của Ngao Kiếp:
"Người Cảnh dẹp yên Thương Hải, vẽ ra một kế hoạch vĩ đại như vậy, chắc chắn không phải là chuyện ngày một ngày hai, mà trước đó Hải tộc chúng ta lại không hề hay biết, đây quả thực là tự tìm đường chết! Nhìn khắp Thần Lục, quốc gia nào cũng chỉ biết tranh giành chút lợi ích cỏn con, duy chỉ có Trung Ương Đại Cảnh hùng tài đại lược, muốn bình định Thương Hải, muốn trị vì muôn đời. Bút tích của ngươi, trẫm thừa nhận! Dù Liệt Sơn có sống lại e là cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Hắn hết lời tán dương Cơ Phượng Châu, lại nói:
"Thương Hải được cai trị, ức triệu sinh linh Thương Hải được an hưởng thái bình, đó là mong muốn cả đời của trẫm. Nếu các hạ có thể làm được, bản quân chết cũng không tiếc. Cai trị Thương Hải, không cần Ngao Kiếp ta!"
"Bệ hạ!"
Xích Mi Hoàng Chủ kinh hãi ngẩng phắt đầu, không dám tin vào tai mình.
Đông Hải Long Vương thế này là chưa đánh đã hàng, vừa ra tay đã chịu thua hay sao?
"Lui xuống!"
Thương Hải nổi sóng cuồn cuộn, đẩy Xích Mi Hoàng Chủ dìu Vô Chi Dạng gì ra xa.
"Ta không lui!"
Xích Mi Hoàng Chủ trở tay đẩy Vô Chi Dạng đang trọng thương vào hư không, còn mình thì xông thẳng lên Trung Cổ Thiên Lộ. Cả người bốc cháy, mái tóc dài bay múa, mười ngón tay như mười thanh chủy thủ sắc bén, đôi lông mày đỏ rực như máu:
"Thương Hải vạn vạn năm, Hải tộc chúng ta gạt gió, đánh sóng, đấu trời, diệt ách, chưa từng có chuyện chưa đánh đã hàng! Nếu bệ hạ đã đánh mất huyết tính, vậy hãy xem Xích Mi ta liều chết thế nào!"
Chưa kịp để Cơ Phượng Châu mượn Vĩnh Thiên bi ra tay, hư không đã sụp đổ trước, hiện ra một chưởng ấn lõm sâu.
Giọng nói của Ngao Kiếp vang lên theo từng đợt sóng gầm:
"Ngồi trên chiến tuyến mà không có chút công lao gì, đối đầu với Thần Lục mà không hề hay biết đến kế hoạch của đối phương, đó là vô dụng; đại thế đã mất, cố chấp làm chuyện không thể làm, đó là ngu xuẩn; bất kính với trẫm, đó là vô lễ! Vả miệng!"
Chưởng ấn từ trong hư không kia dễ dàng phá vỡ mọi ngăn cản, không chút hoa mỹ nào in thẳng lên người Xích Mi Hoàng Chủ, chỉ trong nháy mắt đã đẩy nàng ta vào sâu trong Thương Hải.
Rầm!
Cùng lúc đó, trên Trung Cổ Thiên Lộ nguy nga tráng lệ kia lại hiện ra một chưởng ấn rõ ràng!
Vu Khuyết và Tào Giai đều thống lĩnh mười vạn đại quân, vậy mà không ai có thể ngăn cản được.
Hai vị Tông sư Binh gia, nắm trong tay quân đội mạnh nhất thiên hạ, uy thế quả nhiên không gì sánh bằng, gần như không có bất kỳ sơ hở nào.
Thế nhưng, chưởng ấn kia lại xuyên qua được khe hở giữa hai quân.
Đấu Ách và Hạ Thi, chung quy vẫn không cùng chung một loại.
Chưởng ấn này dài vạn trượng, sâu ngàn trượng, tựa như một bàn tay khổng lồ in xuống mặt đất, tạo thành khe núi sâu hun hút, vực sâu xuyên thẳng trời cao. Nhưng đối với Trung Cổ Thiên Lộ kim quang lấp lánh, xuyên thấu thời gian kia mà nói, nó cũng chẳng có vẻ gì là sâu thẳm. Nó vẫn sừng sững giữa không trung, không hề lay chuyển.
"Ngao Kiếp! Ngao Kiếp!"
Giọng nói của Cơ Phượng Châu vang lên từ Vĩnh Thiên bi:
"Ngươi tát cái này, mắng vào mặt nàng ta nhưng lại đánh vào mũi giày của trẫm!"
"Cảnh Hoàng đừng giận!"
Giọng điệu của Ngao Kiếp có vẻ như đang giải thích:
"Mắt thấy hùng đồ bị hủy, Thương Hải đổi chủ, tuy là chuyện không thể làm gì được nhưng trong lòng trẫm vẫn có phần không cam lòng, cho nên mới không nhịn được muốn thử một chút!"
"Thử xong rồi sao?"
Chín tòa Vĩnh Thiên bi gần như đồng thời sáng lên! Cảm giác áp bức cực độ khiến cho bất kỳ Hải tộc nào nhìn thấy cũng phải hít thở khó khăn!
"Còn có thể làm gì được nữa? Ha ha, chỉ có thể nhận mệnh thôi!"
Giọng nói của Ngao Kiếp vô cùng thản nhiên:
"Đánh cờ không bao giờ hối hận, thắng bại đã định, thế cục đã đến nước này, lẽ nào trẫm lại không nhận? Cơ Phượng Châu ngươi đã là bậc quân vương cái thế, Thương Hải giao cho ngươi cũng được! Thôi thôi thôi! Còn biện pháp nào nữa đâu? Chẳng qua trẫm là chủ nhân của Thương Hải, là Hoàng đế của Hải tộc, không thể không gánh vác trách nhiệm, chỉ có thể chết vì thất bại mà thôi!"
"Công bằng mà nói, trách nhiệm này không thể hoàn toàn đổ lên đầu ngươi được."
Giọng nói của Cơ Phượng Châu vang vọng trên bầu trời, dường như có ý an ủi:
"Trẫm nghe nói ngươi đã lâu không quản lý chuyện vùng biển gần, chiến tranh Mê Giới lần trước, không phải do ngươi chỉ huy...
"Không có lý do, không có lý do gì cả, là quân chủ xã tắc, phải gánh vác trách nhiệm cho cả tộc!"
Giọng nói của Ngao Kiếp vang dội khắp Thương Hải, vô cùng kiên quyết:
"Ta là Thương Hải Long Quân, tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm của Thương Hải. Thắng là ta, bại cũng là ta, công là ta, lỗi cũng là ta!"
"Chỉ là...
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Tận sâu trong lòng Thương Hải, dường như có một vùng đất cực kỳ rộng lớn đang từ từ nổi lên.
Đó là một cái bóng khổng lồ, toàn thân là vảy lớn che trời, sừng nhọn đâm thẳng lên trời, gai xương trên lưng dựng đứng lên như những ngọn núi cao chọc trời, khoảng cách giữa những cái gai xương kia là hoa văn dữ tợn của Thiên Hải. Khi toàn bộ hình dáng của nó gào thét lao đến, mang đến cho người ta cảm giác... dường như cả Thương Hải không chứa nổi nó!
Vạn cổ là bè, không thể nào gánh nổi nó.
Trời đất là lồng cũng quá nhỏ bé so với nó.
Thương Hải chỉ là một vũng nước nông bé xíu!
Không, thậm chí còn không chỉ có vậy.
Vào thời khắc này, nhìn bằng mắt thường, Thương Hải chẳng khác nào một vũng nước nhỏ, thứ có thể gọi là "long thể vĩ đại" kia chỉ cần hơi nhấc lên một chút, nước cạn lập tức rút đi, ào ào rơi xuống!
"Nước cạn" kia chính là những cơn sóng thần cuồn cuộn, che lấp cả bầu trời!
Đúng là một Đạo thân vĩ đại!
Lúc này, khi Đạo thân nổi lên mặt biển, giọng nói của hắn cũng mang theo uy lực thực chất, khiến cho cả Thiên Bi cũng phải rung chuyển:
"Ta chỉ có một cái đầu, hôm nay Cảnh Tề đều đến đây bày trận... Vậy thì đầu của Thương Hải Long Quân này nên thuộc về ai đây?"
Ngao Kiếp hiện ra hình dáng như vậy, ngẩng đầu rồng từ trong biển sâu lên, đôi mắt rồng mở ra, tựa như hai mặt trời nhỏ sáng rực, treo lơ lửng trên mặt biển!
Ánh sáng của trời đất, không chói lọi bằng!
Trên Trung Cổ Thiên Lộ, cho dù là giáp sĩ Đấu Ách hay là binh sĩ Hạ Thi, khi nghe thấy âm thanh này, không ai là không đề phòng.
Thương Hải đã dẹp yên, chẳng phải đã đến lúc hai bên giao chiến rồi sao?
Lúa đã chín nên cướp lương rồi!
Thế nhưng, cho dù là Tào Giai hay Vu Khuyết, tất cả đều vô cùng kiềm chế, ghìm chặt quân đội, không để cho xao động biến thành hành động.
Cơ Phượng Châu lại cười ha hả...
Tiếng cười của hắn vang vọng trong chín tòa Vĩnh Thiên bi, khiến cho hoa văn Long Hoàng Cửu Tử cũng phải rung động, tản mát ra đạo vận vô cùng vĩ đại.
Cười xong, vị Hoàng đế của Trung Ương Đại Cảnh Đế Quốc này thản nhiên lên tiếng:
"Trời cho không lấy, tự rước họa vào thân. Tào Giai, đầu của Ngao Kiếp đây, nếu ngươi có thể lấy được, trẫm sẽ ban thưởng cho Hoàng đế nhà ngươi. Khắc đầu làm chén, trẫm cũng đồng ý."
Vua không nói chơi!
Lời Cơ Phượng Châu nói ra vào lúc này chính là hứa hẹn của Cảnh Quốc.
Công lao cái thế chém giết Đông Hải Long Vương, vậy mà hắn cũng chịu nhường ư?
Ngao Kiếp lầm bầm:
"Người Cảnh bắc cầu, người Tề qua sông. Người Cảnh trồng cây, người Tề hái quả. Đạo lý này, ngay cả trẫm không hiểu nổi. Kiếp trước ngươi nợ hắn cái gì hay sao?"
Cơ Phượng Châu cười lớn:
"Tuấn mã chí hướng cao xa, sao có thể so với ruồi nhặng chỉ biết bám đuôi người khác! Cùng nhau tiến lên ngàn dặm nào!"
"Ngươi mới là ruồi nhặng! Cả nhà ngươi đều là ruồi nhặng!"
Ngao Kiếp mắng một tràng, sau đó quay đầu lại:
"Tào Giai, hắn dám nhục mạ Hoàng đế nhà ngươi là ruồi nhặng, ngay cả trẫm đứng vào vị trí của ngươi cũng nhịn không nổi!"
Tào Giai chưa kịp lên tiếng, Cơ Phượng Châu lại nói:
"Vừa hay Khương Thuật hiền đệ là người mà trẫm kính nể nhất! Hôm nay, trẫm bình định Thương Hải, Tề Quốc cứ việc chia phần! Đại nghiệp đã thành, còn phân biệt gì nam nắc? Nhân tộc đông tây, đều là người một nhà! Sau này, khi trẫm thống nhất Lục Hợp, sẽ phong cho hắn làm Đông Thiên tử!"
"Hoàng đế Cảnh Quốc quả nhiên là bậc anh minh! Sau này, khi Hoàng đế nhà ta gia miện, nhất định sẽ phong cho ngươi làm Trung Châu Vương!"
Tào Giai lớn giọng đáp lời, sau đó tụ tập binh sát lại, hóa thành một thanh Thiên Đao, chém về phía long thể vĩ đại kia:
"Long Quân, nếu ngươi muốn tế biển, vậy thì đừng có mà chống cự! Không đau đâu! Rất nhanh thôi!"
Thế cục đã định, Thương Hải chắc chắn bị bình định, Cảnh Quốc độc chiếm công lao, thu hoạch được lợi ích lớn nhất, đó là chuyện hiển nhiên.
Đầu của Đông Hải Long Vương vừa là phần thưởng của Cơ Phượng Châu, đồng thời cũng là vinh quang mà Tào Giai có thể tranh thủ được vào lúc này. Cơ Phượng Châu đã đồng ý, đương nhiên hắn dám lấy, không chút do dự nào thống lĩnh mười vạn đại quân chém về phía Long Vương.
Keng!
Binh Sát Thiên Đao chém xuống, rơi trúng phù lục như vuốt rồng.
Ầm ầm ầm! Hai bên va chạm, tạo thành tia lửa điện dài vạn trượng.
"Ta chết chắc rồi!"
Ngao Kiếp cười lớn:
"Tiếc là đao của các ngươi quá cùn! Không chém được ta!"
Ong!
Ong!
Ong!
Tận sâu trong lòng Thương Hải, có thứ gì đó đang cộng hưởng.
Nó cộng hưởng với từng giọt nước, vang vọng khắp mọi ngóc ngách của Thương Hải, thậm chí còn xuyên qua cả linh hồn của tất cả Hải tộc... Đó chính là Hải Minh!
Là tiếng khóc bi thương của Thương Hải!
Hơn một nghìn năm khai hoang trong lòng Thương Hải, Ngao Kiếp không chỉ tìm kiếm vùng đất thích hợp, cần cù xây dựng nơi ở, mà hắn còn đang không ngừng tìm kiếm tương lai cho Hải tộc.
Trận chiến năm xưa, hắn tự hỏi bản thân đã làm hết sức trước và trong trận chiến, nắm chắc cơ hội ngàn năm có một, rầm rộ tấn công vùng biển gần nhưng cuối cùng vẫn bị Nhân tộc đánh đuổi trở về. Lúc đó hắn đã ý thức được... Nhân tộc hiện giờ, không thể nào chiến thắng được nữa!
Các vị tướng tài của Hải tộc đã nhiều lần nghiên cứu lại trận chiến đó, tổng kết nguyên nhân cuối cùng không thể mở rộng ưu thế. Có người cho rằng là do chiến lược sai lầm cũng có người cho rằng tiến quân quá chậm, hoặc là chuẩn bị chưa đủ... với tình hình của Hải tộc lúc bấy giờ, còn có thể chuẩn bị đến mức nào nữa?
Sự thật là, khoảng cách giữa Hải tộc và Nhân tộc đã bị kéo dài đến mức mà rất nhiều cường giả Hải tộc không dám thừa nhận.
Sau trận chiến Trung Cổ, hai tộc giằng co, chia cắt bởi ranh giới. Mấy chục vạn năm không ngừng đuổi theo nhưng càng đuổi lại càng xa... Trong lúc vô tình, Nhân tộc đã có đủ tiềm lực chiến lược, có đủ không gian để phạm sai lầm! Còn Hải tộc chỉ cần phạm sai lầm một lần thôi sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong.
Năm đó, Liệt Sơn Nhân Hoàng dừng bước ở Mê Giới, có lẽ đã nhìn thấy tương lai!
Mê Giới giằng co ngàn nă, thế lực ngang nhau, chỉ là ảo ảnh do Nhân tộc phân tâm chia lực mà thôi.
Hải tộc chém giết ở Mê Giới là vì tranh giành tài nguyên, tranh giành không gian sinh tồn. Còn Nhân tộc ở Mê Giới chỉ là rèn luyện binh mã.
Trận chiến kéo dài này khi nào kết thúc, trên thực tế không phải do Hải tộc quyết định mà là do Nhân tộc quyết định, khi nào bọn họ quyết tâm san bằng Thương Hải, nói cách khác, là khi nào bọn họ rảnh tay rảnh chân để chinh phạt Thương Hải.
Hắn cũng phải sau khi dốc hết sức lực cho cuộc Tây chinh mới hoàn toàn chết lặng từ bỏ. Hắn biết, với tình hình hiện giờ, cả đời này có lẽ hắn không thể nào trở thành Long Hoàng được nữa.
Hắn là vị Long Vương sáng tạo nên lịch sử cho Hải tộc, là người gánh vác trọng trách, gánh vác vô số kỳ vọng của Long tộc, nếu như có cơ hội phản công hiện thế, sao hắn có thể cam tâm?
Thế nhưng, hắn không thể để cho ức vạn con dân của Hải tộc phải gánh chịu hậu quả từ cái không cam lòng của hắn!
Cho nên, hơn một nghìn năm nay, hắn chuyển hướng sang thăm dò sâu trong lòng Thương Hải, về phía quá khứ, về phía tương lai, dốc hết trí tuệ, truy tìm nguồn gốc, không ngừng tìm kiếm một tia hy vọng mới.
Hắn cũng đã tìm được... nhưng đó không phải là hy vọng chống lại Nhân tộc.
Mà là hy vọng cuối cùng, hy vọng bảo tồn, hy vọng giữ lại một chút huyết mạch cho Hải tộc.
Đúng vậy, hắn cho rằng, thời khắc này, thời khắc diệt tộc đã đến. Hắn không thể không sử dụng đến chuẩn bị cuối cùng của mình...
Người có tuổi thọ, rồng có tuổi thọ, núi có thể dời, biển có thể cạn.
Vạn vật đều có lúc kết thúc.
Chỉ có trời đất là trường tồn!
Nơi sâu thẳm vô tận kia có vô số sương mù, trong sương mù là những ngọn lửa đang từ từ sáng lên.
Đó là ngọn lửa văn minh của Hải tộc mà hắn đã cất công lưu lại tận sâu trong lòng Thương Hải.
Tất cả những gì hắn đã bố trí trong lòng Thương Hải, vào giờ phút này đều được kích hoạt. Tựa như những ngọn đuốc được thắp sáng trong màn đêm u tối, tiễn biệt người khuất núi.
Trong phút chốc, giữa trời đất chỉ còn lại tiếng Hải Minh.
Sức mạnh suy tàn vô tận xoay tròn trong mắt Ngao Kiếp, rơi vào vòng xoáy không thấy đáy.
Hắn muốn hủy diệt cả Thương Hải!
Tiếng khóc than ai oán kia, nào phải chỉ là tiếng khóc của biển cả?
Đó còn là lời từ biệt của hắn với tư cách là Thương Hải Long Quân!
Vĩnh biệt ngươi, quê hương của ta!
Vĩnh biệt ngươi, Thần Lục!
Chúng ta cuối cùng sẽ trở về!
Hoặc là... sẽ không bao giờ trở về nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận