Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 620: Như đi trên mây

“Dương tướng quân! Chúng ta lên bờ đùa giỡn một chút là được!”
Mấy tên sĩ tốt ngươi đẩy ta tới, không ngừng chào hỏi phó tướng.
Đám người này tươi cười sảng khoái, nhưng khí chất riêng mỗi người cực kỳ hung hãn, vừa nhìn đã biết là tinh binh bách chiến.
Trong quân vốn quản chế nghiêm khắc, cũng chính là rút khỏi chiến trường như hiện giờ, cả đám mới có thể buông lỏng một chút, khó tránh khỏi hơi có vẻ phóng đãng.
Dương Doãn cũng rất lý giải loại tâm tình này.
"Chờ đi qua một đoàn thủy trình này đi, cho phép các ngươi ăn chơi một ngày ở tòa thành trì tiếp theo. Sau đó chúng ta sẽ trực tiếp trở về quận Cửu Giang.”
Các sĩ tốt có chút thất vọng, nhưng không một ai dám biểu đạt ra bất mãn. Dù sao bọn họ cũng là Cửu Giang Huyền Giáp, quân đội tinh nhuệ nhất trong toàn bộ Trang quốc, phục tùng mệnh lệnh sớm đã là một loại bản năng.
Sau khi sắp đặt xong thủ hạ dưới tay, Dương Doãn khom lưng đi vào khoang thuyền, quả nhiên nhìn thấy tướng quân nhà mình đang buồn bực ngồi trong góc.
Không hề thắp đèn, cũng im lặng không nói gì.
"Lần này ngài cần phải nghỉ ngơi thật tốt, người khác đều đã luân phiên hơn mười lần, tránh tới tiền tuyến như là tránh ma quỷ. Nhưng ngài thì ngược lại, nắm vào tiền tuyến không chịu trở về. Nếu không phải Đoàn tướng quân trực tiếp hạ lệnh bức ngài trở về Cửu Giang, có lẽ ngài cũng đã chuẩn bị giết vào Định Vũ thành.”
Đoàn tướng quân mà gã nhắc đến là chủ tướng Đoàn Ly của Cửu Giang Huyền Giáp. Mà Định Vũ thành là đô thành của Mạch quốc, từ trên xuống dưới quốc gia này sùng bái binh gia, cho nên ngay cả tên đô thành cũng mang sát khí như thế.
Dương Doãn cố ý nói đùa, làm cho bầu không khí trở nên buông lỏng, nhưng hiển nhiên chuyện này không hề có chút buồn cười nào.
Ít nhất gương mặt đầy râu quai nón của Đỗ Dã Hổ không hề hiện chút ý cười.
"Đối với ta mà nói, ở trên chiến trường mới là lúc nghỉ ngơi." Đỗ Dã Hổ buồn bực nói: "Không được giết quá nhiều những hung thú ở quận Cửu Giang, vậy chẳng còn thứ gì đáng giá chém giết nữa.”
Dương Doãn rất đau đầu: "Người trong quân ngũ như chúng ta, số mệnh đương nhiên là ở chiến trường. Nhưng ai cũng không phải sắt thép, trải qua năm này tháng nọ chém giết, làm sao có thể chịu đựng được? Đoàn tướng quân rất coi trọng ngài, điều ngài trở về nghỉ ngơi hồi phục là sợ ngài đọa đạo tâm, bị sát ý ăn mòn..."
Đỗ Dã Hổ cực kỳ không kiên nhẫn nhìn gã một cái: "Ngươi lại chuẩn bị bắt đầu rồi. ".
“Được rồi, thuộc hạ không nói nữa." Dương Doãn giơ tay đầu hàng, đợi Tâm tình Đỗ Dã Hổ tốt hơn một chút, lại chơi bài mưa dầm thấm lâu nói: "Mặc kệ có nguyện ý hay không, dù sao ngài cũng đã bị điều trở về, cái gọi là quân lệnh khó trái. Thừa dịp còn chưa trở về nơi đóng quân, Đoàn tướng quân không quản được, chúng ta lên bờ ăn chơi một chốc như thế nào? Tìm một vài tiểu mỹ nhân ôm ấp, nghe một chút tiểu khúc, được chứ?"
Gã cực kỳ ân cần xúc động nói: "Dù sao bổng lộc của ngài cũng không có chỗ tiêu, kiếm được nhiều tiền thưởng như vậy mà chỉ uống rượu thì cũng không hết. Không bằng tiện nghi cho các huynh đệ!”
“Dương Doãn a." Đỗ Dã Hổ tựa đầu vào vách khoang, cách tấm ván gỗ thật dày, tuy không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài khoang thuyền, nhưng y biết đây là nơi nào.
Đây đã tới gần chỗ nào.
"Ngươi có nghe thấy không?" Y mở miệng hỏi.
"Nghe thấy gì?"
"Có một ít thanh âm vẫn luôn la hét ở bên tai."
Dương Doãn nghe được tiếng sóng trên sông vỗ vào bên vách thuyền chiến, nghe được tiếng sĩ tốt lui tới tuần tra trên boong tàu, duy chỉ có không nghe thấy tiếng kêu gì.
Ngay cả một tiếng kêu cũng không có, lấy đâu ra một ít hay vậy?
Gã nuốt khan một ngụm nước bọt hỏi, "La hét cái gì vậy?"
"Bọn họ hỏi." Đỗ Dã Hổ thống khổ nhíu đôi lông mày rậm: "Bọn họ hỏi ta rằng vì sao ngươi lại không ở đây?”
Không đợi Dương Doãn nói thêm gì nữa, Đỗ Dã Hổ đã mạnh mẽ ngồi dậy: "Ở phụ cận nơi đây chỗ nào có sơn phỉ, thủy tặc, hoặc là ác đồ tác oai tác quái gì đó? Nhanh!”
Dương Doãn giật mình một cái, nhanh chóng lấy ra một quyển sách nhỏ, vội vàng lật lật: "Đi về phía trước ba mươi dặm theo đường thủy, thẳng bốn mươi dặm từ bờ đông sẽ có một chỗ đạo phỉ, là chỗ thí luyện của đệ tử Địa Thành đạo viện năm nay..."
Gã còn chưa nói xong, Đỗ Dã Hổ đã tiện tay cầm lấy một thanh quân đao, một mình vén rèm rời đi.
Dương Doãn ngồi trong khoang thuyền, sửng sốt một hồi lâu mới cất quyển sách kia lại.
Gã đương nhiên biết Đỗ Dã Hổ sẽ làm chuyện gì, cũng dường như đã quen với tình huống như vậy.
Thế nhưng điều làm gã lo lắng chính là, hình như trạng thái của Đỗ Dã Hổ càng ngày càng không tốt, càng ngày càng khó khống chế sát ý.
Dương Doãn lặng lẽ ngồi xếp bằng, Đỗ Dã Hổ một mình cách thuyền bay xa, chiến thuyền nhanh chóng di chuyển trên Thanh giang.
Mặt nước phản chiếu bầu trời, đám mây tựa như hoa nở rộ.
Thuyền đi trong nước, giống như lướt đi trên mây.
Khương An An trên mây đang phát sầu.
Nàng cảm thấy hôm nay Thanh Vũ tỷ tỷ rất kỳ quái.
Nhìn thấy mình liền cười, cũng không biết là cười vì điều gì.
Là mình ăn đùi gà nướng quên lau miệng ư?
Khương An An vội đưa tay lau cái miệng nhỏ nhắn, sạch sẽ, thanh mát sảng khoái.
A, không chỉ có Thanh Vũ tỷ tỷ, ngay cả bọn họ cũng đều rất kỳ quái.
Tiểu Vương sư tỷ mặt tròn trịa, cực kỳ thú vị. Nàng còn có thân tỷ tỷ rất ôn nhu là Đại Vương sư tỷ, gần đây Tiểu Vương sư tỷ liên tục hỏi chuyện của ca ca.
Cái gì mà cao lớn cỡ nào, bộ dạng có đẹp không nha... Ca ca đương nhiên soái nhất thiên hạ rồi!
Lại hỏi ca ca có ăn thích ăn mặn hay không, nhưng bị Thanh Vũ tỷ tỷ xách tai đuổi đi.
Ăn mặn là gì? Món ăn mặn trộn lẫn nhau ư?
Những con người này thật kỳ lạ.
Khương An An nho nhỏ cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi.
Nhiều người như vậy đều cần nàng phải quan tâm, chuyện lớn chuyện nhỏ, ba tua lùa một, nàng phải thừa nhận phiền não mà tuổi này không nên nhận.
Nàng thật sự rất muốn nói, những người các ngươi có thể để tâm một chút chính sự hay không. Mỗi ngày đều ăn chơi nhảy múa, cũng không cần tu hành, không cần học tập sao? Khương An An ta mỗi ngày đều phải luyện quyền một chuyến! Còn phải viết một bức chữ thật to!
Còn có tên Quỷ sư huynh đáng ghét kia vốn tên là Mạc Lương sư huynh, nhưng vì quá đáng ghét, cho nên đổi tên thành Quỷ sư huynh, hắn một ngày hôm nay đã lượn đi lượn về bảy tám lần ở trước mặt mình!
Lắc đến nỗi mắt hoa hết rồi!
Một hồi cầm món ăn này, lúc thì bưng lấy điểm tâm kia, luôn miệng nói đến xin lỗi.
Cho rằng Khương An An ta là heo hay sao? Lấy vài món ăn để dỗ dành là xong?
Ta tuy ăn đồ ngươi đưa tới, nhưng không có nghĩa là đã tha thứ. Hừ!
Còn có Phương sư huynh, Phương sư huynh kỳ thật không phải họ Phương, nhưng gương mặt của huynh ấy rất vuông vức a, cho nên mới được gọi là Phương sư huynh. Huynh ấy hôm nay đột nhiên chạy tới nói cái gì mà nữ hán xưa nay chưa bao giờ cáo trạng, chuyện quá khứ nên để cho nó đi qua.
Nhưng ta đã sớm nói cho Diệp bá bá biết chuyện huynh ấy cướp đùi gà rồi. Mà không thể coi là ta cáo trạng... Diệp bá bá đã lén bổ nhiệm ta làm giám sát sứ đấy! Ta chỉ đang báo cáo công việc...
Bọn họ luôn lén lút nướng tuyết hạc ăn, bị đánh cũng không thể trách ta. Ta không thể làm việc thiên tư trái pháp luật được...
Khương An An càng nghĩ càng mệt mỏi, đôi lông mày nhỏ đã nhíu lại cùng một chỗ.
Ban đêm phải viết thư cho ca ca, hỏi huynh ấy thử xem nên làm thế nào. Ta có nên báo cáo chuyện này không? Hôm nay bọn họ kỳ quái như vậy, không phải là muốn đánh ta đấy chứ...
Nghĩ đến đây, Khương An An nhìn mỗi sư huynh sư tỷ đảo qua đảo lại, càng nhìn càng cảm thấy tình huống không ổn.
Quên đi, vẫn nên tới chỗ Diệp bá bá trốn một chút. Mặc dù Diệp bá bá luôn thích thuật một câu chuyện lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng ở chỗ đó mình được an toàn. Các sư huynh sư tỷ đều sợ ngài ấy...
Trong lòng quyết ý đã định, Khương An An xoay người tại chỗ, cất bước chân ngắn lon ton bỏ chạy.
“A!’.
Nàng trực tiếp đâm vào một khối cực kỳ mềm mại.
Thanh Vũ tỷ tỷ không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở phía trước, Khương An An không kìm được đâm thẳng vào trong ngực cô.
"Ngươi làm gì mà chạy gấp như vậy, muốn đi đâu?" Diệp Thanh Vũ xẵng giọng hỏi.
Khương An An chà chà cái trán mình, sau đó mới ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Muội muốn đi chơi cờ cùng Diệp bá bá!”
Dùng quân cờ bày chữ cũng gọi là chơi cờ ư? Hai người ngươi tới ta lui, ngươi bày ra chữ Khương, ta bày ra chữ Diệp, như thế cũng gọi là chơi cờ?
Diệp Thanh Vũ có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói: "Chơi cờ với lão đầu tử chán ngắt!”
Nàng mỉm cười: "Ta sẽ đưa ngươi đến một nơi cực kỳ thú vị, thế nào?"
“Chỗ nào? Khương An An lập tức phấn chấn tinh thần.
"Đến rồi sẽ biết!" Diệp Thanh Vũ thần thần bí bí: "Bao chuẩn làm cho ngươi hài lòng!”
Khương An An theo bản năng muốn đáp ứng, nhưng đột nhiên nhớ tới "suy đoán đáng sợ" lúc trước, vì thế nàng cực kỳ thông minh hỏi: "Chỉ có hai chúng ta sao?"
“Đương nhiên." Diệp Thanh Vũ có chút khó hiểu: "Ngươi còn muốn mang theo người nào đi cùng sao?”
“Không có!” Khương An An yên lòng, nắm chặt nắm đấm nhỏ: "Chúng ta lập tức xuất phát!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận