Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 472: Bảy sáng hai tối

Thất Tinh liên chiếu, kỳ ngộ và thu hoạch vô tận đều nằm trong này, đương nhiên cũng tiềm tàng nguy hiểm.
"Ta phải nhanh chóng bắt tay vào việc phục sinh cho Tiểu Ngư." Tô Khởi Vân nắm chặt lấy Ký Thần Ngọc, thẳng thắn dứt khoát nói: "Đi trước một bước."
Phía sau nàng ta, một cánh cửa ánh sao đã được kéo ra, nàng ta xoay người đi vào, vậy là kết thúc cuộc thăm dò Thất Tinh thế giới.
Vũ Khứ Tật do dự một hồi, cuối cùng nói:
"Ta không tiếp tục, thực lực hiện giờ của ta chỉ dừng lại tại đây.”
Đã đưa quyết định, hắn ta như trút được gánh nặng, nhìn về phía Khương Vọng:
"Ngươi thì sao? Chắc là còn muốn tiếp tục đúng không?"
Trong ba người thì Khương Vọng là mạnh nhất. Hơn nữa hắn ta cũng cho rằng, thực lực của Khương Vọng tuyệt đối không chỉ dừng lại ở thế giới Ngọc Hành.
Khương Vọng gật đầu: "Đương nhiên. Ta còn chưa đạt tới mục đích của chuyến đi lần này."
"Như vậy thì gặp lại ở Lâm Truy." Vũ Khứ Tật nói, sau đó đi đến Tinh Môn đang mở ra ở phía sau.
Đây quả thật là một mong ước tốt đẹp, hy vọng Khương Vọng có thể thăm dò thành công lần nữa, sau đó thì thuận lợi trở về Lâm Truy.
Khương Vọng cười nói: "Gặp lại ở Lâm Truy."
Kẻ biết người thường là kẻ khôn, người tự biết mình là sáng suốt. Người có nhận thức tinh táo về bản thân thường có thể đi càng dài càng xa. Thực lực của Vũ Khứ Tật cũng không có gì nổi bật, nhưng Khương Vọng lại rất xem trọng tương lai của hắn ta.
Sau khi Vũ Khứ Tật đi vào tinh môn, cánh cửa đang mở nhanh chóng thu nhỏ lại, gom lại thành một điểm rồi biến mất khỏi nơi đây.
Tu giả rơi xuống Sâm Hải Nguyên Giới lần này có chừng mười lắm người, chỉ có ba người bọn họ là thoát ra, tỷ lệ thành công là một phần năm.
Đối với một bí cảnh rất nhiều người đều chuẩn bị trước khi đến mà nói, tỷ lệ này thật sự có chút tàn khốc.
Khương Vọng không cảm khái, hắn nhìn bảy ngôi sao treo trên không trung, yên lặng suy nghĩ.
Kế tiếp phải lựa chọn nơi nào?
Ngoại trừ Ngọc Hành, Thất Tinh còn có Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Huyền, Khai Dương, Dao Quang, thế giới nào có khả năng có được bảo vật tăng thọ nguyên nhất đây?
Ngọc Hành còn có tên là Liêm Trinh, mà sáu ngôi sao còn lại cũng có những cái tên khác là Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Vũ Khúc, Phá Quân.
Nếu nói theo lý thuyết, thế giới Lộc Tồn tinh chiếu có khả năng lớn nhất.
Lộc Tồn là ngôi sao thứ ba trong Bắc Đẩu, chòm sao Chân Nhân, làm chủ quý tước, chưởng quản thọ cơ.
Nhưng chỉ có thể nói là hơi dính dáng đến nhân thọ. Thiên Cơ Tinh chủ yếu là cai quản tài phú trong thiên địa, bình thường đều được coi là ngôi sao tài phú.
Khương Vọng còn đang cân nhắc thì trên cánh tay phải của hắn có một điểm sáng trôi nổi bay lên, mục tiêu chỉ thẳng lên Thất Tinh.
Ở Sâm Hải Nguyên Giới, Tế ti Thánh tộc cho hắn một phần tình báo về bảo vật tăng thọ, lấy thủ pháp đặc thù khắc lên cánh tay, hiện tại lại có dị động!
Nghĩ lại cũng rất hợp lý, nếu tình báo mà Tế ti Thánh tộc Sâm Hải đưa cho không phải là một lời nói dối, thì tất nhiên cũng chỉ có thể liên quan đến bí cảnh Thất Tinh Lâu, chứ không thể nào có liên quan đến hiện thế.
Bản nhân Tế ti Tiểu Phiền bà bà cũng không tin tưởng phần tình báo này, Khương Vọng cũng chỉ coi nó như một lời an ủi, lại không ngờ nó thật sự có phản ứng vào lúc này.
Chỉ thấy khi điểm sáng này tới gần Thất Tinh, bỗng nhiên "Nổ" tung, biến thành vô số điểm sáng càng nhỏ, bay tứ tung ra ngoài.
Giống một lớp cát mịn phất phới khắp nơi.
Bảy ngôi sao trời trước mắt như bị một lớp cát mỏng phủ đầy, nhưng trong lúc lớp cát mỏng loáng thoáng ẩn hiện, Khương Vọng lại thấy được hai ngôi sao mới!
Ai cũng nói Thất Tinh Bắc Đẩu, nhưng thật ra Bắc Đẩu có chín ngôi sao.
Bảy sáng hai tối.
Bảy sáng tỏ tức là Thất Tinh, tính từ Thiên Xu đến Dao Quang này.
Hai tối còn lại: trái là Phụ, phải là Bật.
Phụ tinh là Động Minh.
Bật tinh là Ẩn Nguyên.
Trong truyền thuyết, thấy được hai tối thì có thể trường thọ!
Thì ra "Tình báo" mà Tế ti Thánh tộc Sâm Hải đưa cho là phần chỉ dẫn này, làm hắn nhìn thấy được hai ẩn đi, do đó có được cơ hội "Trường thọ".
Khương Vọng đã không cần do dự nữa, tâm niệm vừa động, lập tức bay về hướng Bật tinh.
Nhìn lên sao trời, trong cửu tinh Bắc Đẩu thì Ngọc Hành là sáng nhất, Thiên Huyền tối nhất. Nghe nói trong thời đại Thượng Cổ, cửu tinh cùng sáng tỏ, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà hai ngôi sao Phụ Bật này lại ẩn đi.
Từng có một cường giả thảo luận về nguyên nhân sở dĩ hai ngôi sao này dần dần ẩn đi như vậy - "Có lẽ là tuổi thọ hữu hạn, Thiên Đạo không để con người trường sinh".
Lời này thật giả khó biết, đúng sai khó biện minh.
Bàn ngược về bảy sáng hai tối, hai ngôi sao ẩn đi này tuy ẩn nhưng vẫn tồn tại.
Phụ tinh ở gần Khai Dương, có đôi khi mắt thường có thể thoáng nhận ra được. Chỉ có Bật tinh là xưa nay khó tìm.
Đối với thế giới siêu phàm mà nói, sao trời chưa bao giờ là một sự vật cụ thể rõ ràng, ngược lại nó càng giống một loại tượng trưng, một thứ gì đó mờ ảo.
Sao trời chiếu rọi vạn giới, cũng có người tu hành xông vào tinh hà, chạm đến sao trời hắn nhìn thấy, nhưng cũng chưa chắc đó là bản thân sao trời, rất có khả năng chỉ là một loại hiện hóa.
Chẳng hạn như, Ngọc Hành Tinh chiếu rọi Sâm Hải Nguyên Giới, nhưng Sâm Hải Nguyên Giới nhất định không phải thế giới duy nhất do Ngọc Hành Tinh chiếu rọi.
Một chứng minh cực kỳ rõ ràng chính là, hiện thế cũng có thể nhìn thấy rõ được Ngọc Hành Tinh.
Cho nên sao trời đồng thời tồn tại với rất nhiều thế giới, ảnh hào quang của nó cũng không bị hạn chế.
"Từ xưa đến nay gọi là trụ, tứ phương trên dưới gọi là vũ."
Sự tò mò về vũ trụ đã xuyên suốt qua lịch sử thế giới tu hành. Mà sao trời thật sự là tồn tại nổi bật nhất, cụ thể nhất trong "Vũ trụ".
Biển cát mênh mông, miên man vô bờ.
Từ dưới chân mãi cho đến cuối tầm nhìn, đều là cát vàng vô tận.
Không thấy một chút màu xanh nào, không có nửa phần sinh cơ gì đáng nói.
Khương Vọng thật hoài nghi, có phải mình đến nhầm nơi hay không?
Một thế giới sinh mệnh cằn cỗi mất hết sinh cơ như thế này thật sự có thể tồn tại bảo vật tăng thọ sao?
Nhưng ngôi sao cô độc treo lơ lửng trên không trung không cách nào gạt được người đang đứng trên thế giới này, hắn có thể nhìn thấy Ẩn Nguyên Tinh thật rõ ràng.
Nhìn ra bất cứ hướng nào xung quanh, đều hoàn toàn không có khác biệt.
Đừng nói gì đến dấu hiệu nhận biết gì.
Hắn không có lựa chọn nào khác.
Trừ đi về hướng Ẩn Nguyên Tinh thì còn có lựa chọn nào nữa hay sao?
Mà đây cũng là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy được biển cát.
Đi qua Dung quốc, xuyên qua Đoạn Hồn Hạp, nghe nói có thể đi thẳng vào vùng đất cát chảy vô tận, nhưng Khương Vọng chưa bao giờ đi qua.
Hắn trực tiếp đi ngang qua Trung vực từ Vân quốc đến Tề quốc, không đi vòng từ Bắc Vực, cũng chưa từng thấy được cảnh tượng cát vàng đầy trời.
Cát vàng vô tận, mới nhìn thấy thật sự mới lạ, nhưng nhìn lâu sẽ phát giác khô khan mệt mỏi.
Khương Vọng không chọn cách phi hành, mà là dẫm lên cát vàng chậm rãi bôn ba.
Bay trên không trung quá nổi bật, gây chú ý ở nơi xa lạ thì chẳng phải là ngại mạng mình quá dài.
Nếu lúc này không trung có một con chim bay qua, thế nào Khương Vọng cũng sẽ đánh hạ để quan sát tìm kiếm manh mối, xem có thể có được tin tức gì hay không.
Cùng lý lẽ đó, hắn cũng không muốn trở thành con "Chim" trong mắt của những thứ khác.
Hắn cũng không xác định dưới lớp cát vàng đầy trời này cất giấu nguy hiểm gì hay không, Khương Vọng đi đường rất chậm, thậm chí có thể nói là quá mức cẩn thận.
Hắn quan sát bốn phía xung quanh trước, xác định phạm vi trong tầm nhìn là an toàn rồi phóng thích Diễm Hoa Chi Hải tại chỗ, trong sự vây quanh của Diễm Hoa Chi Hải, hắn lấy ra Hồng Trang Kính rồi ẩn thân vào trong gương.
Sau đó hắn lại thông qua Hồng Trang Kính để quan sát trong phạm vi năm dặm. Xác nhận không có nguy hiểm rồi hắn mới rời khỏi Hồng Trang Kính, thu hồi Diễm Hoa Chi Hải, tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến mép rìa "Phạm vi an toàn" đã quan sát được, hắn lại làm lại y như vậy lần nữa.
Cứ đi từng năm dặm như thế thì tiến độ rất chậm rãi, chậm đến khiến người ta giận sôi máu.
Nhưng Khương Vọng không vội vàng không nóng nảy.
Những chuyện trải qua ở Sâm Hải Nguyên Giới làm ảnh hưởng đến hắn.
Lấy thực lực của hắn, vừa tiến vào Sâm Hải Nguyên Giới không bao lâu mà lại thiếu chút nữa bị thất thủ ở Vùng đất Nặc Xà.
Vị tu sĩ cường đại không biết tên để lại vết thương trên cái cánh trái của Yến Kiêu cũng là một lời cảnh báo với hắn. Còn không phải tu sĩ kia cảm thấy bản thân cường đại, nghe thấy tiếng kêu quái dị thì trực tiếp tìm đến Yến Kiêu sao?
Kết quả trừ một vết thương kia ra thì không để lại cái gì nữa.
Phải mang lòng kính sợ đối với những thứ xa lạ, chưa biết.
Sự cẩn thận của Khương Vọng cũng được đền đáp.
Sau không biết bao nhiêu cái năm dặm, trong phạm vi tầm nhìn của Hồng Trang Kính bỗng xuất hiện một nhóm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận