Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 577: Kịch bản

Dù đối phương là Doãn Quan, là Tần Quảng Vương với thủ đoạn nham hiểm.
Khương Vọng vẫn bày tỏ sự bất mãn của mình: "Đã chuẩn bị nhiều đến vậy, nhưng đi đến bước này ngươi mới nói có ý tưởng mới?"
Thế nhưng hắn biết rõ hạng người như Doãn Quan, nếu không hoàn toàn tin tưởng thì cũng rất bình thường.
Chuyện đến nơi mới thay đổi chính là để người khác nhìn không thấu, để bọn người đang ngầm có ác ý không thể kịp thời nhắm tới.
Doãn Quan chưa chắc nghi ngờ Khương Vọng, nhưng đây là cách y sẽ chọn.
Không đặt hy vọng lên người khác, chỉ tin tưởng chính mình.
"Hãy nghe ý kiến của ta trước, rồi hãy nói ra ý kiến của mình. Được chứ?" Doãn Quan nói.
Khương Vọng không tỏ thái độ.
Doãn Quan chợt hỏi: "Ngươi biết để bắt được ta thì Tề đình đã bỏ ra phần thưởng gì không?"
Khương Vọng đã từng tham gia truy nã, nên đương nhiên biết phần thưởng là gì.
Nếu có manh mối về bất kỳ một vị Diêm La nào của Địa Ngục Vô Môn thì sau khi được chứng thực và truy nã về quy án. Dưới tứ phẩm sẽ thăng quan một bậc, tùy ý chọn ba bộ bí pháp đồng giai từ quốc khố.
Không thể nói khen thưởng không hậu hĩnh.
Đây mới chỉ là phát hiện manh mối thiết thực mà thôi. Cũng chỉ là báo với quan phủ, căn bản không cần mạo hiểm. Còn Tứ phẩm trở lên muốn nhận thưởng thì đương nhiên phải giết chết hoặc bắt giữ Diêm La.
Nếu không phải Thập Điện Diêm La đều là cường giả hiếm có, người thường căn bản không thể dính líu đến, thì cả Tề quốc đã sớm bị đào sâu ba thước rồi.
"Khen thưởng rất hậu hĩnh. Cho nên?" Khương Vọng hỏi lại.
Doãn Quan mặc Nặc Y cho nên không nhìn thấy sắc mặt của y, nhưng giọng nói của y lại rất bình tĩnh: "Dùng quyền hạn thanh bài của ngươi, thông báo hành tung của ta cho bọn chúng. Dẫn Nhạc Lãnh đến."
Nếu là người bình thường, khẳng định sẽ cho rằng Doãn Quan đang thăm dò.
Nhưng Khương Vọng không nghĩ như vậy. Bởi vì loại người như Doãn Quan dù muốn thăm dò cũng sẽ không rõ ràng như thế.
"Ngươi muốn làm gì?" Khương Vọng nhíu mày.
Nếu hắn muốn truyền tình báo đến cho Nhạc Lãnh, vậy thì chắc chắn không thể là tình báo giả. Bằng không chẳng khác nào chưa đánh đã khai. Cho nên hành tung của Doãn Quan nhất định sẽ bị đội truy nã nắm giữ. Với hiện trạng này, quyết định của Doãn Quan chẳng khác nào tìm chết.
"Thấy ngươi không bán đứng, ta thật cảm động. Cho nên dự tính cho ngươi lãnh chút phần thưởng, thăng quan này nọ. Chậc, thanh bài Tứ phẩm cũng rất uy phong đấy."
"Dù ngươi thật sự muốn tốt với ta, cũng không cần tự mình tìm chết." Khương Vọng nói: "Ngươi có bảo vật gia truyền gì thì bây giờ cho ta luôn cũng được."
Doãn Quan hoàn toàn không để ý đến nửa câu sau của hắn, chỉ hỏi: "Ta không giống người tự tìm đường chết sao?"
"Ngươi là người tiễn người khác lên đường thì có." Khương Vọng nói.
Nếu Doãn Quan muốn tìm chết, lúc trước cứ để Quy Thú ăn là được. Việc gì phải chạy khỏi Hữu quốc, giày vò nhiều chuyện như vậy.
"Vậy ta nói cách khác." Dường như Doãn Quan khẽ cười một tiếng: "Bây giờ, nhóm Diêm La dưới trướng ta còn đang chật vật giãy giụa ở Bích Ngô quận, cũng không biết đã chết mất bao nhiêu người. Việc này khiến lòng ta nóng như lửa đốt. Làm thủ lĩnh, ta quyết định phải gánh vác trách nhiệm. Ta muốn gây rối loạn ở biên cương, một động tĩnh thật lớn. Để tìm cơ hội cho bọn họ bỏ trốn đến quần đảo ven biển."
Trước đó Khương Vọng cho rằng y để Diêm La dưới tay ở Bích Ngô quận là để chia sẻ lực chú ý cho mình, còn bản thân lại lén lút chạy đến Xích Dương quận, tìm cơ hội xuất cảnh.
Nhưng không ngờ, Doãn Quan muốn làm lại thật sự trái ngược.
Chỉ là...
Khương Vọng lắc đầu nhẹ: "Ngươi không giống nhân vật vĩ đại sẽ hi sinh chính mình vì người khác."
"Không giống, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không làm như thế.
Ngươi cảm thấy ngươi hiểu rất rõ ta sao, Khương Vọng?"
Đương nhiên, ta không đủ hiểu rõ ngươi. Nhưng lúc ấy, khi ngươi rời khỏi Hữu quốc, hù dọa Trịnh Triêu Dương thống soái Phụ Bi Quân, lúc đó ta ở ngay hiện trường. Việc ở Hữu quốc còn chưa giải quyết, thì hạng người như ngươi sao lại đi tìm chết?
Dù trong đầu suy nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng Khương Vọng chỉ nói: "Ta cũng không hiểu rõ lắm".
Hắn nhìn ra Doãn Quan không hề muốn nói mục đích thật sự, nên hắn cũng thoải mái cho qua.
"Vậy thì đúng rồi."
Doãn Quan cười: "Nghĩ cách báo tin đi. Ta trà trộn vào thương đội của ngươi, nhưng bị ngươi vô tình phát hiện, với trí tuệ của ngươi, giả vờ như không biết, sau đó âm thầm báo cho Bộ Thần... Cuối cùng, ác đầu Tần Quảng Vương của Địa Ngục Vô Môn bị chém chết ngay tại chỗ, còn ngươi là Khương Thanh Dương, thiên kiêu của Đại Tề, lập công lao cho Tề quốc, rửa sạch mối nhục Lễ Bộ đại phu bị giết!"
"Kịch bản này sắp xếp rất hoàn mỹ, ít nhất đối với ta là như thế."
Khương Vọng gật đầu, lại hỏi: "Ngươi chắc chắn?"
"Đây là quyết định của ta, sống hay chết đều không trách ngươi. Làm xong việc này, coi như chúng ta đã xong."
Vừa nói xong câu này, Khương Vọng lại cảm nhận được Doãn Quan đã biến mất.
Có lẽ đã trở về chiếc xe chở hàng kia.
Rốt cuộc Doãn Quan muốn làm gì?
Mặc dù y giấu giấu giếm không nói rõ, nhưng Khương Vọng vẫn thấp thoáng có chút phỏng đoán...
Dù thế nào, việc này đối với bản thân hắn cũng không có chỗ gì xấu.
Thậm chí có thể che đậy tất cả điểm đáng ngờ liên quan tới Địa Ngục Vô Môn trên người hắn.
Hắn tự mình chỉ ra tung tích tên đầu sỏ Tần Quảng Vương, sao còn có thể cấu kết với Địa Ngục Vô Môn?
Chỉ cần hoàn thành chuyện này, dù cho sau này có người đứng ra nói trước đây hắn sắp xếp cho Doãn Quan vào thành Lâm Truy thành, còn lấy ra chứng cứ thì cũng sẽ không ai tin. Có lẽ sẽ chỉ hoài nghi là chứng cứ được làm giả.
Hắn giữ vững trước mê hoặc, không bán đứng Doãn Quan. Hoặc có lẽ vốn không hề có mê hoặc, bởi vì Khương Vọng vẫn luôn không động tâm.
Đây có lẽ là Doãn Quan có qua có lại.
Nhưng Khương Vọng thà tin rằng y có ý tưởng của riêng mình, với lại từ đầu đến cuối đang thực hiện ý tưởng của mình mà thôi.
Khương Vọng không phải người ích kỷ, nhưng nguy hiểm đáng lẽ sẽ trải qua, nhưng giờ không còn nữa, đây đương nhiên là chuyện tốt.
Trong kế hoạch của Doãn Quan, hắn chỉ phụ trách truyền báo hành tung, để bọn Nhạc Lãnh biết được vị trí của y. Còn kết quả như thế nào, hắn hoàn toàn không cần phải lo đến.
Ngồi trong xe ngựa, hắn lẳng lặng một lúc lâu, cân nhắc lại quá trình từ đầu.
Cuối cùng thở dài một hơi, vén rèm lên: "Đã đến đâu rồi?"
Trong chiếc xe ngựa phía sau, Tiêu quản sự vội vàng bước xuống.
Chạy chậm đến bên cạnh xe Khương Vọng: "Sắp tiến vào phạm vi Việt thành."
Hành Dương quận và Nhật Chiếu quận của Dương địa đều tiếp giáp với Dung quốc, đội xe có thể trực tiếp đi từ Nhật Chiếu quận đến Dung quốc.
"Việt thành?" Dường như Khương Vọng nhớ ra gì đó: "Ta nhớ Việt thành có Trạch Nhân y quán, hiện tại vẫn còn mở chứ? Khi đi qua có thể vào thành mua thêm đồ dự trữ, thuận tiện ta ghé thăm luôn."
"Bảng hiệu thì vẫn còn." Tiêu quản sự trả lời: "Ngài yên tâm tu hành, đến Việt thành ta sẽ gọi ngài."
Thương đội mới rời khỏi phạm vi Gia thành, cũng không cần thêm đồ dự trữ. Nhưng Khương Vọng là Đông gia, không cần cũng phải cần.
Vì vậy tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đến Việt thành, Tiêu quản sự lên mời. Khương Vọng tiện thể kết thúc tu hành.
Đội xe lưu lại ở ngoài thành, hắn và mấy người phụ trách mua đồ đi vào Việt thành.
Trấn Phủ Sứ của Nhật Chiếu quận chính là Điền An Thái của Đại Trạch Điền thị, xuất thân cao quý, còn có chiến công.
Đương nhiên theo Khương Vọng, điểm đáng được coi trọng nhất của gã là có một đệ đệ tên là Điền An Bình.
Còn về Điền An Thái, chắc là Điền thị chuẩn bị cho gã nhóm phụ tá có trình độ quản lý nghiệp vụ không tồi. Có thể thấy được đôi chút từ cảnh tượng thành thị rực rỡ hẳn lên của Việt thành.
Việc này cũng cho thấy, Điền gia thật sự xem Nhật Chiếu quận là thành thị kinh doanh trọng yếu, chứ không phải sau khi nhắm được vị trí Quận Trưởng thì kiếm một mớ rồi đi.
Nếu như có thể phát triển Nhật Chiếu quận lớn như Đại Trạch quận, thì tương lai của Điền gia thật sự khó mà lường được.
Khương Vọng đến dạo quanh Trạch Nhân y quán, như lời của Tiêu quản sự, bảng hiệu vẫn ở đấy, chỉ là cảm giác đã không giống.
Việc này cũng không có gì để nói, dù sao Tần lão tiên sinh và con trai đã chết rồi.
Chẳng qua là lúc rời khỏi, Khương Vọng ẩn náu tại bên ngõ nhỏ cạnh y quán, lưu lại ký hiệu báo động cấp bậc cao nhất chỉ thuộc về Thanh bài. Sau đó như không có việc gì rời đi.
Mặc dù hắn chỉ là Thanh bài lâm thời, nhưng vẫn hiểu rõ quy củ liên quan đến Thanh bài bổ đầu. Dù sao Thanh bai lâm thời cũng là Thanh bài.
Đến bước này, cả vở kịch "Phát hiện hành tung của Tần Quảng Vương, tìm cơ hội ngầm báo Thanh bài" đã kết thúc. Dù cho ai cũng không thể nhìn ra có vấn đề.
Chỉ là, khi rời ngõ nhỏ, Khương Vọng chợt nghĩ đến ...
Đương nhiên là kịch bản rất tốt.
Nhưng đợi đến khi thật sự lên đài, những người ôm tâm tư "con hát" sẽ diễn theo "kịch bản" hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận