Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 138: Ta thấy thiên tài thế giới

Oanh! Ầm ầm!
Tai họa vẫn còn tiếp tục, sương mù dần dần nặng hơn.
Người đeo mặt nạ xương chuột nắm chặt Xà Tín Kiếm.
Đối mặt với Ngụy Nhiễm liên sát hai đại mặt xương, rốt cuộc ả xoay người một cái, ôm lấy thi thể người đeo mặt nạ xương chó, phi độn đi xa.
Ả không thể không thừa nhận, đối mặt Ngụy Nhiễm mới chỉ vào Đằng Long cảnh, ả sợ hãi.
Chuẩn xác thì, ả bị mấy thành vệ quân Phong Lâm Thành này điên cuồng hù sợ.
Từ sợ hãi này vốn không nên xuất hiện trong thế giới của ả.
Ả từ trước đến nay xem mạng người như cỏ rác, không chỉ không quan tâm tính mệnh đối thủ, cũng chưa từng quan tâm mình.
Hôm nay tao ngộ mấy kẻ thấy chết không sờn này, cũng không phải là lý do.
Đối thủ trước mặt này ả không nắm chắc chút nào, đối thủ như sát thần, cũng không phải là lý do.
Nguyên nhân làm ả sợ, là sau khi ả nhìn thấy ánh mắt xương chó.
Ả phát hiện chính mình, lần đầu tiên trong đời, có cảm giác sợ hãi.
Ả vậy mà sợ hãi tử vong.
Ả vậy mà bắt đầu lưu luyến thế giới này.
Ngụy Nghiễm nhìn người đeo mặt nạ xương rắn rời đi, không truy kích.
Chiến đấu đã kết thúc.
Đối mặt Triệu Lãng sẽ chết cùng người đeo mặt nạ xương rắn, y không chút do dự lựa chọn giết chết đối thủ trước đã.
Đối mặt người đeo mặt nạ xương rắn nổi giận cùng Triệu Lãng đã sinh cơ yếu ớt, y không chút do dự nhảy vào chiến trường.
Đối mặt Phương đại hồ tử ôm người đeo mặt nạ xương chuột, y không chút do dự khuấy động ánh đao.
Đúng thế. Y không chút do dự.
Đi mỗi một bước đều là tốt nhất, thỏa đáng nhất, lựa chọn tinh chuẩn nhất.
Hoặc là nói, chính vì biết y sẽ lựa chọn như vậy, cho nên không cần nói là Triệu Lãng hay là Phương đại hồ tử, đều ký thác cơ hội thắng vào trên người y.
Đây là một sự phối hợp tinh diệu tuyệt luân.
Lấy tình nghĩa bọn họ nhiều năm trong quân lữ, nhiều năm làm đồng đội ăn ý.
Ba người từng người tự chiến, nhưng lại lấy cái chết sóng vai.
Đại giới, là Triệu Lãng chết, Phương đại hồ tử chết.
Lúc này những hồn ác khuyển kia đã theo chủ nhân tán đi, Minh Khuyển cũng biến mất. Kẽ đất còn đang mở rộng, sương mù còn đang lan tràn.
Hết thảy trận chiến tại quân doanh đột nhiên phát sinh, lại bén nhọn kết thúc.
Tai nạn Phong Lâm thành vực còn chưa kết thúc, mà người chiến trong quân doanh thành vệ quân Phong Lâm Thành đã chết đi.
Ngụy Nghiễm đi đến cạnh Triệu Lãng đã ném một cái đùi, trái tim bị xuyên thủng, đạo nguyên cũng đã khô kiệt.
Y vụng về dùng Mộc hành nguyên khí che lại trái tim Triệu Lãng.
Y chuyên chú vào trường đao cùng Kim hành đạo thuật, thực tế không am hiểu thủ đoạn cứu trị. Mà y cũng biết rõ không thể cứu.
Có đôi khi loại chuyện này đáng sợ ngay tại đây.
Bởi vì ngươi biết rõ kết quả, cho nên ngươi cố gắng phí công lại không thể an ủi chính mình.
"Chu Thiên cảnh giết Đằng Long cảnh, ta cũng là vượt cấp giết địch. Chỉ có thiên tài rất lợi hại mới có thể làm được loại chuyện này." Triệu Lãng khó khăn thở hào hển, nói: "Thì ra đây chính là thiên tài thế giới. Ta nhìn thấy..."
"Ngươi gạt ta." Trên mặt Ngụy Nghiễm đều là vết máu, thấy không rõ biểu lộ, thế nhưng y nói: "Ngươi nói lựa chọn của ta mới là đúng. Ngươi nói ngươi cũng chọn như vậy."
Y lặp lại: "Ngươi gạt ta."
Lúc ba tên mặt xương hiện thân, không ai chú ý tới tiểu tu sĩ Thông Thiên cảnh này. Triệu Lãng vốn đã rời đi, nhưng gã lựa chọn trở về, lựa chọn chiến đấu.
Lựa chọn chiến đấu cơ hồ với lựa chọn chịu chết. Nhưng gã vẫn lựa chọn như vậy.
"Ai cũng biết lựa chọn tốt nhất là gì, cũng không phải ai cũng có thể làm được, Ngụy Nghiễm." Triệu Lãng nở nụ cười, dùng cặp mắt vô lực nhìn Ngụy Nghiễm, nói: "Ngươi là thiên tài chân chính, tính mạng của ngươi trọng yếu hơn ta. Nhớ sống sót, báo thù cho Phong Lâm Thành."
Thì ra gã phán đoán kết cuộc Phong Lâm Thành giống với Ngụy Nghiễm, nhưng trước đó vẫn lựa chọn ngu xuẩn giống Phương đại hồ tử.
Có lẽ, cái đó không thể gọi là "Ngu xuẩn"?
Ngụy Nghiễm nắm lấy tay của gã, bờ môi mấp máy mấy lần, đại khái muốn nói cái gì đó.
Nhưng Triệu Lãng đã nhắm mắt lại, vĩnh viễn không nghe được nữa.
Không biết qua bao lâu, thanh âm kẽ đất nứt ra phá vỡ trầm mặc.
Ngụy Nghiễm ôm lấy thi thể Triệu Lãng, ném vào dung nham phun trào dưới kẽ đất.
Nhìn dung nham sôi trào thôn phệ thi thể.
Mọi người nói nhập thổ vi an.
Có lẽ có thể an, có lẽ không thể.
Ngụy Nghiễm xách ngược Khoái Tuyết, quay người đi hướng Phong Lâm Thành.
Dưới chân Tây Sơn, một tay Khương Vọng nắm Khương An An, một tay nắm Tống Thanh Chỉ, nhìn lại Phong Lâm Thành, trong lòng buồn bã lại căm phẫn, tức giận lại đau đớn.
Đổng A ở đâu?
Tại lần Ngưu Đầu Sơn kia, hắn đã báo Đổng A chuyện Bạch Cốt đạo.
Vì sao Phong Lâm Thành vẫn không chuẩn bị cho tai họa lần này?
Đổng A nói: "Việc này ta tự an bài."
Đổng A nói: "Ta sẽ đích thân báo Ngụy Khứ Tật."
Đổng A nói: "Ta sẽ liên hệ Trang đình."
Nhưng hôm nay.
An bài ở đâu?
Chuẩn bị phía sau ở đâu?
Đổng A ở đâu?
Lúc chạy ra Phong Lâm Thành, hắn một mực chờ đợi hậu thủ mà Đổng A nói tới.
Hai lần báo động, hắn một mực tin Đổng A sẽ coi trọng việc này.
Thế nhưng ... Không có phản ứng! Dân chúng cả thành đều chết tuyệt, Trang đình vẫn không có phản ứng!
Đổng A ở đâu?
Thống khổ nhất không phải là tai họa vô tình như thế, mà là hết thảy vốn có thể tránh được.
Đổng A đang làm gì?
Bỗng nhiên, một đạo ba động Thủy hành nguyên lực kịch liệt bị hắn cảm giác được.
Khương Vọng không kịp thu liễm cảm xúc, kéo hai nữ hài ra phía sau, trên tay đã sinh ra Diễm Hoa.
Một đoàn hơi nước từ không trung rơi xuống trước mặt hắn, hiển hóa ra thân hình.
Đây là một khuôn mặt hèn mọn, lão nhân lưng còng.
"Quế lão?" Thần sắc Khương Vọng buông lỏng, biết là lão tới đón Tống Thanh Chỉ.
"Quế gia gia!" Tống Thanh Chỉ nhảy tới, có chút kinh hoảng nói: "Phong Lâm Thành bị sao vậy? Thật đáng sợ!"
Quế lão vẫn lưng còng, trên mặt lo lắng rốt cuộc tán đi.
Lão vuốt ve trán Thanh Chỉ, nói với Khương Vọng: "Ta tới chậm một bước, tại Minh Đức đường không tìm được tung tích công chúa, lòng nóng như lửa đốt. Một đường truy tung đến tận đây, không nghĩ tới là tiểu hữu cứu nàng. Lão phu đại biểu Thanh Hà thủy phủ vô cùng cảm kích!"
Thanh Hà thủy phủ?
Thì ra nữ hài đầu đầy bím tóc này là nữ nhi phủ quân Thanh Hà.
Khương Vọng kích động lên, lập tức nói: "Quế lão, có thể mời ngài lập tức liên hệ phủ quân? Phong Lâm Thành đại nạn ngập đầu, đang cần lão nhân gia ông ta viện thủ!"
Quế lão nhìn ánh mắt mong mỏi của Khương Vọng, trầm mặc nửa ngày, chậm rãi lắc đầu.
Tống Hoành Giang hoàn toàn chính xác rất mạnh, nhưng tuổi già sức yếu, đã không chịu nổi mấy trận đại chiến.
Nhất là trong lòng lão biết rõ, Tống Hoành Giang sẽ không liều mạng cho Trang đình.
"Thanh Hà thủy phủ có thể che chở ngươi cùng muội muội của ngươi. Nhưng Phong Lâm Thành... Tha thứ lão hủ bất lực."
"Quế lão, Trang quốc và thủy phủ minh ước mấy trăm năm." Khương Vọng vội la lên: "Nhân tộc thủy tộc thân như một nhà mà!"
"Tiểu hữu, có một số việc ngươi không hiểu rõ tình hình. Trang đình không xứng để Thanh Hà thủy phủ ta đổ máu." Quế lão nói: "Không nói những cái khác, Trang đình biết rõ công chúa tại Phong Lâm Thành. Trước khi kịch biến như thế, vậy mà không có bất kỳ người nào thông báo chúng ta một tiếng. Suýt nữa khiến công chúa bị nạn! Thân như một nhà là như thế sao?"
Khương Vọng vốn nghĩ tai kiếp hôm nay, Trang đình có lẽ không biết rõ tình hình. Song chính hắn báo cáo với Đổng A, lời này chính hắn không thể tự gạt được.
"Trang đình là Trang đình, Phong Lâm Thành là Phong Lâm Thành, mời ngài xem ở..."
"Không phải là lão hủ không giúp đỡ. Thủy phủ cũng có chỗ khó xử." Quế lão cắt ngang lời hắn, rất thành khẩn nói: "Tiểu hữu, theo ta về Thanh giang đi. Lão hủ sẽ tìm một chức vụ trong thủy phủ, sẽ không kém trên lục địa."
"Không cần."
Khương Vọng biết cầu xin Thanh Hà thủy phủ giúp đỡ đã không thể được, nắm Khương An An quay người rời đi.
"Ngài mang Thanh Chỉ trở về đi."
"Tiểu hữu muốn đi đâu?"
Khương Vọng không quay đầu lại: "Thủy tộc không giúp Nhân tộc. Nhân tộc kiểu gì cũng sẽ giúp Nhân tộc."
Quế lão không nói gì, ánh mắt phức tạp.
"An An!" Tống Thanh Chỉ kêu lên.
Đợi An An xoay đầu lại, nàng chạy tới cởi dây chuyền của mình xuống, muốn đeo lên cổ Khương An An.
"Cái này có thể bảo hộ ngươi nha!" Nó nói.
Mặt dây chuyền có hình giọt nước, ánh sáng lưu chuyển, nhìn bất phàm. Vừa nhìn là biết tuyệt không phải tục vật.
Nhưng Quế lão hoàn toàn không có ý ngăn cản.
Khương An An ngẩng đầu nhìn Khương Vọng một chút, thấy ca ca không cự tuyệt, liền cúi đầu, để Tống Thanh Chỉ đeo dây chuyền cho mình.
"Thanh Chỉ gặp lại!"
"An An gặp lại!"
Hai tiểu cô nương đều đỏ mắt, sau đó tách rời ra.
Một kẻ hướng tây, sát theo Kỳ Xương sơn mạch, chuyển đi Thanh giang.
Một kẻ đi về phía nam, sát theo bên ngoài Phong Lâm thành vực, hướng Tam Sơn Thành.
Nếu như nói còn ai có thể cứu Phong Lâm Thành lúc này, Khương Vọng có thể nghĩ tới, cũng chỉ có Đậu Nguyệt Mi với thần thông bạt núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận