Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2267: Trời tuyệt đường người

Cho tới nay, đều có rất nhiều người cho rằng yêu và thú đồng loại, cho rằng cái gọi là "Yêu tộc", tức là thú tu hành mà ra.
Cái gì hồ ly tinh ngàn năm, lão hoè tinh vạn năm... Trong chuyện cổ của người kể chuyện, trong với những truyền thuyết rải rác, trong thần thoại, chúng đều gánh vác sứ mệnh tà ác, đương nhiên cuối cùng đều bị dũng sĩ Nhân tộc đánh bại.
Cũng có câu nói yêu, thú đồng nguyên, Yêu tính bản dâm, yêu thú chính là tạp giao của yêu và thú. Long sinh cửu tử đều không giống, cũng coi như là một loại chứng cứ rõ ràng.
Những cách nói này đương nhiên là một loại tưởng tượng khinh miệt, cũng là một loại nhận thức mà trong lịch sử tiên hiền Nhân tộc cố ý dẫn dắt.
Vì muốn Nhân tộc thoát khỏi nỗi sợ hãi đối với Yêu tộc, cho nên đi tới một loại khinh tiện cực đoan khác.
Trên thực tế yêu chính là yêu, thú chính là thú.
Yêu tộc mới thật sự là thiên địa quy tụ, từ nhỏ đã cao sang quyền quý, đạo mạch thông suốt, có tương lai vô hạn.
Trăm tộc đều ở dưới nó, chịu thống trị của nó.
Trước khi lui vào Thương Hải, Long tộc cũng không hiện ra thân rồng, mà dùng đạo thân đi lại tại hiện thế, chỉ có một chút Yêu chinh. Sau khi lui vào Thương Hải, vì đối kháng với hoàn cảnh ác liệt của Thương Hải, mới có đủ loại dị hóa.
Cái gọi là Long Hoàng Cửu Tử, vốn là do Yêu Phi thuộc các loại Yêu tộc khác nhau sinh ra, có được Yêu chinh khác nhau, là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Về phần Nhân Hoàng giết Long Hoàng Cửu Tử luyện Cửu Kiều, cố ý truyền lại hậu thế theo hình dạng thú, đó là xuất phát từ suy tính chính trị chứ không phải là chín đứa con dòng dõi Long Hoàng cường đại kia thật sự là thân thú.
Những dị thú, hoang thú thời đại viễn cổ kia, cũng là thiên sinh địa dưỡng, sinh ra sức mạnh vô cùng to lớn. Cái trước mạnh ở trời sinh dị pháp, cái sau mạnh ở trời sinh thể phách.
Trong lịch sử dài dằng dặc, chúng nó có kẻ tiêu vong, có kẻ thoái hóa, có kẻ bị thuần hóa, có kẻ tăng cường năng lực sinh sôi mà hạn chế năng lực siêu phàm, có kẻ bị xóa đi trí tuệ mà đoạn tuyệt khả năng cường đại...
Đây chính là các loại dã thú gia cầm hiện tại.
Bây giờ trong hiện tại, dã thú gia cầm sinh sôi khắp nơi, dị thú còn thỉnh thoảng nhìn thấy được, hoang thú đã hầu như không còn tồn tại.
Những nội dung này đều có ghi chép tương ứng trong "Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ Tập" và các điển tịch của Nho gia, Pháp gia, cũng có miêu tả liên quan, Khương Vọng cũng đã từng học tập ở Tắc Hạ học cung.
Học sinh có thể được bồi dưỡng trong Tắc Hạ học cung đều là hạt giống tu hành ưu tú, tự nhiên phải có nhận thức chính xác đối với Yêu tộc.
Tôn trọng đối thủ, hiểu rõ đối thủ, sau đó mới có thể chân chính chiến thắng đối thủ.
Xưa nay Yêu tộc chưa bao giờ là hung vật không có gì ngoài vũ lực, càng không phải là giống loài thấp kém tồn tại khuyết điểm bẩm sinh... Bọn chúng là chủng tộc trí tuệ chân chính, thiên phú cường đại, có được năng lực mà trăm tộc không thể sánh bằng.
Thậm chí có thể nói, bọn chúng là trời sinh đã tôn quý!
Đương nhiên, Nhân tộc với lịch sử dài dằng dặc từ thời đại viễn cổ đến hiện thế, chỉ miêu tả bốn chữ !
Nhân định thắng thiên.
Dã thú là dị thú hoang thú thoái hóa, hung thú là Nhân tộc cường hóa hung tính làm nhạt linh tính của dã thú, thúc đẩy sinh trưởng, yêu thú càng hoàn toàn là giống loài do Nhân tộc sáng tạo ra từ không đến có...
Sự xuất hiện của yêu thú đã làm gia tăng sản lượng Khai Mạch đan, nâng cao thực lực tổng thể của Nhân tộc. Đây cũng là miêu tả sâu sắc nhất về cảnh ngộ của Yêu tộc.
Nhưng ác thú trong thế giới Thiên Ngục này lại có điểm khác biệt với nhận thức của Khương Vọng, cũng không biết là hình thành từ chủng loại nào.
Trong cảm nhận của Khương Vọng, con gấu đen khổng lồ này có tập tính và linh trí của dã thú, nhưng sức mạnh lại gần với yêu thú. Hình thể quá mức to lớn, lại gần giống với hoang thú trong truyền thuyết.
Đương nhiên, những ngày qua lang thang trong rừng sâu núi thẳm, hắn đã từng chứng kiến không ít ác thú nên không đến nỗi quá ngạc nhiên. Kể cả thuật ngữ "ác thú" này, hắn cũng học được từ miệng của những tiểu yêu kia, đã sớm có hiểu biết nhất định.
Khiến hắn kinh giác bất ngờ là, khi hắn chấn nhiếp con gấu đen này, lại phát giác trong đó có một luồng ý chí khác tồn tại. Tuy đã bị hắn nhanh chóng đánh tan.
Nói cách khác, con gấu đen "bất ngờ tới chơi" này, vốn dĩ là một hành động có mục tiêu.
Thậm chí có thể nói thẳng ra, chính là vì bức bách hắn xuất hiện!
Mà hắn lập tức phản ứng theo bản năng, bại lộ hành tung của mình ! con gấu đen kia lao tới như núi lở, vốn dĩ hắn cũng không thể tiếp tục ẩn nấp.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không hiểu được, làm sao hắn lại bị phát hiện. Hắn chỉ phát giác được, mấy Yêu tộc kinh hoàng chạy tứ tán kia đang chậm rãi tụ tập.
Ở xa hơn, cũng có động tĩnh của mấy đội Yêu tộc khác... Đang mang theo sát ý không chút che giấu, nhanh chóng tới gần!
Một đội ngũ Yêu tộc mạnh nhất chỉ có thực lực Ngoại Lâu, làm sao phát hiện được hắn, lại làm sao móc nối với nhau mà hắn không hề hay biết?
Trong khoảnh khắc này, tất cả những chi tiết trên đường tới đều quay cuồng trong lòng.
Hắn nghĩ tới ấn ký phức tạp như hoa gai kia !
Trong quá trình bám đuôi này, hắn có chú ý tới mấy Yêu tộc âm thầm lưu lại một ít dấu hiệu ở những nơi không đáng chú ý như gốc cây hoặc tảng đá. Nhưng hắn không hiểu được ý nghĩa của những dấu hiệu này, có lẽ là một cách ghi chép tuyến đường.
Hiện giờ xem ra, đó chính là phương thức giao lưu của chúng... Một loại bí văn không liên quan đến lực lượng lưu chuyển.
Yêu tộc tự có trí tuệ lâu đời và văn minh rực rỡ, trong tất cả đại địch của Nhân tộc, tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Đương nhiên trong suốt quá trình bám theo, mặc dù Khương Vọng không hiểu ý nghĩa của những ấn ký kia, nhưng xuất phát từ sự thận trọng, hắn cố tình mô phỏng vết tích ác thú, phá hủy một ít.
Bằng không hiện tại số lượng tụ tập lại, chỉ sợ không chỉ có những Yêu tộc này.
Một tên, hai tên, năm tên, mười tên...
Con gấu đen khổng lồ ngồi bất động như một bức tường chắn ngang ở đó.
Khương Vọng đã lặng lẽ dịch chuyển vị trí, nấp vào trong một hốc cây mục nát tự nhiên ở phía bên trái con gấu đen, lấy Hồng Trang kính quan sát hoàn cảnh trong phạm vi năm mươi dặm, phán đoán mình đã bị ai phát hiện, đối phương đã chuẩn bị thủ đoạn như thế nào.
Mà sau khi con gấu khổng lồ bị khuất phục, một Yêu tộc trẻ tuổi có tướng mạo tương đối anh tuấn lại nhẹ nhàng khéo léo đi từ đằng xa tới. Yêu chinh của hắn là một cái đuôi dài, rủ sau mông, linh động như rắn.
Mi tâm của hắn càng vặn vẹo rách ra một vết nứt, từ đó lộ ra một con mắt dọc ẩn hiện ánh sáng đỏ, xung quanh con mắt có một đường vân yêu dị.
Nhìn từ Yêu chinh thể hiện lúc này, hắn sở hữu ít nhất hai môn thần thông bẩm sinh, xứng đáng là thiên tài trong Yêu tộc. Nếu Khương Vọng sớm biết hắn còn có một con mắt như vậy, nhất định sẽ không lựa chọn đuôi theo đội ngũ săn tiền thưởng có hắn.
Không phải là không đối phó được, mà chắc chắn loại thiên tài Yêu tộc cấp bậc này có thủ đoạn càng phong phú hơn, càng khó bị che mắt. Cũng càng có sức nặng, càng được cường giả Yêu tộc chú ý.
Một tiểu yêu bình thường biến mất, có lẽ sẽ có Yêu tộc tới hỏi một tiếng, có lẽ không có. Một thiên tài Yêu tộc biến mất ngoài ý muốn, đó là chuyện nhất định phải tra ra manh mối!
"Cuối cùng ngươi cũng hiện thân rồi."
Lúc này, giọng điệu của vị Yêu tộc anh tuấn này nhẹ nhàng, nói bằng ngôn ngữ Yêu tộc:
"Ta vẫn hoài nghi có kẻ nào đang đi theo ta, nhìn trộm ta, nhưng dù thế nào cũng không tìm ra được."
"Chỉ là làm một nhiệm vụ đơn giản, tìm chút niềm vui của tiểu công chúa Ma Vân thành mà thôi, cần gì phải vậy? Còn điều động cả thích khách?"
Con mắt dọc của hắn đang nhắm chặt, nhưng hai mắt lại nhìn về chỗ ẩn thân của Khương Vọng:
"Nói đi, ai phái ngươi đến? Vũ Tín? Viên Mộng Cực?"
Khương Vọng không hề lên tiếng.
Không lên tiếng có hai nguyên nhân. Một là hắn muốn định vị tất cả các chiến sĩ Yêu tộc đang tiến gần đến khu vực này, tính toán thời gian mà mình có thể lợi dụng; hai là... hắn nghe không hiểu đoạn Yêu ngữ này.
Chỉ nghe hiểu được những từ đơn giản như "ngươi", "nhiệm vụ", "ai". Đồng thời cảm giác đại khái hình như xuất hiện một hiểu lầm nào đó, rõ ràng đối phương cũng không biết một tên Nhân tộc giết chết mấy vị Yêu Vương đang trốn ở chỗ này, bằng không, không thể chỉ phái loại trận thế này được.
Nếu chỉ là chuyện bất ngờ thì vận may thật sự quá tệ...
So với Khương Vọng im miệng không nói, Yêu tộc có tướng mạo anh tuấn này lại vô cùng vui mừng, hiển nhiên hắn đã rơi vào trong suy đoán giả tưởng của mình, không thể tự kiềm chế, vô cùng hài lòng với sự nhạy cảm của mình.
Trong mắt hắn, thái độ trầm mặc của đối phương là một loại chột dạ chấp nhận.
"Đúng vậy."
Hắn mỉm cười về phía thích khách, thể hiện rõ vẻ thong dong nắm giữ đại cục trong tay:
"Thân pháp của ngươi rất cao siêu, cũng rất hiểu cách ẩn nấp. Nhưng ngươi đã xem nhẹ một chuyện quan trọng... Trước khi tới tìm ta, không tìm hiểu trước sao?"
Cách hắc hùng, gai góc và hốc cây, tuy hắn còn chưa nhìn thấy bộ dáng thích khách, nhưng thông qua dấu hiệu đặc thù, chiến sĩ Yêu tộc đã lần lượt tụ tập, bao vây khu vực này.
Ai có thể nghĩ đến Khuyển Hi Tái hắn ra ngoài làm nhiệm vụ tiền thưởng một lần, còn đồng thời bỏ trốn hai mươi tiểu đội cùng làm nhiệm vụ, phân tán trong rừng sâu núi thẳm này? Tập kết lại chính là một nhánh quân đội!
Thông qua dấu hiệu ngầm hoàn thành triệu tập liên lạc, thông qua cách thức di chuyển khóa được vị trí đại khái của thích khách, điều khiển ác thú trực tiếp ép thích khách lộ diện... Những thứ này đều không có gì đáng khoe khoang.
Khuyển Hi Tái vốn là nhân vật thiên tài số một số hai trong Ma Vân thành. Đương nhiên cũng có năng lực tương xứng với thanh danh.
Mắt thấy thủ hạ càng tụ càng nhiều, Khuyển Hi Tái giơ ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve con mắt dựng thẳng ở mi tâm của mình, tuyên cáo chiến thắng:
"Từ lúc ta còn rất nhỏ, nó vẫn luôn cảnh báo cho ta. Kể cả hôm nay, cũng là nó nói cho ta biết, xung quanh có nguy hiểm đang đến gần. Trước con mắt này, bất cứ ai cũng đừng hòng! hả!"
Quá nhanh!
Tựa một vệt điện quang xuyên thủng rừng già.
Trong rừng u ám chợt lóe sáng.
Khuyển Hi ngửa đầu ngã xuống.
Một nhánh cây tầm thường, trên đó kiếm khí tung hoành, xuyên qua bụng hắn, đóng đinh hắn xuống đất.
Cái đuôi dài của hắn thậm chí chỉ vừa mới dựng lên, đã rủ xuống.
Mà con mắt dọc trên mi tâm của hắn đã trực tiếp bị móc ra, hiện ra sắc đỏ thẫm, hình thoi, vẻ ngoài tựa tinh thạch, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Khương Vọng.
"Con mắt này, ta sẽ thu giữ."
Khương Vọng đầu đội nón rơm, thân khoác áo rách rưới, lật tay thu hồi con mắt dọc này, nói bằng đạo ngữ.
Hắn không thể nghe hiểu hoàn toàn ngôn ngữ của Yêu tộc này, nhưng nghe hiểu được một ít từ bao gồm "con mắt", có thể phán đoán ý nghĩa đại khái. Cho nên hắn đáp lại như thế.
Cuộc đời đôi khi là như vậy đấy.
Cho dù ngươi có cẩn thận đến đâu cũng không thể nói chắc chắn sẽ bình yên vượt qua các loại thiên tai nhân họa.
Ai có thể đoán trước hết thảy?
Ai có thể ngờ rằng có một Yêu tộc trời sinh sở hữu thần thông như vậy, với tu vi của chỉ tương đương với tu sĩ Ngoại Lâu của Nhân tộc, lại có thể phát hiện ra uy hiếp của Khương Vọng ở Thần Lâm cảnh!?
Khương Vọng đã rất cẩn thận, cho dù đối mặt với những Yêu tộc có thực lực kém xa mình, hắn cũng không dám khinh thường chút nào.
Nhưng vẫn thiếu một chút vận may.
Có điều đối với hắn mà nói, tuy rằng bị Khuyển yêu phát hiện khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi, nhưng cục diện bây giờ thật ra rất đơn giản !
Bây giờ hắn đã bị phát hiện, như vậy tất cả Yêu tộc nhìn thấy hắn và Yêu tộc sắp sửa bao vây tới... đều phải chết.
Cả cánh rừng yên lặng, bởi vì thanh âm đã bị hắn khống chế.
Giãy giụa cũng được, chạy trốn cũng được, kêu lên nhưng không ra tiếng cũng được, cố tình gây động tĩnh cũng được...
Tất cả đều vô dụng.
Trước khi động thủ, Khương Vọng đã diễn luyện từng bước một, thậm chí còn tính toán thời gian tiêu tốn để giết chết mỗi một Yêu tộc. Hai ngón tay giơ lên, kiếm khí quấn quanh, thân tạo tàn ảnh, lao đi trong rừng như gió cuốn...
Kiếm khí tung hoành ngang dọc, thế như gió thu quét sạch lá rơi, một đống yêu thi mục nát nằm trên mặt đất.
Đối phó với Yêu tộc có thực lực bực này, căn bản là không có bất cứ chuyện gì ngoài ý liệu, cho dù là kéo lê thân thể bị thương.
Tổng cộng có bốn mươi tên Yêu tộc, ngoại trừ tên Khuyển yêu bị đóng đinh trên mặt đất ra, chỉ để sống hai tên Yêu tộc yếu nhất không thể sử dụng được thủ đoạn gì làm mục tiêu tra hỏi, còn lại đều giết chết.
Con gấu đen khổng lồ kia vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, không hề nhúc nhích, thậm chí còn nhắm chặt hai mắt.
"Hiện tại, ta chỉ có một yêu cầu rất đơn giản."
Khương Vọng nhìn hai tên tiểu yêu run rẩy kia, không hề che giấu vẻ mệt mỏi của mình, giọng nói khàn khàn nói bằng đạo ngữ:
"Từ từ ngồi xổm xuống, vẽ cho ta một tấm bản đồ."
Phía sau hắn.
Gần như cùng lúc đó, trên thi thể của tất cả Yêu tộc đã chết đều bốc lên ngọn lửa màu đỏ, lẳng lặng không một tiếng động mà thiêu đốt thành hư vô.
Từng tối, lửa đỏ, xác cháy, thực sự khiến Yêu tộc kinh hãi.
Hai tiểu yêu gầy yếu cầm lấy binh khí, run rẩy lo sợ vẽ lên trên mặt đất.
Mà Khương Vọng chỉ đi ngang qua bên cạnh bọn họ.
Bốn mươi tên Yêu tộc, tám tiểu đội tiền thưởng, toàn bộ bị chết trong núi rừng, tất nhiên sẽ khiến Yêu tộc điều tra. Đặc biệt là Khuyển yêu này còn có thiên phú như vậy, làm nhiệm vụ tiền thưởng mà cũng có nhiều thủ hạ đi theo như thế, chắc chắn bối cảnh không tầm thường. Có thể khẳng định tin tức hắn thất thủ sẽ gây ra phản ứng kịch liệt.
Nói cách khác, trong rừng già này đã không thể náu mình. Đi sâu xa hơn, gần như chắc chắn sẽ đụng đầu vào một chiến trường nào đó chưa biết. Huống hồ với thân thể bị thương này, liệu có thể chạy được bao xa? Mà đi đến hoang nguyên trong lúc chiến tranh chủng tộc bùng nổ, càng không khác gì hành vi tự tìm đường chết.
Vì vậy sau chuyện bất ngờ lần này, xem xét lại toàn bộ cục diện, bỗng chốc không còn thấy đường né tránh!
Một đấu bốn mươi, tuy thắng mà như bại. Giết chết khả năng tiếp tục lượn lờ trong rừng.
Nhưng Khương Vọng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Hắn chậm rãi bước về phía Khuyển yêu bị đóng đinh trên mặt đất, thản nhiên nói:
"Chúng ta tâm sự một chút?"
Giữa mi tâm Khuyển Hi Tái có một vết thương xấu xí.
Máu tươi nhuộm đầy khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Thứ xuyên qua bụng của hắn, tuy chỉ là một nhánh cây bình thường nhưng kiếm ý gào thét trên đó đã đánh tan toàn bộ lực lượng phản kháng trong cơ thể hắn.
Hắn trợn to mắt nhìn Khương Vọng, nghiến răng nghiến lợi mà gằn giọng nói:
"Nô tộc!"
Khương Vọng không nghe hiểu từ này, nhưng cũng đoán không phải lời hay ý đẹp gì.
Chỉ tương đối nghiêm túc đáp lại bằng đạo ngữ:
"Nếu như ngươi có thể phối hợp tốt với ta, ta có thể để cho ngươi chết không đau đớn như vậy."
"Đám súc sinh ti tiện chết tiệt!"
Khuyển Hi Tái tức giận mắng chửi liên tục:
"Ta chết ngươi cũng không chạy thoát đâu! Ta chính là Khuyển Hi Tái của Mạc Vân thành, gia gia ta là ! Ưm! Ưm!"
Hắn đau đến mức gân xanh gằn lên trên cổ, giãy giụa nhưng không phát ra được thanh âm hoàn chỉnh.
Phần chửi bới thì Khương Vọng nghe hiểu, cho nên hắn trực tiếp cắt đứt đầu lưỡi của Khuyển yêu này:
"Ta cũng không hiểu ngươi đang nói cái gì, không bằng trước tiên đừng nói nữa."
Hắn nhớ lại kỹ năng tra khảo của Thanh Bài, chậm rãi tạo ra áp lực, xé rách phòng bị tâm lý của mục tiêu:
"Ta hỏi ngươi đáp, được không? Đồng ý thì nháy mắt một cái, không đồng ý thì nháy mắt hai cái."
Khuyển Hi Tái gắt gao trợn tròn mắt, không nhúc nhích. Thậm chí máu tươi ở mi tâm chảy vào trong mắt hắn, hắn cũng kiên quyết chịu đựng không nháy mắt!
Thái độ cứng rắn và dũng mãnh của hắn, hiển nhiên cũng là mũi thương đối địch.
Vì thế Khương Vọng đưa tay khép mắt hắn lại, cũng lau đi sinh cơ sau cùng của hắn.
Tiếp theo dùng Tam Muội Chân Hỏa, đốt cỗ thi thể này.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một đồng đao tệ mới tinh, tự động nhảy ra khỏi hộp trữ vật, nhảy lên đỉnh đầu của hắn.
Rất lâu trước kia, Dư Bắc Đẩu tặng hắn đồng đao tệ này!
Trong lòng Khương Vọng hơi động, trước đây hắn cũng đã thử rất nhiều lần, muốn thông qua đồng đao tệ này liên hệ với Dư Bắc Đẩu, nhưng lại không có phản ứng gì. Hắn cho rằng là do vách ngăn của hai giới.
Giờ phút này đao tiền tự nhảy, có lẽ là Dư Bắc Đẩu tới rồi.
Có hi vọng rồi!
Là một vị quẻ sư có thành tựu cao nhất trong Mệnh Chiêm cổ xưa, từng mang theo hắn nhảy ra khỏi dòng sông vận mệnh trong thời gian ngắn ngủi. Nếu Dư Bắc Đẩu biết được cảnh ngộ của hắn, nếu có lòng tương trợ, tất sẽ giúp được hắn.
Tốt xấu gì thì mọi người cũng từng sát cánh chiến đấu với Huyết Ma, là chiến hữu thân thiết!
Tệ nhất là truyền tin cho Tề Đình, hắn cũng được cứu.
Giờ khắc này trong đầu Khương Vọng tràn ngập lời nịnh nọt, hắn mở miệng, đang muốn mở lời !
Đao tệ treo trên không đã trải rộng vết nứt, lặng lẽ vỡ vụn, hóa thành một đám bột kim loại màu sắc không rõ, rơi lả tả xuống!
Trong rừng sâu núi thẳm này, trước thi thể Khuyển yêu đang lẳng lặng thiêu đốt, Khương Vọng bỗng chốc im ắng.
Giờ này khắc này.
Hắn cảm nhận được một loại ác ý cực lớn!
Nhưng lại không đến từ kẻ địch cụ thể nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận