Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 396: Luận kiếm

Nơi mà bọn họ đang ở ngay lúc này, là phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái.
Quân thần Đại Tề là sự tôn kính của mọi người đối với Khương Mộng Hùng, chức vụ tối cao của lão trong Tề đình là Trấn Quốc Đại Nguyên Soái.
Một thân không vợ không con, tâm tình đặt trên tu hành và chiến sự.
Đối với loại cường giả Binh đạo như lão, chiến sự tức là tu hành.
Cho nên nói lão là người tu hành một lòng cầu đạo, cũng không phải là không đúng.
Một đời Khương Mộng Hùng thu năm đệ tử, lão từng chính miệng nói Vương Di Ngô là quan môn đệ tử của mình, cũng nói sau Vương Di Ngô sẽ không tiếp tục thu đồ nữa. Lão nhận định một thân sở học của mình đã có người kế thừa, mà rất nhiều người đồng ý rằng người đó chính là Vương Di Ngô.
Năm người đệ tử của Quân thần Đại Tề, đã có hai người chiến tử vì Tề quốc.
Còn lại ba người, ai ai cũng bất phàm, trong quân đội có thanh danh rất cao. Vương Di Ngô là người trẻ tuổi nhất, nhưng mọi người đều biết y là người được Khương Mộng Hùng gửi gắm kỳ vọng nhiều nhất.
Khương Mộng Hùng tọa trấn quân doanh quanh năm, hai đệ tử còn lại cũng có chức vị quan trọng, trong phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái thành Lâm Truy, thường chỉ có một mình Vương Di Ngô ở lại.
Mà lần hành động nhắm vào Trọng Huyền Thắng này, cũng là y mời Văn Liên Mục giúp tính kế.
Binh pháp nhất đạo, tính người, tính thời gian, tính thế. Hầu hết người kiệt xuất về mặt binh pháp, thông thường sẽ giỏi suy đoán lòng người.
Mặc dù chức vụ và quân hàm của Văn Liên Mục chỉ là Văn thư tùy quân, nhưng cũng có quyền tham tán quân vụ, tuy tuổi không lớn nhưng đã tham dự trù tính không ít chiến sự. Hơn nữa trong lúc hành quân diễn binh đã nhiều lần đạt được danh hiệu Đệ nhất Binh pháp.
Xưa nay, tuấn tài trong quân và nhóm công tử Lâm Truy vốn luôn chướng mắt nhau. Kẻ trước thì cho rằng kẻ sau là cừu con nuôi nhốt, yếu đuối quá mức. Kẻ sau chỉ đơn giản là ngươi đã xem thường ta, vậy ta cũng xem thường ngươi.
Tóm lại, đã từng có quân lịch thì khi đối mặt với nhóm công tử Lâm Truy càng có cảm giác ưu việt.
Lần này nhận lời ra tay, thực sự là bởi không thể khuyên ngăn được Vương Di Ngô.
Tiện tay hạ xuống một kế, vốn cho là công việc dễ dàng nắm chắc. Nhưng bây giờ ...
Kết quả đã quá rõ ràng.
Xuất thân quân nhân, nhất là từ một nơi như Thiên Phúc Quân này, không có truyền thống chối đẩy trách nhiệm.
Văn Liên Mục nhẹ nhàng xê dịch thân thể để bản thân ngồi thoải mái hơn, sau đó nói: "Mặc dù nói thế này hơi mất mặt, nhưng tên béo đó thật sự khó đối phó. Kế này của ta không khó để nhìn ra, chỉ khó là có thể nhìn ra trong thời gian ngắn như vậy. Nếu ví việc này với câu cá thì chính là hắn ta đã ăn mồi, nhưng lại không cắn lưỡi câu".
"Ta đã nói từ sớm, không nên xem thường hắn. Ngay cả A Tuân nhất thời không chú ý, cũng bị đá khỏi bàn cờ."
Cặp mắt sâu thắm của Vương Di Ngô nhìn Văn Liên Mục, không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Nhưng ý rất rõ ràng, ngươi có thông minh hơn nữa thì hơn được Trọng Huyền Tuân sao?
Nếu không phải hai bên có giao tình nhất định, thì với câu nói này Văn Liên Mục đã muốn trở mặt. Đương nhiên, trở mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì...
Đánh không lại.
Văn Liên Mục sượng mặt nói: "Ngươi phân một phần ghi chép về Trận chiến diệt Dương cho ta, ta phải nghiên cứu kỹ Trọng Huyền Thắng này một chút. Trước đó, ta cho rằng công lao của hắn ở Dương địa là do Định Viễn Hầu giúp hắn đánh bóng, hiện tại xem ra có cũng có chút bản lĩnh thật sự."
"Trước đó ngươi đã làm gì?" Giọng nói Vương Di Ngô lạnh lùng: "Binh pháp dạy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
"Được rồi, ngươi cũng đừng nói binh pháp với ta" Văn Liên Mục vội vàng chặn lời y.
Lời này mang ý nghĩa rất rõ ràng, nói đến chiến lực thì ta ngậm miệng, còn về binh pháp ngươi cũng im miệng đi.
Thấy sắc mặt Vương Di Ngô không tốt, gã lập tức bổ sung: "Mau dùng quan hệ, mang hồ sơ ghi chép về tình hình chiến sự Tề Dương đến. Ta nhìn thấu Trọng Huyền Thắng sớm, thì cũng có thể giải quyết hắn sớm hơn. Nếu muộn, đợi Trọng Huyền Tuân ra khỏi Tắc Hạ Học Cung, nói không chừng tên béo đó đã là gia chủ..."
Bên này còn chưa nói xong, Vương Di Ngô đã ra khỏi phòng, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.
Văn Liên Mục lau mồ hôi: "Trận diễn binh này thật phiền phức."
Trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Sau khi Kinh Cức Quan Miện chồng thêm Ngũ Khí Phược Hổ, thì một phát Bạo Minh Diễm Tước giải quyết đối thủ.
Đài luận kiếm chầm chậm tách rời, quay về phúc địa Kim Tỉnh Sơn.
Những phúc địa này ngoài tên không giống, mỗi tháng sinh ra số công khác nhau, thì hình như cũng không thay đổi gì khác. Ít nhất hiện tại, những thứ biểu hiện bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh chính là như thế.
Khương Vọng dần dần cũng đã thích ứng.
Hắn nhìn nhật quỹ, trải qua tự ghép chiến đấu liên tục, lúc này đã tích lũy được 8650 điểm công! Trước đó, đã tiêu sạch điểm công, hiện tại đều là thành quả mới tích được. 650 điểm công là phúc địa Kim Tỉnh Sơn sinh ra, còn lại 8000 điểm, đều là có được do chiến thắng ở đài luận kiếm.
Lấy một trận thắng 80 điểm công để tính, hắn ở cấp độ Đằng Long cảnh này, đã tích lũy được số trận thắng hơn số trận thua là 100.
Mà hiện tại xếp hạng của hắn, là hạng 101 Đằng Long Cảnh.
Khoảng thời gian này, hắn tự ghép chiến đấu trong Đằng Long Cảnh đã không còn thua nữa. Nhưng dưới tình huống giấu đi một phần thực lực, chiến đấu cũng thật sự gian nan hơn.
Khương Vọng điều chỉnh sơ qua. Đài Luận Kiếm lại một lần nữa gào thét lên, xông thẳng vào Tỉnh Hà.
Ấn giấu thực lực trong Thái Hư Huyễn Cảnh, phần lớn là suy xét để che giấu thân phận hiện thế. Thí dụ như Trọng Huyền Thắng, chỉ cần y không hề kiêng dè mà sử dụng trọng thuật, ngay lập tức sẽ bị người khác nhận ra xuất thân Trọng Huyền gia. Chỉ cần liên hệ lại một chút thì không khó để truy ra y.
Mà Khương Vọng của hiện tại, còn lâu mới nổi tiếng như vậy.
Việc phải che giấu nét đặc trưng ngoài hiện thế, là cố ý kiềm chế một vài bản lĩnh đặc biệt, giữ lại để dùng làm đòn sát thủ. Đây là quyết định sau khi hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng.
Có điều, đối với Khương Vọng bây giờ, theo sự tìm tòi kiên trì trong sương mù mông muội, sự khống chế của bản thân cũng ngày càng tỉ mỉ, chiến lực ngày càng tăng, hắn càng muốn xem mình có thể đi bao xa trong Đằng Long Cảnh.
Dù sao, với độ nổi tiếng ít ỏi hiện tại của hắn, dù cho sử dụng bản lĩnh đặc biệt. Nếu đối phương không phải vừa đúng lúc ở Lâm Truy, lại vừa đúng đã giao thủ hoặc đã quan sát hắn chiến đấu, thì cũng rất khó đoán được.
Lui một bước, cho dù thật sự có người cố ý đoán được thân phận trong Thái Hư Huyễn Cảnh, thì với hắn cũng chẳng có gì ghê gớm. Hắn cũng không đắc tội nhân vật lớn nào trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Đài Luận Kiếm quay về Tinh Hà, nối liền và mở rộng.
Hình tượng của Đài Luận Kiếm sau khi thăng cấp, hình như ngoài không gian rộng hơn ra thì cũng không có thay đổi gì khác.
Phong cách cổ xưa, mạnh mẽ quyết liệt.
Đây là nơi thi đấu ban sơ nhất, cũng là nơi lấy chiến ấn đạo trực tiếp nhất.
Ngưu Hán Huân xuất thân tướng môn Tần quốc, nói là tướng môn nhưng thật ra cũng chỉ có gia gia từng làm đến quân hầu, thống lĩnh một nhóm binh lực, ngay cả giáo úy cũng không phải.
Nhưng việc này cũng cho y một con đường lấy mạng tranh công trong quân đội.
Có được chìa khóa Thái Hư Huyễn Cảnh là một cơ hội bất ngờ. Ngày đó y hóng mát ở trong viện, cũng không nhớ là đã vì cái gì, có lẽ chỉ là vì ngây người nhìn mặt trăng. Sau đó thì có một chùm sáng mờ ảo từ trên mặt trăng bay xuống.
Y bắt lấy chùm ánh sáng đó, sau đó tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Từ nhỏ y đã tu hành, đã khai mạch, đặt nền móng. Có tu vi Du Mạch Cảnh, bàn về thực lực... thì xung quanh thôn xóm cũng xem như lợi hại, nhưng cũng chỉ là ở trong thôn xóm.
Tìm tòi thật lâu, mới hiểu biết sơ bộ với thế giới thần kỳ này.
Cống hiến pháp môn tu hành của gia gia truyền xuống cho Đài Diễn Đạo, được 80 điểm công.
Sau đó thì tham dự luận kiếm lần đầu, đã bị đánh bại dễ dàng.
Khởi động Đài Luận Kiếm tốn 10 điểm công, cộng thêm bị thua một trận, thì chỉ còn 60 điểm công.
Thử thôi diễn công pháp, nhưng phát hiện vốn dĩ không đủ...
Thái Hư Huyễn Cảnh của Ngưu Hán Huân, trong một khoảng thời gian dài chỉ để trang trí mà thôi.
Sau này nhập quân, bởi vì tác chiến dũng mãnh, nhiều lần lập công. Cống hiến công pháp được thưởng cho Đài Diễn Đạo, gom góp dần dần... căn bản cũng xa xôi vời vợi.
Không biết tại sao, cống hiến công pháp trong quân được công ít đến đáng thương. Đương nhiên, sau này mới mò mẫm ra yêu cầu Đài Diễn Đạo đối với "tính sáng kiến", bất kỳ công pháp gì chỉ cần đã bị cống hiến qua, nếu lại cống hiến nữa thì thu hoạch sẽ rất ít.
Lại sau này, mỗi điểm công đã tích lũy, y dứt khoát thôi động Đài Luận Kiếm để lấy thắng tranh công trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Bởi vì công quá ít, y vô cùng tiếc rẻ mỗi một lần chiến đấu, lần nào cũng đều như sát đến lúc sinh tử, tuyệt đối không dễ dàng chịu thua.
Lúc này, y trải qua rất nhiều trận chiến, thực lực đã tiến bộ vượt bậc, chiến đấu Du Mạch Cảnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh cũng bắt đầu đánh có thua có thắng.
Một điểm mà y rất thích trong Thái Hư Huyễn Cảnh, chính là nơi đây với trong quân có độ tương tự rất lớn, lấy thắng tranh công!
Sau khi thực lực mạnh dần, công chầm chậm được tích lũy, y lại dùng để thôi diễn công pháp của chính mình...
Sau đó tu tập, thông thạo, lập công trên chiến trường, cống hiến Đài Diễn Đạo, chiến đấu trong Thái Hư Huyễn Cảnh, tranh công, thôi diễn công pháp... Cứ như vậy mà tích lũy.
Tiến lên từng chút một, lớn mạnh từng chút một.
Từ đầu y đã cho rằng mình là đứa con của thiên mệnh, là nhân vật chính có đại khí vận trong sách.
Bằng không sao lại thiên giáng nguyệt thược?
Sau này y mới phát hiện, người có thể vào trong Thái Hư Huyễn Cảnh không chỉ có mình y. Người mạnh hơn nhiều không đếm xuể.
Bất luận là thiên phú, gia thế, kỳ ngộ, xưa nay y đều không có gì đặc biệt.
Nhưng trước nay Ngưu Hán Huân chưa từng bởi vậy mà suy sụp tinh thần.
Mặc kệ thế nào, Thái Hư Huyễn Cảnh thật sự cho y nhiều cơ hội và kinh nghiệm hơn. So với các huynh đệ có cùng bối cảnh trong quân, thì đã nhiều hơn một con đường để trở nên mạnh mẽ.
Không phải mỗi người đều có thể chọn lựa.
Y ngày càng mạnh, Du Mạch, Chu Thiên, Thông Thiên, cả đến khi đẩy ra cửa Thiên Địa, hoàn thành đạo mạch Đằng Long.
Địa vị trong quân đội tăng trưởng theo. Từ quản lý mười người đến quân hầu, đến nay đã trở thành giáo úy. Dù về mặt nào cũng đã vượt qua gia gia của y.
Ổ khu vực phía Tây, địa vị bá chủ của Tần quốc là gần như không thể lay chuyển.
Ngưu Hán Huân lớn lên trong quân đội của một cường quốc, dần dần cũng nuôi ra bá khí và tự tin.
Vượt qua gia gia cũng không hề khiến y thỏa mãn, đẩy ra cửa Thiên Địa cũng hoàn toàn không khiến y dừng lại.
Bây giờ lại về quê hương, nói không chừng cũng có thể là cao thủ hạng nhất hạng nhì, nhưng việc đó thật sự có ý nghĩa sao?
Thái Hư Huyễn Cảnh khiến người bình thường xuất thân dân dã như y nhìn thấy sự rộng lớn của thiên hạ. Chứng kiến sự thăm thẳm của trời cao, đất rộng bao la, y đã sớm không còn thỏa mãn chỉ diễu võ giương oai ở hồ nước nho nhỏ này.
Cho nên y chịu cực nhọc hơn ngày trước.
Trừ thao luyện trong quân đội, tự mình cũng tập luyện thêm. Trừ tập luyện thêm ra thì cũng chưa từng ngưng cố gắng trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Đến nay, y lại phát động xung kích đến một trăm hạng đầu của Đằng Long Cảnh.
So với sự thấp thỏm khi lần đầu khởi động Đài Luận Kiếm, thì lần này y đã rất tự tin.
Mà đối thủ của y là một thiếu niên đeo kiếm ngang eo, nhìn có vẻ không cường tráng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận