Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2997: Giông bão ập đến (1)

"Ngày 9 tháng 7 năm Đạo Lịch thứ 3928, chủ mạch của Lý thị Yểm thành bị tàn sát, chi mạch phân chia gia sản."
"Ngày 16 tháng 8 năm Đạo Lịch thứ 3928, gia chủ Ngô thị Hàn thành bị phát hiện chết trong thư phòng, thất khiếu chảy máu. Hắn không có con nối dõi, chi thứ không kế thừa, tuyệt tự."
"Ngày 4 tháng 9 năm Đạo Lịch thứ 3928, đích tử của Tống thị mất tích..."
Trong thư phòng của Bạch Bình Phủ - Bạch phủ Lang Gia thành năm xưa.
Bạch Ngọc Hà ngồi trước bàn sách, dán từng tờ giấy ghi chép tin tức tình báo khác nhau lên mặt bàn, vừa dán vừa đọc. Mỗi tờ giấy đều được dán cực kỳ chỉnh tề, gọn gàng ngăn nắp.
Mọi thứ trong thư phòng đều được bày biện giống như xưa. Sau khi Bạch Bình Phủ qua đời, không ai sử dụng căn thư phòng này nữa, cho đến khi con trai duy nhất của ông ta trở về.
Bạch Ngọc Hà vẫn còn nhớ, năm đó khi gã còn chưa cao bằng bàn sách, phụ thân của gã đã bế gã lên bàn, vui vẻ bảo gã đọc thuộc lòng văn chương, còn bản thân thì vừa chấm mực vừa uống rượu, vung bút viết chữ, nói rằng "Hài tử trợ hứng cho ta."
Sau khi lớn hơn một chút liền ít khi có những lúc như vậy. Phụ thân gã càng ngày càng coi trọng quy củ, muốn gã trở thành một công tử Bạch thị hoàn toàn phù hợp với khuôn phép.
Gã biết rõ vào khoảnh khắc cuối cùng, phụ thân gã đã thất vọng về gã như thế nào.
Bởi vì gã đã bỏ mặc trách nhiệm mà gia tộc giao phó, ném tất cả quy củ mà bản thân tuân theo trong nhân sinh quá khứ sang một bên, đi lang thang giống như Hướng Tiền.
Gã cho rằng mình chỉ đi tìm kiếm đáp án cho nhân sinh của bản thân, nhưng phụ thân gã đã không đợi được gã trở về.
Bạch Ngọc Hà nhìn từng tờ giấy bên trên bàn, giống như đang chơi trò chơi ghép chữ khi còn bé.
Nhưng những người thật sự hiểu Việt quốc liền biết được trọng lượng của những văn tự này.
Yểm thành, Hàn thành đều là những thành trấn trọng yếu của Việt quốc.
Lý thị, Ngô thị, Tống thị đều là những gia tộc danh tiếng ở quốc gia này, là những gia tộc chỉ đứng sau Cách thị, Bạch thị.
Trong mắt người Sở ngạo mạn, toàn bộ Việt quốc cũng chỉ có Cách thị, Bạch thị mới được coi là danh môn. Nhưng những gia tộc như Liễu, Ngô, Tống ở Việt quốc cũng là những giá tộc danh giá.
Những gia tộc môn phiệt này liên tiếp xảy ra chuyện, tự nhiên khiến cho lòng người bàng hoàng.
Lời đồn đại bay loạn xạ ở khắp nơi Việt quốc, ai ai cũng hận Sở quốc nhưng không dám nói ra.
Cao Chính là do người nào giết?
La Sát Minh Nguyệt Tịnh, Lâu chủ Tam Phân Hương Khí Lâu.
Vậy đang yên đang lành tại sao nàng lại muốn giết Cao Chính?
Người sáng suốt đều biết, chuyện này có liên quan đến Sở quốc.
Vậy thì hiện tại những quyền quý Việt quốc này liên tiếp xảy ra chuyện, rốt cuộc là do ai gây ra?
Ngoại trừ Sở quốc thì còn có thể là ai?
Người Sở thật sự độc ác!
Tháng sáu, sứ thần Sở quốc - Chung Ly Viêm tự ý xông vào Ẩn Tướng Phong, quấy nhiễu nơi ở của Cao Chính sau khi ông ta qua đời. Vừa lúc đệ tử thân truyền của Cao Chính là Cách Phỉ tỉnh lại từ trong u mê, tức giận đuổi theo.
Cách Phỉ đánh bại Chung Ly Viêm, Việt đình cũng bắt giữ phó sứ của Sở quốc - Đấu Miễn để hỏi tội - nhưng cuối cùng dưới áp lực của Sở quốc, bọn họ cũng chỉ có thể thả hai người này về.
Người Sở đuối lý, cho nên ở ngoài sáng không có động tĩnh gì. Nhưng sau đó Việt quốc liền liên tiếp xảy ra chuyện, công khanh quyền quý ai nấy đều cảm thấy vô cùng lo lắng, ai dám nói không liên quan đến người Sở?
Đường đường là bá quốc trong thiên hạ, vậy mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, thật đáng xấu hổ!
Bạch Ngọc Hà đương nhiên cũng biết dư luận đang vô cùng sục sôi.
Gã biết còn nhiều hơn cả dư luận.
Cho nên gã chỉ trầm mặc bên trong thư phòng.
Cốc cốc cốc !
Cùng với tiếng gõ cửa là giọng nói của mẫu thân gã, Văn Quyên Anh:
"Ngọc Hà, mẫu thân vào được không?"
Bạch Ngọc Hà tiện tay vung lên, dùng một tờ giấy tuyên thành che khuất mặt bàn, cười nói:
"Vào đi, hài tử nhớ hồi nhỏ viết chữ trong thư phòng này, mẫu thân chưa bao giờ gõ cửa."
Văn Quyên Anh liền đẩy cửa đi vào, bà cũng cười nói:
"Lúc ấy chẳng phải là mẫu thân đang đề phòng phụ thân ngươi sao? Nam nhân, động một cái là nói tiếp khách, công việc, đóng cửa lại là mấy canh giờ, ai biết được bọn họ giấu trong phòng làm gì? Mẫu thân gọi là bất ngờ tập kích kiểm tra."
Bạch Ngọc Hà cầm bút vẽ một cành cây trên giấy, cười nhạt:
"Phụ thân nổi tiếng là người đàng hoàng quy củ, mẫu thân nghi ngờ ngài ấy thật sự là không có lý."
"Hầy! Ngươi thì biết cái gì, ông ấy lúc trẻ..."
Văn Quyên Anh nói được một nửa liền dừng lại, trừng mắt nhìn gã:
"Mẫu thân nói những chuyện này với ngươi làm gì?"
Bạch Ngọc Hà cũng không ngẩng đầu lên vẽ tranh, nhưng lại cười:
"Nếu như mẫu thân muốn kể cho hài tử nghe chuyện ngu ngốc của ngài ấy lúc trẻ, với tư cách là nhi tử cũng không phải là không thể nghe. Gặp người hiền thì noi theo mà."
"Vả miệng!"
Văn Quyên Anh trách mắng:
"Nên nói 'gặp người không hiền thì tự kiểm điểm bản thân'!"
Bạch Ngọc Hà cười hề hề:
"Cùng một ý nghĩa, chỉ cần mẫu thân hiểu là được rồi."
Văn Quyên Anh nhìn nhi tử nhà mình, nhìn bức tranh đang vẽ dở dang trên bàn, một cành cây khô, một con quạ đen, vài giọt mưa gió.
Một bức tranh vô cùng cô tịch.
Không biết từ lúc nào, bà ta đã thu tiếu dung của mình lại. Bạch Ngọc Hà cũng mím môi.
Hai mẹ con đều không cười nữa.
"Dưới bức tranh giấu cái gì?"
Văn Quyên Anh hỏi.
Bạch Ngọc Hà dừng bút, nhỏ giọng nói:
"Những chuyện trên địa giới Việt quốc này, chuyện ngài không biết cũng không nhiều."
"Hài tử."
Văn Quyên Anh nói:
"Ngươi nên trở về Tinh Nguyệt Nguyên. Hảo nam nhi chí ở bốn phương, cứ ở nhà mãi cũng không có tiền đồ."
"Ở Tinh Nguyệt Nguyên cũng không có tiền đồ gì, Đông gia rất keo kiệt, xưa nay chưa bao giờ tăng lương."
Bạch Ngọc Hà nói:
"Nhi tử vẫn muốn ở lại bầu bạn với mẫu thân. Mẫu thân vui vẻ, lén cho nhi tử chút tiền tiêu vặt, chẳng phải tốt hơn nhi tử ở bên ngoài làm việc vất vả sao?"
Văn Quyên Anh trầm mặc một lúc, nói:
"Gần đây rất loạn, ngươi nói xem..."
"Không liên quan gì đến nhà chúng ta."
Bạch Ngọc Hà nói:
"Xảy ra chuyện đều là những gia tộc môn phiệt, đều là những gia tộc kế thừa quyền lực, độc chiếm tài nguyên kia. Nhà chúng ta sớm đã sa sút, ở Lang Gia thành ngay cả lời nói cũng không có trọng lượng, đến lượt chúng ta sao?"
Thời gian Bạch Ngọc Hà ở nhà nhàn rỗi này cũng không làm gì nhiều, chỉ là bắt những người trong tộc chứng nào tật nấy, mở miệng ra là nói chấn hưng Bạch thị, hảo hảo dạy dỗ bọn họ một trận.
Bạch gia sau khi gã trở về ngược lại còn yên ắng hơn lúc gã không có mặt.
Văn Quyên Anh nói:
"Môn phiệt hay không phải môn phiệt gì chứ, đều là do người Sở tạo nghiệt, người Sở quen thói ngang ngược, làm gì quản tình hình thực tế của ngươi. Giết người còn chọn ngày sao?"
"Thật sự là người Sở ư?"
Bạch Ngọc Hà hỏi.
Vẻ mặt Văn Quyên Anh lập tức biến đổi:
"Ngọc Hà!"
Bạch Ngọc Hà nói:
"Nhi tử nghĩ nát óc cũng không ra, rốt cuộc bên phía Sở quốc có thể dùng ai để làm những chuyện hèn hạ như vậy. An quốc công? Hoài quốc công? Bọn họ ra tay chính là diệt quốc. Khuất Thuấn Hoa? Tả Quang Thù? Hạng Bắc? Ha ha, dựa theo hiểu biết của nhi tử đối với bọn họ, cho dù những người này có sa sút đến đâu, cũng không phải chỉ có chút khí phách đó."
"Sở quốc rộng lớn như vậy, khó tránh khỏi có cành khô lá úa, người ngươi nói đều là anh hùng, còn chưa từng nhìn thấy những kẻ hèn nhát mà thôi."
Văn Quyên Anh nói:
"Người như Cố Xi, có chuyện bỉ ổi gì mà làm không ra?"
"Mẫu thân."
Bạch Ngọc Hà thở dài, dùng giọng điệu phức tạp nói:
"Ngài thật sự là người của hoàng thất!"
Văn Quyên Anh vốn còn rất nhiều lí do thoái thác khác, nhưng nghe thấy tiếng thở dài của hài tử nhà mình, bà không khỏi cụp mắt xuống:
"Mẫu thân họ Văn, nhưng phụ thân ngươi, mẫu thân ngươi đều là người Việt quốc. Hài tử, ngươi cũng là người Việt quốc. Sinh ra ở đây, lớn lên ở nơi này."
Bạch Ngọc Hà dứt khoát lật bức tranh vừa vẽ lên, lộ ra những tờ giấy lít nha lít nhít trên bàn, chỉ vào văn tự phía trên đó nói:
"Liễu thị, Yểm thành nói là chi mạch chia gia sản, chia đều là vàng bạc châu báu, vậy quyền lực đi nơi nào? Con đường thăng tiến đâu? Đều bị quốc hữu hóa. Ngô thị, Hàn thành nói chi thứ không kế thừa, là chi thứ không muốn kế thừa gia sản, tước vị, danh tiếng to lớn như vậy sao? Không cho kế thừa. Cho nên mới tuyệt tự."
"Đủ rồi."
Văn Quyên Anh trực tiếp ngắt lời.
Bạch Ngọc Hà lại không chịu dừng lại:
"Hoàng đế nhà chúng ta hùng tài đại lược, đã hạ quyết tâm phải loại bỏ ung nhọt rồi. Phụ thân hài nhi may mắn là chết sớm, nếu như chết muộn thì chắc chắn cũng sẽ bị chém trúng một đao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận