Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1713: Từ trong ảo tưởng trở về (3)

Nguyệt Thiên Nô bổ sung: "Người nắm giữ Cửu Chương ngọc bích, tiến vào Sơn Hải Cảnh, đại biểu ‘Thiên ý của giới này', thông qua đủ loại thử thách, để đạt được thu hoạch. Đồng thời lại mang tới khí tức chân thật, hoạt bát của hiện thế, bổ sung huyễn tưởng của mọi người hiện thế đối với Sơn Hải Cảnh. Tả công tử có nghĩ tới hay không, vì sao mỗi một người chết trận trong Sơn Hải Cảnh, đều phải bị gọt đi ba phần thần hồn bản nguyên?"
Tả Quang Thù sửng sốt.
Nguyệt Thiên Nô tiếp tục nói: "Bởi vì Sơn Hải Cảnh cần những lực lượng thần hồn chân thực này, cần được những nhân vật thiên kiêu ở hiện thế chăm sóc, cần dùng phần lực lượng này, để Sơn Hải Cảnh sống động hơn, càng tới gần chân thực."
"Hơn nữa, suy nghĩ một chút về giới hạn tiến vào Sơn Hải Cảnh, suy nghĩ về hạn chế tu vi, thì thật ra Hoàng Duy Chân cũng không mạo hiểm. Bởi vì căn bản không có tồn tại nào ở tu vi Ngoại Lâu cảnh có thể nhìn thấu bản chất của thế giới này."
Nàng nhìn về phía Vương Trường Cát: "Ngoài vị thí chủ này."
Vương Trường Cát cũng không nói lời nào.
"Hoàng Duy Chân lại như vậy à?" Tả Quang Thù nói, bỗng nhiên hơi mím môi.
Y cảm thấy thất vọng.
Vô cùng thất vọng.
Có một loại cảm giác thần tượng đổ sụp vỡ vụn trong lòng.
Hoàng Duy Chân là thần tượng của bao nhiêu người nước Sở, những người sùng bái lão bao gồm cả Tả Quang Thù y.
Phong lưu nhất ba ngàn năm nay là một lá cờ tung bay trên đất Sở trăm ngàn năm nay!
Đến cả nhân vật kiêu ngạo như Hạng Bắc, cũng nói hận không sinh sớm chín trăm năm, không thể gặp Hoàng Duy Chân một lần.
Thế nhưng người này đang làm gì đây?
Lấy thí luyện làm ngụy trang, dùng danh nghĩa bồi dưỡng nhân tài Đại Sở, vụng trộm thu hoạch lực lượng thần hồn của thiên kiêu Đại Sở, để bổ sung chỗ khuyết thiếu của Sơn Hải Cảnh, thành tựu con đường siêu thoát cho chính mình!
Loại người này, cho dù mạnh mẽ, chẳng lẽ có thể được xưng là vĩ đại sao?
"Lấy tương lai của đất Sở, bổ khuyết tương lai của chính lão?" Trong câu hỏi của Tả Quang Thù tràn ngập phẫn nộ.
Cho dù ở trong Sơn Hải Cảnh này, y cũng không chút che giấu.
Làm người Sở, là người sùng bái đời sau, y đương nhiên có lý do phẫn nộ.
Thậm chí, có một loại oán giận vì bị lừa gạt.
Lá cờ quang vinh y đã từng mong đợi đến thế, nhưng phía sau lá cờ phấp phới trong gió cũng có bóng tối.
Chuyện này sao có thể không khiến y còn trẻ đã thất vọng?
Khương Vọng có thể hiểu được cảm nhận lúc này của Tả Quang Thù.
Nhưng hắn chỉ nói: "Quang Thù, chuyện không thể tính như vậy. Đệ thất vọng về Hoàng Duy Chân, hay là thất vọng về Hoàng Duy Chân trong tưởng tượng của đệ?
Đệ cảm thấy Hoàng Duy Chân nên là loại người thế nào? Lão nên vĩnh viễn vô tư kính dâng, mới có thể xứng với sự vĩ đại của mình sao? Lão nhất định phải thiêu đốt mình đến gần như không còn, cũng không cướp lấy chút chỗ tốt nào, mới có thể xứng đáng với thanh danh của mình sao?
Lão nhất định không thể phạm chút sai sót nào, cũng không thể có một chút tì vết, nhất định phải thập toàn thập mỹ, mới có thể thẩm phán gian nịnh, mới có thể trở thành tấm gương sao?
Nếu đệ có thể đủ tỉnh táo lại, dò xét Sơn Hải Cảnh một lần nữa.
Đệ sẽ phát hiện, thật ra đây là giao dịch rất công bằng.
Toàn bộ hành trình thí luyện Sơn Hải Cảnh, ta đang trải qua cùng đệ.
Bị gọt sạch ba phần thần hồn bản nguyên là thật, nhưng thu hoạch có khả năng mang đi từ thí luyện cũng là thật. Lão thật sự đã để lại truyền thừa của mình ở thế giới này, thí luyện Sơn Hải Cảnh quả thật rất có hiệu quả.
Liệt kê nhiều lần thí luyện Sơn Hải Cảnh, luôn luôn là thu hoạch lớn hơn tổn thất. Nếu không mỗi một lần mở ra, sẽ không có nhiều người chạy theo như vịt vậy. Nếu không đệ cũng sẽ không mời ta, đúng không? Hoàng Duy Chân cũng không phải dụng ý khó dò, nhất định phải thu gặt ai. Lão lập ra quy tắc công bằng, cũng cố hết sức giữ gìn công bằng.
Đệ nói lão ‘Lấy tương lai của đất Sở' bổ khuyết tương lai của chính mình, ta cảm thấy đánh giá này không công bằng.
Điều ta nhìn thấy, vừa đúng là Sơn Hải Cảnh trải qua hơn 900 năm diễn biến, vẫn đang giúp đất Sở bồi dưỡng nhân tài.
Có thể dựa vào bố trí hơn 900 năm trước, để người tham dự Sơn Hải Cảnh và chính lão đều đạt được lợi ích, đạt thành kết quả nhiều mặt cùng có lợi, ta cho rằng đây là điểm không tầm thường của Hoàng Duy Chân."
Tả Quang Thù thoáng chốc im lặng.
Vương Trường Cát cũng nói: "Đúng như thế. Thu hoạch Sơn Hải Cảnh cho, chắc chắn là chân thật không phải giả dối. Sở dĩ ta có thể mô phỏng Quỳ Ngưu chân thực thành công, cũng là mượn dùng quy tắc này của Sơn Hải Cảnh. Trên thực tế, việc này phải hao phí rất nhiều lực lượng của thế giới, làm chậm rất nhiều tiến trình Sơn Hải Cảnh diễn hóa thành chân thực."
Khương Vọng nhìn thiếu niên dung mạo tuấn tú này, lại nói: "Ta không phủ nhận có loại nhân vật vô tư tồn tại kia, nhưng chúng ta không nên quá nghiêm khắc với tất cả mọi người như thế.
Một thế giới bình thường là thế nào?
Người sĩ muốn công danh, người nông muốn lương thực sung túc, người công muốn bảo khí, người thương muốn tiền tài nhiều... Người tu hành muốn trèo lên đỉnh cao nhất, càng muốn đứng trên đỉnh cao nhất kia!
Vừa hay mỗi người sống trên thế gian, đều có dục vọng của mình, đều có điều mình mong muốn, thế giới này mới có thể phát triển tiến lên.
Ngươi có điều cầu, ta cũng có điều mong, chỉ cần không hại người vô tội, không tổn hại đến người khác, thì có vấn đề gì chứ?
Quy tắc Hoàng Duy Chân định ra là công bằng, vậy thì không nên chỉ trích như thế.
Trên thực tế, cho dù là người bên ngoài như ta, cũng biết Hoàng Duy Chân. Chỉ dựa vào Diễn Pháp các, lão đã đủ vĩ đại rồi, không phải sao? Làm thuật pháp Sở quốc đệ nhất thiên hạ, đây là cống hiến vĩ đại dường nào. Đệ chắc chắn phải hiểu rõ về chiến công của lão nhiều hơn ta. Vì sao lại quá nghiêm khắc với lão như vậy?"
Tả Quang Thù hơi cúi đầu, có đôi chút buồn bã, cũng có chút mê mang: "Ta không biết.."
"Bởi vì Hoàng Duy Chân đệ ghi nhớ, là Hoàng Duy Chân trong tưởng tượng của đệ. Hoàng Duy Chân đệ sùng bái, là Hoàng Duy Chân được đắp thành tượng thần, mà không phải Hoàng Duy Chân chân thực.
Hiện thực dạy dỗ chúng ta, chính là tưởng tượng của ngươi vĩnh viễn không có khả năng hoàn toàn bám sát hiện thực.
Vĩnh viễn không chính xác, vĩnh viễn có chênh lệch.
Nào có tồn tại hoàn mỹ không tì vết?
Dùng khuôn mẫu đệ tưởng tượng ra, đi trùm lên bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì trên thế gian này, mãi mãi sẽ chỉ thu hoạch thất vọng mà thôi."
Khương Vọng đưa tay, vỗ vỗ bờ vai của y: "Quang Thù, nếu có một ngày, đệ chỉ nhớ rõ ta trong tưởng tượng, chỉ mong muốn thấy ta trong tưởng tượng. Như vậy, ta cũng sẽ khiến đệ thất vọng."
Không hiểu sao hắn lại nghĩ đến điều này.
Mặc dù một đường đi đến đây, hắn tự hỏi không thẹn bản tâm, chưa hề ức hiếp người vô tội, chưa hề tổn thương bình dân, cho tới bây giờ luôn thủ vững tín niệm của mình bằng hết khả năng trong kiếm cự.
Vì cứu bạn bè mà đi xa đến biển cả, liều chết ở Mê Giới, thân chịu trăm vết thương.
Vì Trọng Huyền Thắng mà tính giết Vương Di Ngô, đối mặt Khương Mộng Hùng.
Vì để Lâm Hữu Tà, cho Dương Kính, cho Ô Liệt, Công Tôn Ngu chết đi một cách công bằng, hắn đi trên mũi đao, bỏ qua quan lớn thực quyền, ân sủng của thiên tử dễ như trở bàn tay...
Ngũ Phủ Hải bị xuyên thủng, chỉ vì không chịu đọa ma.
Một ngày kia thế nhân nhắc đến ta.
Có lẽ cũng chỉ là tiểu nhân lấn yếu sợ mạnh, xảo ngôn lệnh sắc.
Bởi vì nếu Tề thiên tử chém sạch người vô tội, cũng chưa thấy ta dám lên tiếng một lần.
Bởi vì cả đời này, ta cũng không có khả năng không phạm sai lầm.
Dù ta mất tuổi thọ, tóc trắng, mới có thể cứu được muội muội, cầu khẩn bốn phía, không cầu nổi một viện binh. Nản lòng thoái chí, mới rời xa quê hương. Không chừng cũng có người mắng ta là kẻ đồ hèn nhát từ bỏ quê hương, lâm trận bỏ chạy.
Ai có thể biết toàn bộ diện mạo của ngươi, ai có thể không trông mặt mà bắt hình dong?
Hoàng Duy Chân còn như vậy, Quang Thù còn là một người dễ như vậy... Khương Vọng ta sao có thể ngoại lệ?
Như vậy, kiên trì cho tới nay, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Người sống một đời, đi đạo gì, rốt cuộc vì sao mà đi?
Khương Vọng im lặng, sau đó hắn nhìn thấy...
Hắn nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia của Tả Quang Thù sáng trưng nhìn hắn: "Huynh trưởng nói đúng. Không phải Hoàng Duy Chân không đủ vĩ đại. Là ta đắp nặn bức tượng trong lòng, điêu khắc đến quá hoàn mỹ. Ta không phải thất vọng với Hoàng Duy Chân, mà chỉ thất vọng với Hoàng Duy Chân trong tưởng tượng của ta. Ta từ đáy lòng cảm nhận được sự nông cạn của mình, đồng thời hi vọng sau này có thể đối đãi thế giới này thận trọng hơn. Thế nhưng, huynh trưởng."
"Thất vọng với huynh không phải là chuyện gì đáng sợ đâu?
Ta đã từng thất vọng rất nhiều lần.."
Thiếu niên này lật ngón tay lên, đếm từng chuyện từng chuyện một: "Huynh nói muốn dẫn ta quét ngang Sơn Hải Cảnh, sau đó chúng ta vẫn luôn bị quét ngang."
"Huynh nói muốn đi Điêu Nam Uyên tìm chân tướng thế giới, sau đó chúng ta bị Hỗn Độn lừa cho xoay quanh...
"Cho nên!"
Tả Quang Thù vỗ tay một cái, chắp tay trước ngực, làm một tư thế thỉnh cầu: "Xin đừng thêm gánh nặng gì cho mình, đừng tự gánh vác quá nhiều trách nhiệm, không cần phải sợ khiến người ta thất vọng... Huynh có cuộc sống của chính mình, có vui vẻ chỉ thuộc về mình! Hãy lựa chọn điều khiến huynh cảm thấy tự tại, làm việc huynh cảm thấy đúng, xin huynh đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận