Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 554: Đế thất

Thời gian ước chiến cụ thể là vào buổi trưa. Thời gian càng tới gần, thì càng nhiều người đến.
"Sao còn chưa tới, Lôi Chiêm Càn không phải là không dám tới đấy chứ?"
Khương Vô Tà nuốt quả nho trong miệng xuống, không kiên nhẫn nói.
Giống như chỉ là lời phàn nàn thuận miệng, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn ta lại nói rất lớn tiếng.
"Khương Vọng của chúng ta đã đợi rất lâu rồi. Nếu bởi vì đối thủ mà dẫn đến ước chiến không thể bắt đầu... cũng sẽ không trả lại tiền đâu!" Trọng Huyền Thắng vội vàng tuyên bố.
Mọi người đều cười.
Đến nay, Trọng Huyền Tuân còn đang ở Tắc Hạ Học Cung, Vương Di Ngô bị "đuổi" ra khỏi thành Lâm Truy. Hiện tại Trọng Huyền Thắng chính là lúc chạm tay có thể bỏng, không ai sẽ đi so đo chút chuyện nhỏ này với hắn ta.
"Trường Sinh cung chủ đến!"
Ngay vào lúc này, Thập Nhất hoàng tử Đại Tề - Khương Vô Khí và một vị nhân vật chính khác trong trận ước chiến lần này - Lôi Chiêm Càn cùng nhau tới.
Khương Vô Khí khoác một cái áo lông bạch hồ cầu, quý khí ung dung, bước vào trong giữa sự vây quanh của một đám tu sĩ. Lôi Chiêm Càn ở ngay bên cạnh, sóng vai cùng đi với hắn ta, mà hậu nhân của danh môn - Trương Vịnh cũng có lẫn trong đám người, có vẻ không đáng chú ý. Lần này, Công Tôn Ngu mà Khương Vọng đã từng thấy ở Vân Vụ Sơn trước đó lại không đi theo.
Khương Vô Dung bất đắc dĩ lại đứng dậy lần nữa cùng tất cả mọi người ở đây...
Chỉ có Khương Vô Ưu vẫn ngồi yên như cũ, mà Khương Vô Tà thì uể oải dựa vào sau, lại ăn một quả nho.
"Các vị không cần đa lễ. Lần này bản cung đến cũng chỉ là quần chúng giống như các vị mà thôi."
Khương Vô Khí ung dung chào hỏi, cho mọi người an tọa.
Sau khi ngồi xuống, không ít người không nén nổi thảo luận ầm ĩ.
Thập Nhất hoàng tử cũng đến. Trong số bốn người có khả năng trở thành Hoàng Đế tương lai của Đại Tề nhất, hôm nay ba người đã đến! Chỉ thiếu một vị Thái tử Khương Vô Hoa.
Trận ước chiến này quá phô trương rồi!
Nhưng hoàn cảnh này lại không quá xứng với nó...
"Thập Nhất ca." Khương Vô Dung chào hỏi lần nữa.
"Vô Dung." Khương Vô Khí thân thiết đáp lại, lại nhìn kỹ hắn ta một chút:
"Rất nhiều ngày chưa gặp, đệ gầy rồi."
Hắn xoay người lại, dặn bảo kẻ dưới: "Vài ngày trước, không phải có một nhóm thuốc bổ được đưa đến từ Cảnh Quốc hay sao? Chọn mấy thứ tốt, ngày mai đưa đến phủ của Thập Tứ hoàng tử."
"Có hơi gần thôi." Khương Vô Dung cảm động: "Thập Nhất ca, huynh cũng phải chú ý thân thể."
Dù là người trong hoàng tộc, nhìn quen quỷ quyệt, nhưng hắn ta biết Khương Vô Khí không phải hư tình giả ý.
"Được." Khương Vô Khí nở nụ cười ấm áp, rồi chào hỏi ngược lại Khương Vô Ưu và Khương Vô Tà:
"Tam tỷ, Cửu ca, hôm nay chúng ta bất ngờ gặp nhau ở nơi này. Còn có Thập Tứ đệ nữa, mấy tỷ đệ chúng ta đã lâu rồi chưa cùng nhau xem cuộc vui."
"Chính là chọn ngày không bằng đụng ngày." Khương Vô Ưu nói.
Khương Vô Tà lại cười: "Hôm nay không phải là xem cuộc vui, biểu ca ngươi sắp phải chiến đấu, thua thì lúng túng rồi."
"Chuyện này cũng không nhọc ngài hao tâm tổn trí." Lôi Chiêm Càn đứng ở một bên, lạnh lùng nói.
Trước đó, hắn ta đã nghe thấy Khương Vô Tà công nhiên hoài nghi hắn ta không dám tới.
Nghĩ lại, hắn ta càng thêm bực. Lúc vừa nhận được thư khiêu chiến, hắn ta lập tức chạy tới thành Lâm Truy ngay trong đêm. Nhưng để có thể tìm được "Vô Địch Diễn Võ Quán" này hắn ta đã phải lãng phí rất nhiều thời gian. Với thế lực của Lôi gia hiện giờ, ấy vậy mà hắn ta tìm cả nửa ngày cũng không tìm được. Hắn ta còn hoài nghi có phải chiến thư viết sai vị trí rồi không, đang định phái người đến Trọng Huyền gia hỏi.
Cuối cùng, khi Trọng Huyền Thắng ở bên này bắt đầu "tuyên truyền" hắn ta mới biết được là ở một nơi rách nát như thế...
Tên mập Trọng Huyền Thắng kia còn lợi dụng chuyện này để kiếm tiền!
Mặc dù người họ Lôi nào đó không quan tâm con số nhỏ này, nhưng trong lòng vẫn nghẹn.
Dựa vào cái gì mà ngươi ước chiến cùng ta, ngươi khiêu khích ta, ngươi còn muốn lợi dụng ta để kiếm tiền?
Ngoài việc dùng nắm đấm thắng nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly trên sàn diễn võ, hắn ta không biết còn có thể dùng cách gì để cân bằng tâm tình của mình.
"Ha ha ha ha." Khương Vô Tà nở nụ cười: "Ta quả thật không hao tâm tổn trí lắm, ta vô cùng xem trọng Khương Thanh Dương!"
Tước vị của Khương Vọng là Thanh Dương Trấn Nam, hắn ta xưng là Khương Thanh Dương, cũng là đang thầm tỏ vẻ hai người quen biết nhau.
Lúc trước, khi còn ở quận Đại Trạch, hắn ta đã từng thử mời chào Khương Vọng, nhưng bị cự tuyệt. Hắn ta cố ý xây dựng cảm giác quan hệ thân thiết cũng là vì muốn khiến Khương Vô Ưu và Khương Vô Khí biết "khó" mà lui.
Đặc biệt là khi vừa rồi Khương Vô Ưu còn đơn độc hẹn Khương Vọng nói chuyện, việc nàng ta có ý gì hay không cũng khó nói. Tóm lại thì thuận tay đâm người ta một cái cũng không có tổn thất gì với hắn ta.
Lôi Chiêm Càn cười khẩy: "Dù sao ngươi chưa mở Nội Phủ. Không hiểu chiến đấu ở cấp độ này của chúng ta, cũng là chuyện tình có thể thông cảm được."
Ngụ ý của hắn ta là... ngươi có thực lực để phán đoán sao?
Khương Vô Tà lại không chút buồn bực. Khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười nhiễm chút tà khí:
"Khi ở bí cảnh Thất Tinh Lâu, hình như ta đứng hàng tinh vị thứ ba, ngươi đứng thứ mấy?"
Sắc mặt Lôi Chiêm Càn lập tức đen xì, âm thanh lạnh lùng nói:
"Vậy thì hôm nay Cửu hoàng tử phải xem cho kỹ, ta nên đứng thứ mấy!"
Vào lúc bọn họ nói chuyện, cung nữ xinh đẹp bên cạnh đã bóc vỏ nho xong, dùng ngón tay ngọc nhỏ nhắn đưa đến bên miệng Khương Vô Tà.
"Hừ hừ." Khương Vô Tà thỏa mãn cắn một viên: "Bản cung rửa mắt mong chờ."
Lôi Chiêm Càn hừ lạnh một tiếng, tự đi lên đài diễn võ.
Lôi gia cần danh tiếng thiên kiêu của hắn ta, bản thân hắn ta càng cần hơn nữa.
Sau khi trở về từ quận Đại Trạch, hắn ta đã nhấn mạnh nhiều lần, thất bại ở bí cảnh Thất Tinh Lâu là bởi vì Trọng Huyền gia không tiếc vốn gốc để trả giá và vì thủ đoạn chẳng ra gì của Khương Vọng.
Từ tận đáy lòng hắn ta cũng quả thật nghĩ như vậy.
Cũng chính vì thế, khi đối mặt với trận ước chiến công khai của Khương Vọng, hắn ta tuyệt đối không lý do gì để cự tuyệt.
Hắn ta đương nhiên biết rõ Khương Vọng đã có được thần thông, đồng thời đã chính diện đánh bại Vương Di Ngô. Nhưng chuyện này cũng không thể làm dao động lòng tin của hắn ta.
Mặc dù Vương Di Ngô có thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng theo hắn ta thấy thì kẻ kia cũng chẳng ghê gớm gì mấy.
Đệ nhất Thông Thiên Cảnh từ xưa đến nay thì có ý nghĩa gì? Còn không phải chỉ là một Thông Thiên Cảnh thôi sao?
Là vì Lôi Chiêm Càn hắn ta không cố gắng áp chế chính mình, nếu không thì chưa chắc không phá vỡ được giới hạn ở Thông Thiên Cảnh.
Khi Vương Di Ngô còn đang nỗ lực phá vỡ giới hạn ở Thông Thiên Cảnh, hắn ta đã đột phá hai phủ, lấy được thần thông Lôi Tỷ!
Hiện tại Vương Di Ngô và Khương Vọng song song gõ mở Nội Phủ, mà nội phủ thứ ba của hắn ta đã ở trong tầm mắt.
Hắn ta thừa nhận Khương Vọng quả thật có thiên phú, nhưng ở Nội Phủ Cảnh, hắn ta đã kinh doanh lâu hơn! Tính toán đâu ra đấy thì thời gian Khương Vọng đột phá Nội Phủ cũng không đến một tháng. Trong thời gian ngắn như vậy, hắn có thể khai phá Nội Phủ tới trình độ nào?
Khương Vọng giẫm lên Vương Di Ngô nhất chiến thành danh, hắn ta lại giẫm Khương Vọng trở về, cũng rất hợp lý.
Lôi Chiêm Càn hắn ta tuyệt đối không phải những Nội Phủ tầm thường kia, không có lý do gì sẽ thua.
Dưới đài.
Một người tu sĩ im hơi lặng tiếng đẩy Trương Vịnh ra, tiến đến bên người Khương Vô Khí, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ đi chuẩn bị ghế bằng gấm cho điện hạ, không biết điện hạ muốn nếm thử đồ ăn thức uống nào?"
Gương mặt Trương Vịnh không có biểu cảm gì, ánh mắt y rơi trên người Khương Vọng trên đài, cũng chỉ quét qua rồi thôi.
Khương Vô Khí khoát tay cự tuyệt:
"Người khác ngồi như vậy được, thì sao ta không ngồi được?"
Hắn đương nhiên nhìn thấy sóng ngầm ở giữa các thuộc hạ nhưng cũng không tỏ thái độ.
Sau khi ung dung ngồi xuống ghế gỗ, hắn bất đắc dĩ lắc đầu với Khương Vô Tà:
"Sao các người vừa thấy mặt đã làm ầm ĩ rồi?"
Khương Vô Tà cười:
"Hoàng đệ, có phải ngươi không quản được vị biểu ca này không? Sao ta đang nói chuyện với ngươi, mà hắn muốn xen vào liền xen vào? Ha ha, quả thực không có chút quy củ nào."
Hắn ta đang tích cực châm ngòi quan hệ nhưng Khương Vô Khí chỉ ấm giọng nói:
"Tuy nói không quy củ không thành quy phạm, nhưng nếu quá chú ý quy củ, thì không có tình người rồi. Cửu ca, mặc dù chúng ta sinh ra ở nhà đế vương, nhưng bên cạnh không phải chỉ có tôi tớ."
"Đi đi." Khương Vô Tà không kiên nhẫn khoát tay: "Sao ngươi giống ông cụ non thế, suốt ngày bắt được cơ hội là muốn giảng bài cho ta? Không biết ai là ca ca nữa."
"Y.."
Khương Vô Khí cười khổ, im lặng, nhưng lại không nhịn được che môi, ho nhẹ hai tiếng.
Vẻ không kiên nhẫn vẫn chưa tan đi trên gương mặt Khương Vô Tà, nhưng hắn ta liếc Khương Vô Khí một cái, âm thanh chậm lại.
"Ngươi... khá hơn chút nào chưa?"
Có lẽ là đã quá lâu chưa nhận được lời hỏi thăm như vậy từ vị ca ca này, Khương Vô Khí lộ ra chút vui vẻ:
"Đệ rất khỏe!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận