Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2386: Dũng khí còn dư, ai dám sánh?

Từ ngàn xưa đến nay, kẻ lấy dũng làm tên, không ai hơn được trong vạn quân chém tướng đoạt cờ.
Mà Khương Vọng xông vào Hoàng Đài giới vực có thể coi là trọng trấn của Hải tộc, bắt sống vị Hiền sư mạnh nhất thế hệ trẻ của Hải tộc.
Dõi mắt khắp toàn bộ Mê giới, Hoàng Đài giới vực cũng chưa từng vượt quá số đếm trên một bàn tay. Dõi mắt khắp toàn bộ thế hệ trẻ Hải tộc, giá trị của Ngư Quảng Uyên cũng đếm được trên đầu ngón tay!
Về thiên phú tu luyện cá nhân, hắn chỉ thua kém thiên kiêu cấp bậc Kiêu Mệnh. Mà giá trị hắn tạo ra trên thân phận Hiền sư, lại vượt xa vũ lực của hắn.
Xông vào giới vực cường đại này, bắt giữ tướng lĩnh cường đại này, cũng có thể coi là một nét rực rỡ trong chiến tích của Võ An hầu ngày nay.
Đối với Hoàng Đài giới vực bị xông vào, đối với tướng lĩnh cường đại bị bắt, tất nhiên đều là sỉ nhục khổng lồ.
Nhưng Ngư Quảng Uyên đã điên cuồng lại không hề kêu một tiếng, mặc cho xiềng xích đeo trên cổ kéo lê hắn qua lại. Chỉ có ngũ quan vặn vẹo thành một khối, thỉnh thoảng co giật một cái.
Không phải là hắn đã buông bỏ khả năng tự cứu, mà là sau khi hắn bị giam cầm đạo nguyên, phong tỏa thần thông, lại bị Khương Vọng ân cần tặng lên Ngũ Thức Địa Ngục, phong bế ngũ giác, tra tấn ngũ thức.
Ngũ Thức Địa Ngục lấy được từ quốc khố Đại Tề, đã lấy tên "Địa Ngục", tất nhiên là có nhiều thủ đoạn tàn khốc tra tấn kẻ địch. Chẳng qua Khương Vọng giết địch xưa nay đều sạch sẽ lưu loát, không thích tra tấn, cho nên rất ít khi thật sự khởi động đau đớn trong "Địa Ngục". Khi còn dùng Ngũ Thức Địa Ngục làm thủ đoạn đạo thuật thông thường, hắn thường xuyên sử dụng môn đạo thuật này làm nhà giam giam cầm mục tiêu.
Hiện giờ lại vì Ngư Quảng Uyên mà cho môn đạo thuật đã lâu không sử dụng này được thấy lại ánh mặt trời.
Khương Vọng của ngày nay và Khương Vọng lần đầu tiên nắm giữ Ngũ Thức Địa Ngục, tất nhiên không thể đem ra so sánh, Khương Vọng của ngày nay cũng có nhận thức sâu sắc hơn nhiều đối với "Địa Ngục".
Thật ra hắn rất hiểu rõ cách tra tấn đối thủ.
Bởi vì hắn từng bị tra tấn rất nhiều lần.
Bệnh lâu thành lương y!
Trong vòng vây của đại quân, bị một tên Nhân tộc không kiêng nể gì xông vào, bắt đi Ngư Quảng Uyên, toàn bộ Hải tộc trong Hoàng Đài giới vực này đều điên cuồng!
Ba vị Vương tước Hải tộc lần lượt khởi binh, lập tức phong tỏa ba giới hà hạn mới sinh ra của Hoàng Đài giới vực này.
Trong đó có kẻ tận mắt chứng kiến Khương Vọng xông vào hải sào giơ kiếm chém Ngư Quảng Uyên, chính là Xích Nha Vương. Cũng chính hắn đã huy động toàn bộ quân đội của Hoàng Đài giới vực.
Hai vị khác tên là Tử Huyền Vương, U Ảnh Vương.
Giới hà mà Tử Huyền Vương phụ trách vừa vặn chính phong tỏa giới hà mà Khương Vọng xông qua, nhưng hắn đến chậm một bước, đại quân chưa tập kết thành trận, Khương Vọng đã nhanh chóng đánh ra một con đường chạy trốn.
Nửa đường Xích Nha Vương và U Ảnh Vương đã nhận ra động tĩnh của Khương Vọng, rời khỏi quân đội nhanh chóng chạy đến, nhưng cũng chỉ có thể cùng Tử Huyền Vương đứng bên bờ giới hà, nghiến răng nghiến lợi nhìn Khương Vọng ở bờ bên kia;
nhìn tuyệt thế thiên kiêu của Hải tộc bị người ta dắt đi như chó!
"Dựng Tinh Kiều! Chúng ta xông lên giết địch!"
Tử Huyền Vương đang tập hợp quân đội bày trận trước giới hà, Xích Nha Vương đã gầm lên.
Tinh Kiều, Độ Kiều chỉ là cách gọi khác nhau giữa Hải tộc và Nhân tộc, đương nhiên về thủ pháp cấu tạo cũng có phần khác biệt. Nhưng bản chất vẫn giống nhau, là lợi dụng Mê tinh để vượt qua quy tắc bị phá vỡ.
Lúc này có đến năm vạn đại quân tụ tập ở một đầu giới hà, trong đó chiến tốt Hải tộc khoảng hai vạn, chiến sĩ Hải thú bị ép rút ngắn chu kỳ trưởng thành, sớm thúc đẩy hiển lộ đạo thân chiếm khoảng ba vạn.
Hải tộc tự xưng là tộc Hải chủ, một khi hiển lộ đạo thân tức là tương đương với tu sĩ Đằng Long cảnh của Nhân tộc. Mỗi một chiến tốt đều là tinh nhuệ.
Chiến sĩ hải thú là sản phẩm được sinh ra thuần túy vì chiến tranh, hay nói cụ thể hơn là để bù đắp cho việc chiến sĩ Hải tộc trưởng thành khó thành hình, khó có thể bổ sung quân trận quy mô lớn.
Những chiến sĩ hải thú này ai ai cũng hung hãn không sợ chết, khả năng phục tùng cao. Ngược lại tuổi thọ không dài không tính là khuyết điểm, dù sao vốn đã bị sử dụng làm vật liệu tiêu hao cho chiến tranh. Khuyết điểm lớn nhất có lẽ là linh trí không cao, không dễ gì học tập học tập và nắm giữ chiến trận.
Đối với điểm này, giới cao tầng Hải tộc cũng đã thiết kế rất nhiều loại biện pháp để giải quyết. Đương nhiên cho dù bù đắp thế nào cũng không thể theo kịp năng lực học tập của Hải tộc bình thường.
Tử Huyền Vương thống nhất năm vạn đại quân này, đã hoàn toàn có đủ sức mạnh quét ngang tu sĩ Thần Lâm, cho nên ngọn lửa giận dữ cũng càng thêm mãnh liệt.
Huống chi phía xa còn có quân đội cuồn cuộn không ngừng kéo đến.
"Tên gian tặc kia, có gan thì đừng chạy!"
"Đồ hạ tiện, quyết tử với ta đi!"
"Võ An hầu nước Tề chỉ có chút tài chạy trốn sao?"
Ba vị Vương tước Hải tộc người sau cao giọng hơn người trước.
Khương Vọng một tay cầm kiếm, một tay dắt Ngư Quảng Uyên, đã xông qua giới hà, thoát khỏi binh sĩ Hải tộc đang đóng quân ở "Hoàng Đài giới vực", nhưng lại không lập tức bỏ chạy.
Mà đột nhiên quay người, nâng kiếm đứng ngang trước giới hà!
Những mảnh vỡ quy tắc cuồn cuộn kia hiện lên muôn vàn sắc màu rực rỡ. Nhưng dù cho sặc sỡ đến đâu, bộ áo xanh bên kia bờ sông vẫn mang phong thái sáng ngời như xưa!
Không phải là hắn không thể đi, hắn đã xông ra khỏi Hoàng Đài giới vực, những quân đội Hải tộc này dù có mọc thêm ba đôi cánh cũng khó lòng đuổi kịp hắn.
Nhưng trong tình huống như hiện tại, nếu hắn cứ thế mà đi, đại quân Hải tộc đã bị lửa giận thiêu đốt, gần như chắc chắn sẽ tàn sát hết Nhân tộc trong giới vực mà hắn đặt chân đến này.
Lúc này hắn không biết trong giới vực này có bao nhiêu phù đảo, có bao nhiêu người, nhưng hắn cảm nhận được "hơi người"... Cho nên hắn giơ kiếm ở nơi đây!
Hắn xoay người lại, ba vị Vương tước Hải tộc khí thế hung hăng ngược lại đều sửng sốt trong giây lát.
Tinh Kiều của đại quân Hải tộc đã bắc lên giới hà, mà trong giới hà ngũ sắc kia đột nhiên nứt ra một khe hở, Tinh Kiều lập tức đứt gãy! Những chiến sĩ Hải tộc chen chúc trên Tinh Kiều, đều vỡ nát trong ánh sáng lấp lánh.
Khương Vọng tùy ý đè Ngư Quảng Uyên vẫn đang run rẩy xuống, rút ra một khúc xương trong thân thể y, trường kiếm cắt một cái lập tức thấy mũi nhọn, dùng khúc xương này xỏ xuyên qua Tù Thân Tỏa Liên, tiện tay đóng đinh cách đó không xa.
Sau đó mới quay đầu lại, một mình đối mặt với giới hà sặc sỡ chói mắt, đối mặt với ba Vương tước và mấy vạn đại quân bên kia giới hà.
Chỉ nói một tiếng:
"Bản hầu vẫn còn dũng khí, ai mạng cứng mời đến mua!"
Tử Huyền Vương tập hợp năm vạn đại quân, đủ để đối đầu với Chân Vương, trong tình huống đối đầu trực diện, nghiền nát Khương Vọng cũng không thành vấn đề.
Nhưng chỉ có một tòa Tinh Kiều, năm vạn đại quân làm sao vượt qua trong một LƯỢT?
Dẫu cho trực tiếp điều động binh sát, hợp lực làm một, bay vọt qua Tinh Kiều... Nhưng lúc mới đi được nửa đường liệu có bị Khương Vọng thừa cơ chặn đánh? Khương Vọng lại có đủ thực lực ngăn cản đại quân này một phen, khiến bọn họ không thể không rơi vào tình cảnh đối kháng với chính giới hà?
Quan trọng hơn là... trong tình huống Khương Vọng giơ kiếm ngăn cản, làm sao mà dựng được Tinh Kiều!
Giờ phút này, ba vị Vương tước Hải tộc có được đại quân mấy vạn, đủ sức bao quanh toàn bộ giới hà để đột phá, Khương Vọng không thể ngăn cản tất cả - nhưng hắn cũng chẳng cần phải ngăn cản.
Chỉ cần ngăn cản đại quân Hải tộc đi qua Tinh Kiều là được. Những chiến sĩ Hải tộc khác cho dù có đến hàng trăm hàng ngàn, cho dù là bị Vương tước Hải tộc nào đó lén lút lẻn tới... thì cũng có ích lợi gì đâu?
Ngay cả Ngư Quảng Uyên cũng đã bị đánh cho thành chó chết!
Một khi thoát ly khỏi đại quân, những Vương tước Hải tộc này không ai có thể chống nổi ba chiêu dưới tay Khương Vọng.
Xích Nha Vương, U Ảnh Vương, Tử Huyền Vương, ai nấy sắc mặt không đổi, nhưng lại truyền âm kịch liệt cho nhau, mãi vẫn chưa có kết quả.
Vốn dĩ cảm thấy vô cùng nhục nhã, vốn là lửa giận thiêu đốt tâm can, vốn dĩ đã dẫn quân truy kích, khí thế hùng hổ muốn đuổi giết Khương Vọng.
Nhưng khi Khương Vọng thật sự xoay người lại, chắn ngang trước giới hà.
Bọn họ đột nhiên phát hiện mình lại không biết phải làm sao!
Bạch Tượng Vương gọi hắn là Kiêu Mệnh của Nhân tộc, Huyết Vương tự tay đuổi giết không có kết quả, Ngư Quảng Uyên bị đánh thành chó chết. Còn có câu chuyện dần dần lưu truyền, người này thoát thân nguyên vẹn từ Yêu tộc...
Cái dũng của Khương Vọng, ai có thể coi thường?
Tinh Kiều là tài nguyên chiến lược vô cùng quý giá, đại quân Hải tộc bên này dựng liền mấy tòa, lại bị Khương Vọng liên tục hủy mấy tòa, uổng mạng đến hàng ngàn, nhất thời do dự.
Trong quân không thiếu dũng sĩ, kẻ dám mạo hiểm tính mạng cũng chẳng phải ít.
Nhưng trong cục diện ắt phải chết, không có chút hy vọng, lại đi lấy mạng lấp giới hà, cái chết ấy e rằng quá mức khinh suất.
Ba vị Vương tước Hải tộc, vị nào dám tự thân xung phong đi đầu, đi đầu vượt sông? Xung phong đi đầu lại có ích chi?
Những chiến sĩ Hải thú kia thật ra không suy xét quá nhiều, nhưng nói một cách trực tiếp thì Khương Vọng đứng ở đó bất động, bọn chúng còn không thể đánh tan kiếm khí hộ thể chứ đừng nói đến việc đi kiểm nghiệm Huyền Thiên Lưu Ly thân.
"Các ngươi có định qua hay không?"
Khương Vọng giơ kiếm ngang người, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại:
"Không tới thì ta đi đây."
Một người một kiếm, vạn quân do dự.
Cái gọi là một người đủ giữ quan ải, không ngoài như thế!
Xích Nha Vương vẫn đang đắn đo trong tiếng gào thét:
"Tướng tài của chúng ta không phải hạng thất phu, tạm thời không cần phải đấu nhe nanh múa vuốt với tên man di kia! Chờ toàn bộ đại quân tập kết, ba người chúng ta tập hợp binh mã, chia làm ba đường vượt sông, mặc kệ hắn ngăn cản, xem hắn có thể chống đỡ được ai!"
U Ảnh Vương rất bội phục cái kiểu "điều động hơn mười vạn đại quân, chia làm ba đường xung kích một người trấn thủ ải quan" mà vẫn có thể nói năng vô cùng hào hùng như vậy, tán thưởng:
"Đúng thế, xem hắn còn ngông cuồng được bao lâu nữa!"
Tử Huyền Vương vừa thống lĩnh quân trận năm vạn đại quân, vừa điều động binh sĩ bắc cầu qua sông để duy trì áp lực tiến công, vừa dành không gian tập kết cho nhánh quân đồng đội, vừa nghe hai chiến hữu cổ vũ sĩ khí... chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.
Đột nhiên hắn trông thấy một viên Mê tinh bay ngang qua không trung, rơi vào giới hà.
Tinh thể vô sắc nổ tung trong các dòng chảy quy tắc sặc sỡ, dường như bản thân nó cũng hóa thành cầu vồng, có một sát na cố định. Sau đó bộ áo xanh khẽ động, ráng xanh bay trên cầu vồng!
Khương Vọng chẳng hề thỏa mãn với việc một mình giữ quan ải, hắn còn muốn lao ngược lại đánh với vạn quân!
Chỉ trong nháy mắt Tử Huyền Vương lông tóc dựng ngược, may mà tư chất thống soái đại quân vẫn còn, theo bản năng liền điều động binh sát!
Binh sát của mấy vạn đại quân tuôn trào, hóa thành một thanh đại quan đao chém núi ngăn biển, chém về phía vệt cầu vồng dám vượt sông kia.
Chỉ thấy vệt cầu vồng màu xanh gập lại, không ngờ lại xuyên qua dòng sông, đáp xuống bờ bên kia giới hà.
Thanh đao binh sát chém vào dòng giới hà sặc sỡ cũng trở thành một bộ phận của màu sắc.
Tử Huyền Vương tập trung lực lượng binh sát, trong lúc nhất thời đứng trước giới hà này, đánh không được giải trừ cũng không xong. Ngước nhìn đôi mắt màu đỏ kim lạnh lẽo phía đối diện, hắn hiểu được đại khái ý đồ nguy hiểm của đối phương, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Triệu tập binh sát dùng toàn bộ lực lượng quân đội công kích đối thủ, đây đã là thủ đoạn then chốt của trận thế binh lực trên chiến trường, thường được dùng trong thời khắc mấu chốt để giải quyết dứt điểm.
Nhưng uy lực cường đại cũng đồng nghĩa với tiêu hao khổng lồ.
Hắn không có cách nào điều động lực lượng binh sát từng giây từng phút giằng co với Khương Vọng, các chiến sĩ vốn không thể chèo chống quá lâu, nhưng một khi Khương Vọng vượt sông lao đến, chẳng lẽ hắn dám không điều động lực lượng đại quân ngăn chặn?
Chỉ cần hắn chậm trễ một nhịp thở, Khương Vọng có thể giết tới giết lui trong đại quân, chém tướng đoạt cờ!
Dù sao Tử Huyền Vương cũng là Vương tước trưởng thành trong hoàn cảnh của Thương hải, cũng có kinh nghiệm công phòng vô cùng phong phú trên chiến trường Mê giới, lúc này từ bỏ việc thử vượt sông, trực tiếp co rút đại quân lại, cố thủ tại chỗ, kết thành chiến trận phòng ngự.
Trận này tên là "Dòng Xoáy", binh sát của đại quân bay không ngừng bay vòng tròn bên trong, tuần hoàn qua lại. Quân đội không phải toàn quân dốc hết huyết khí, mà như dòng xoáy, từng tầng từng tầng. Chỉ khi nào có ngoại vật chạm đến mới lập tức nghênh đón trùng kích theo quán tính của cả tòa binh trận.
Trong sách "Hoặc Thế Thất Thập Nhị Giải", trận pháp này được ghi chép lại như một chiến trận kinh điển. Nó có thể duy trì lực lượng phòng ngự, đồng thời giảm thiểu tiêu hao binh sát, thích hợp cho trường hợp chiến tranh bị lượng lớn quân địch vây quanh.
Bọn họ chỉ cần tránh bị Khương Vọng quấy rầy, kiên nhẫn chờ đợi toàn bộ đại quân tập kết là được. Đến lúc đó ba nhánh cùng phát động, tự khắc quét sạch địch nhân, ưu thế hoàn toàn nằm trong tay ta!
Đối với quyết định quân sự của Tử Huyền Vương, Xích Nha Vương và U Ảnh Vương thân là lão tướng sa trường, cũng hoàn toàn có thể lý giải được.
Nhưng ngay sau đó, Khương Vọng trở tay đánh ra một chiêu xiềng xích, kéo Ngư Quảng Uyên đi về phía bên kia của giới hà.
Cái xoay người này quá trực tiếp quả quyết, cứ như vốn dĩ đang chờ đợi giây phút này.
"Hắn định làm gì?"
Xích Nha Vương ý thức được có điều gì đó bất ổn.
Ba vị Vương tước Hải tộc, năm vạn đại quân của bọn họ bị buộc phải kết trận cố thủ ở đây, nhưng quân đội đang từ nơi khác đến thì sao? Thậm chí là hải sào của bọn họ thì sao?
"Mau điều động binh trận nghênh chiến! Tuyệt đối không cho hắn vượt sông!"
U Ảnh Vương căng thẳng hẳn lên.
Lại chỉ đón nhận ánh mắt bất đắc dĩ của Tử Huyền Vương.
Năm vạn đại quân kết thành đại trận, liều mạng tiêu hao với Khương Vọng, có thể tiêu hao đến khi nào?
Giới hà khó qua, giới hà khó qua!
Giờ phút này ba Vương tước Hải tộc lại nảy sinh lý giải sâu sắc đối với câu nói này, chỉ bằng một giới hà, Khương Vọng một người một kiếm đã bức cho mấy vạn đại quân của bọn họ tiến thoái lưỡng nan.
"Rút quân!"
Xích Nha Vương khó nhọc phun ra từ này, nhưng sau khi cất lời lại thấy thuận miệng hẳn lên:
"Tử Huyền Vương khống chế sẵn binh sát, chiếu cố các tuyến quân, chuẩn bị tấn công hắn bất cứ lúc nào. Sau khi chúng ta kết thành đại quân lại đồng loạt tiến công, đẩy tới nơi đây, chắc hắn cũng không thể ngăn cản được nữa!"
Đúng vậy, chờ sau khi chúng ta tự kết thành đại trận rồi lại cùng tiến lên, hoa cúc cũng đã lạnh rồi! Nói không chừng Khương Vọng đã chạy về Tề quốc rồi... đương nhiên không thể ngăn cản .
Trong lòng U Ảnh Vương nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
"Lời này lão luyện, có lý!"
Mấy vạn đại quân Hoàng Đài giới vực tập kết về phía giới hà, đầy phẫn nộ và gấp gáp. Giờ phút này chậm rãi rút lui về phía sau, cũng chỉ có hai chữ - uất ức.
Hận có giới hà chắn ngang đường, uổng công nắm giữ đại quân, khó mà phô diễn uy vũ.
Hận không có cường giả nào đủ sức đỡ một kiếm của Khương Vọng, ngay cả thời gian để một nhánh đại quân vượt sông không giành được.
Hận Ngư Quảng Uyên kia, chỉ có hư danh bên ngoài, kiêu căng mà thiếu bản lĩnh!
Khương Vọng một tay nâng kiếm, một tay cầm dây xích, lẳng lặng đứng bên bờ giới hà, đưa mắt tiễn đại quân Hải tộc rút lui.
Hắn không thỏa mãn với chuyện một người giữ vững quan ải, cũng chẳng thèm để ý cái gì mà một người đẩy lui vạn quân.
Hắn nghĩ rất đơn giản, hắn chỉ muốn dốc hết sức mình năng, giải quyết phiền phức do mình gây ra. Bất kể phiền toái này là một Vương tước hay là cả một đạo quân.
Giới hà khó qua.
Hắn đã sớm có cảm giác.
Hắn thấu hiểu sâu sắc bốn chữ này, là do đi cùng nam nhân tên Chử Mật kia.
Người kia đã sớm vỡ nát vào trong giới hà.
Nếu như trên trời có linh, được thấy người sống vì hắn, hôm nay ba lần vượt giới hà đánh lui năm vạn đại quân Hải tộc - không biết có thấy an ủi hay không!
Tinh Kiều trong ký ức, dường như đã trở nên vô cùng xa xôi.
Dòng lũ quy tắc vỡ nát bay trong giới hà vẫn lấp lánh rực rỡ.
Tử Huyền Vương có đồng thuật phi phàm, tạm thời rút quân theo chiến lược nhưng vẫn chú ý kỹ lưỡng tình hình bên kia giới hà.
Chỉ thấy quốc hầu trẻ tuổi của Nhân tộc cầm một sợi xích kéo thiên kiêu của Hải tộc bọn họ, một mình rút kiếm, tự mình đi về phía xa. không có khí khái phấn chấn, kiêu ngạo cuồng vọng như trong tưởng tượng.
Bóng người kia, có vẻ rất tiều tụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận