Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2356: Không cần có ta

Hai vị tồn tại vĩ đại luận đạo, chẳng lẽ thật sự bị Khương Vọng đánh gián đoạn?
Linh Hi Hoa trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình chứng kiến.
Khương Vọng cũng mờ mịt.
Bởi vì hắn ký thác kỳ vọng vào Tri Văn chung, lại không thể cảm ứng con đường cũ của Vũ Trinh, thậm chí hoàn toàn không thể chạm đến linh tính của Vũ Trinh. Mà Đạo Đồ Nhất Kiếm mà hắn toàn lực phát động lại khiến tuyết bay đầy trời, khiến cho bầu trời lạnh lẽo.
Chẳng lẽ kiếm của ta thật sự có thể quấy nhiễu dòng sông thời gian, phá hoại bố cục của siêu thoát?
Tuy mũi kiếm của hắn không thu được cảm giác thực chất.
Nhưng bóng dáng đại biểu cho Vũ Trinh kia cũng thật sự biến mất.
Mà thân hình uy nghi đội quan mũ rủ xuống kia, một mình bước ra khỏi dòng sông thời gian, bước trở về trên trời cao.
Trong quá trình bước về trời cao này, hắn và dòng sông thời gian sau lưng chiếu rọi lên bầu trời đều tan biến trong ánh sóng lăn tăn.
Chỉ để lại một âm thanh thẫn thờ:
"Vô Thượng Tôn Thần, không phải thứ hắn muốn."
Sau đó là tiếng thở dài !
"Vũ Trinh không muốn."
Ngay cả tiếng thở dài này, cũng dần dần đi xa, dần dần không còn nghe thấy .
Không muốn?!
Nguyên Hy Đại Đế bố cục kéo dài mấy vạn năm mới cầu được một khả năng như vậy, để Vũ Trinh Đại Tổ có cơ hội như thế, có thể trở về siêu thoát, một lần nữa chứng vĩ đại, lại tiếp tục truyền thuyết.
Ngay cả như vậy...
Vũ Trinh cũng không muốn?
Ở đây có nhiều kẻ có thân phận như vậy, mỗi tồn tại đều có mưu đồ riêng, không có ai là Vũ Trinh, cho nên không có ai có thể lý giải quyết định của Vũ Trinh.
Nhưng linh tính của Vũ Trinh Đại Tổ và tàn niệm của Nguyên Hy Đại Đế đã thật sự biến mất. Tồn tại vĩ đại như bọn họ, hành động theo tâm ý tức là đại đạo thiên lý, cũng quả thực không cần ai lý giải.
Nhưng Vạn Thần hải phải làm sao đây?
Thân thể Thần Vương này phải xử trí như thế nào?
Bố cục và trả giá mấy vạn năm cho Phong Thần đài, nên kết thúc như thế nào? Chẳng lẽ đều lại là công dã tràng?
Huyền Nam Công chẳng tiếc thân mình, đối đầu trực diện với Hổ Thái Tuế tại Thần Tiêu thế giới và Ma Vân thành.
Lại lấy chủ niệm thao túng tượng thần bùng lửa đỏ, là người đầu tiên tung mình vào đỉnh, đốt lên thần hỏa trong pháp đàn. Lại phân niệm cho chư thần bày trận, cùng tụng "Đại Yêu Càn Pháp Thần Chiếu Thư", cùng nhau đúc nên thân thể Thần Vương chí tôn chí quý.
Có thể nói đã dốc hết tâm lực, chỉ chờ linh tính của Vũ Trinh Đại Tổ trở về, mới có thể thành tựu sự nghiệp vô thượng. Ta cũng có thể ngó nhìn đạo đồ vô thượng.
Hiện tại thân thể Thần Vương còn chưa điêu khắc xong, Vũ Trinh Đại Tổ... không đến nữa sao?
Vạn Thần hải cuồn cuộn mấy vạn năm không thu được gì, Nguyên Hy Đại Đế không để lại sắp xếp nào khác!
Ngươi thay mệnh trẫm, ngươi thay mệnh trẫm!
Người bên cạnh không hiểu bốn chữ trên thân đỉnh, nhưng Huyền Nam Công chấp chưởng Phong Thần đài, biết rất nhiều cơ mật lịch sử, lại vô cùng hiểu rõ ý nghĩa của chúng.
Năm đó Nguyên Hy Đại Đế bị thương nặng, muốn thoái vị nhường ngôi cho Vũ Trinh Đại Tổ.
Vũ Trinh Đại Tổ nói, với Yêu tộc ngày nay, Vũ Trinh làm đế, kém xa không bằng Nguyên Hy trường thọ. Cho nên lấy thọ nguyên thay thế.
Chắc hẳn Nguyên Hy Đại Đế cũng thấy áy náy trong lòng, mới có bố cục Phong Thần đài, để cho hắn trở về.
Thậm chí tòa Thiên Yêu pháp đàn này, cũng là Nguyên Hy Đại Đế tự tay hủy hoại sau khi hoàn thành sứ mệnh, nói là miễn cho Nhân tộc cảnh giác. Mà khắc bốn chữ "ngươi thay mệnh trẫm" dưới thân đỉnh, là muốn sau không biết bao nhiêu năm trả lại nợ nần với Vũ Trinh Đại Tổ.
Nhưng Nguyên Hy Đại Đế của ta, cho dù ngài hùng tài đại lược, bễ nghễ chư thiên, nhưng chuyện lớn như vậy, ngài không thể hỏi ý kiến của Vũ Trinh Đại Tổ từ trước hay sao?
Chuyện tới trước mắt, mới biết hắn không muốn.
Sớm biết như thế, chi bằng nể mặt Hổ Thái Tuế, sao phải để cho hắn tan giấc mộng Hoàng Lương!
Giờ phút này, Khương Vọng rung chuông tìm đường nhưng chẳng được gì. Mà bay lên giữa không trung, gần như đối diện với vị Thần Vương kia. Bên trên là dòng sông thời gian đã tan đi, bên dưới là chư thần ngước nhìn.
Từng pho tượng thần hình dạng khác nhau, dùng đủ loại ánh mắt nhìn sang.
Cảnh tượng như vậy, quả thực... có phần ngượng ngùng.
Huyền Nam Công có thể khống chế ngàn vạn tượng thần giao chiến với Hổ Thái Tuế khống chế Chu Huyền, chiến lực của hắn trong thế giới Thần Tiêu này tất nhiên cũng là trên Chân Yêu.
Nhưng lúc Khương Vọng tung kiếm lao tới, vạn thần đều đang thờ phụng Thần Vương, hắn chủ trì ở giữa, lại không thể phân tâm được.
Hiện tại có thể phân tâm rồi đấy, nhưng luyện chế Thần Vương thân đến thời khắc mấu chốt, buông không được, không buông cũng không xong. Vì vậy bầu không khí trên Thiên Yêu pháp đàn này, có vẻ rất quỷ dị.

Lộc Thất Lang bị chém đứt Yêu chinh tường vi trước ngực, đang nghiêm túc xử lý thương thế, khôi phục ước chừng sáu bảy thành chiến lực, mới rút kiếm trở về thần sơn.
Nhưng chuyến này trở về, toàn bộ thế giới như đã thay đổi, khiến hắn thực sự khó hiểu.
Người toàn thân đầy máu kia hình như là Khương Vọng.
Sao còn chưa bị bắt giữ, lại còn chạy về Thiên Yêu pháp đàn?
Chẳng lẽ bị Khuyển Ứng Dương bắt tới, treo ở đó chịu tra tấn?
Nhưng tra tấn không có lý nào lại không tước vũ khí, thậm chí không lấy Bất Lão Ngọc Châu và Tri Văn chung...
Hắn liếc nhìn Khuyển Ứng Dương một cái, đang định nói gì đó, bỗng trong lòng khẽ động, linh giác đột nhiên sinh ra, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía con đường núi nơi Dạ Bồ Tát và Linh Hi Hoa đang đứng.
Thân thể cũng giật bắn!
Vị trí trên bình đài, trên con đường leo lên cao hơn, Sài A Tứ đang chấn động trước hào quang rực rỡ từ chiêu kiếm của Khương Vọng, bỗng nhiên trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Vừa đau đớn, vừa ấm áp.
Cảm giác ấy, tựa như trở về gian nhà cũ nát từ thuở ấu thơ, nhìn thấy gia gia nằm dựa trên ghế, tắm mình trong nắng, nhắm mắt lại, nếp nhăn hằn sâu, kể về những chuyện xa xưa không bờ bến kia.
Cũng chẳng biết vì sao, hắn bỗng lệ tuôn đầy mặt, không kìm lòng được chạy xuống chân núi, phóng qua bình đài, lảo đảo chạy về phía vách đá chạm khắc kia.
Lại nói Kỷ Tính Không chỉ dùng một con Tín trùng bắt lấy màn đêm ở thế giới Thần Tiêu, trở thành Dạ Bồ Tát, lực lượng có thể phát huy cũng đủ đạt tới cấp độ Chân Yêu.
Nhưng chỉ là một con Tín trùng, sức chịu tải có hạn.
Hắn cũng muốn tiết kiệm sức lực, nhẫn nhịn qua lúc Hổ Thái Tuế tàn sát bừa bãi, chờ đợi tới khi Hùng Tam Tư thống khổ, sau lại lưu dấu hoa sen cho Linh Hi Hoa, biến Linh tộc thành Ma La Già Na, lúc này mới thả lỏng.
Ít nhất còn có ba cơ hội xuất thủ, để bố trí thêm chút gì đó cho mình trong thế giới Thần Tiêu.
Nắm bắt biến hóa của những hoa văn khắc trên vách núi là tầm mắt của Thiên Yêu.
Còn đối với cuộc đối thoại chưa biết trên dòng sông thời gian, hắn không đi sâu vào phỏng đoán nhiều.
Hái quả từ Hổ Thái Tuế, khiến Quỷ Thần Bát Bộ được trọn vẹn, Hắc Liên tự đã giành được đủ lợi ích trong thế giới Thần Tiêu. Về phần mục tiêu sớm nhất là Tri Văn chung...
Tuy không rõ Khương Vọng đã thoát khỏi truy sát của Khuyển Ứng Dương xông tới như thế nào, lại vì sao mà vô duyên vô cớ xuất kiếm về phía dòng sông thời gian... Nhưng hiện tại chẳng phải đúng lúc hay sao?
Huyền Nam Công thao túng chư thần, lần này thái độ có vẻ vô cùng quan trọng. Đương nhiên, ta đại biểu Hắc Liên tự ở chỗ này, Cổ Nan sơn cũng đã bị loại triệt để, ưu thế vẫn rất rõ ràng.
Ngoài ra... mặc dù Khuyển Ứng Dương có chiến tích bết bát để Thần Lâm chạy trốn, nhưng dù sao cũng là một Chân Yêu, dưới tình huống ta chỉ có ba cơ hội ra tay, cũng cần cảnh giác.
Đang suy nghĩ thế cục, thời khắc này hoa văn khắc trên vách đá dựng đứng bỗng chứa đầy ánh sáng mờ nhạt.
Bị hạn chế bởi lực lượng của Tín trùng, không thể nào chèo chống được ánh mắt của Thiên Yêu, lúc này Dạ Bồ Tát mới giật mình, những tia sáng yếu ớt tản mát kia, lại có liên quan tới con bé Chu gia đã chết!
Hay nói chính xác hơn, có liên quan đến thần thông tuyệt đỉnh của con bé Chu gia kia.
Lan Nhân Nhứ Quả!
Đó là dấu vết thần thông mà Chu Huyền định thu thập, nhưng chưa kịp thu thập.
Ánh sáng nhạt tràn đầy ấn ký hình hoa, thế là vết khắc đá nở hoa.
Trên vách đá kia, lại sinh ra một đóa hoa ba nụ một gốc, chia làm ba màu vàng, đỏ, trắng!

Trước khi đá nở hoa.
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc mà Lộc thiếu chủ Thần Hương hoa hải đưa tới, Khuyển Ứng Dương thật sự xấu hổ đến phát hoảng, quát lớn một tiếng với Khương Vọng:
"Ta đuổi ngươi trở về nhận tội đền tội, ngươi lại còn dám làm càn! Kẻ không biết tội chết, sao dám to gan lớn mật như thế!?"
Thân hình như đại bàng tung cánh, lao thẳng đến bình đài.
Nghệ thuật ngôn từ đã đạt đến cảnh giới như vậy!
Động tác còn nhanh hơn cả âm thanh.
Khương Vọng có đầy đủ lý do nghi ngờ tiểu tử này muốn diệt khẩu bịt miện.
Nhưng Khương Vọng hắn là ai?
Nói hắn to gan lớn mật quả không sai.
Bằng không cũng sẽ không dám xuất kiếm với Vũ Trinh và Nguyên Hy.
Con mẹ nó sắp bị đám Yêu tộc các ngươi giết chết rồi, sao còn có thể khúm núm với các ngươi được?!
Liên quan đến sinh tử, giết được Yêu Vương, liều với Chân Yêu, mặc kệ Yêu Hoàng Đại Tổ của các ngươi, có thể kéo được một kẻ là thêm một kẻ, có thể chém được một sợi lông, cũng là một sợi lông.
Ngay khi hắn biết Tri Văn chung tìm đường thất bại, cảm giác mờ mịt còn chưa tan đi, thân thể đã phản ứng trước một bước, xoay người vặn mình, Trường Tương Tư trực tiếp đâm vào thân thể Thần Vương cách đó không xa!
Thân thể Thần Vương bắt nguồn từ tượng gỗ sơn son thếp vàng, lấy thần lực kim dịch làm y phục, không ngờ lại phát ra một tiếng kêu đau đớn, bên ngoài cơ thể nổ tung ra từng khe nứt ánh sáng, thần lực cuồng loạn tuôn trào.
Huyền Nam Công khổ cực gây dựng thần thể cân bằng, chỉ trong nháy mắt đã bị phá vỡ!
Đây là thân thể Thần Vương có cơ hội gánh vác vị cách Vô Thượng Tôn Thần, chi tiết cụ thể về cấu trúc của nó, phải cần đến Vũ Trinh Đại Tổ từng siêu thoát mới có thể nắm giữ. Chỉ dựa vào một mình Huyền Nam Công cũng không thể tạo ra được thân thể Tôn Thần. Nỗ lực của hắn, phần nhiều là kế thừa bố cục của Nguyên Huy Đại Đế, ngưng tụ tích lũy mấy vạn năm của Vạn Thần hải, duy trì một trạng thái cân bằng vi diệu, chờ đợi Vũ Trinh Đại Tổ giáng lâm. Đúng là như thế, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ, cho nên tuyệt đối không được phân tâm dù chỉ một khắc.
Thật khó tưởng tượng, chưa đợi được đến khi linh tính của Vũ Trinh Đại Tổ quay về thống nhất thân thể này, cũng chưa kịp chọn lựa thần vị từ Phong Thần đài ở Thái Cổ hoàng thành để tạm thời sắc phong, ngược lại ăn luôn một kiếm của Khương Vọng.
Chỉ trong khoảnh khắc, chư thần trên Phong Thần đài đều trợn mắt giận dữ, nhưng bị trận pháp ngăn cản, khó lòng ra tay. Hoặc có thể nói, dẫu sao Huyền Nam Công cũng không nỡ để cho thân thể Thần Vương được bố trí mấy vạn năm bị hủy hoại như vậy. Một mặt hắn dùng phân niệm trấn thủ thân thể Thần Vương, ra sức bù đắp những khiếm khuyết của thần thể. Mặt khác tập hợp thần ý của chư thần, nắm giữ thần lực cuồn cuộn như thác nước, chỉ trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một vị hộ pháp thần tướng lấp lánh kim quang!
Dù chỉ là tượng của Mao Thần, dù chỉ tiện tay ngưng tụ, mặc dù không thể toàn tâm chiến đấu, nhưng khống chế thân thể này đối phó với một tu sĩ Thần Lâm, chắc hẳn không thành vấn đề.
Hộ Pháp Thần cầm trong tay một cây Kim Qua chùy, ngay khi ngưng tụ đã đánh tới trên ngực Khương Vọng, đánh tan hào quang Thiên Phủ hộ thể, Huyền Thiên Lưu Ly công, đánh sụp xương ngực.
Kim Qua võ sĩ của Đại Tề bị Kim Qua chùy nện cho.
Lục phủ ngũ tạng đều bị đè nát, xương ngực trước dán lên xương sống phía sau!
Lý giải về chiến đấu của Thiên Yêu và Thần Lâm hoàn toàn không cùng một cấp độ, căn bản không thể phản ứng.
Nhưng dưới sự trợ giúp của Bất Lão Ngọc Châu, Khương Vọng đang bay ngược, chỉ trong nháy mắt thương thế đã khép lại, thậm chí còn phát ra tiếng sấm cuồn cuộn:
"Chiếu Vân phong Khuyển Đại Chân Yêu! Nếu công phu trên tay ngươi lợi hại như lời nói, Khương mỗ ta cũng chẳng thể bay đến đây!"
Hắn vừa vạch trần khiếm khuyết của Khuyển Ứng Dương, vừa xoay người lao về phía Khuyển Ứng Dương:
"Có dám đơn đấu với ta không!"
Hắn đã quen thuộc phần nào lực lượng của Khuyển Ứng Dương, nhưng tầng thứ của Diễn Đạo thì không thể ước đoán. Đừng nói còn tạm thời ngưng tụ thành một vị hộ pháp thần tướng, cho dù chỉ là một người rơm cầm một sợi bông, hắn cũng không dám đến gần!
Nếu Thần tướng hộ pháp do Huyền Nam Công thao túng không ra tay, Khuyển Ứng Dương cũng sẽ giết đến, trong lúc bất cẩn lại cho Khương Vọng cơ hội lên tiếng, Khuyển Ứng Dương tự cảm thấy mặt già không vẻ vang gì, thù mới hận cũ trào lên, đỏ mắt nói:
"Đừng ai nhúng tay, trong ba chiêu ta tất giết chết tên này!"
Không biết là thật sự tức đến đầu óc choáng váng, hay là ngấp nghé Tri Văn chung, Bất Lão tuyền, dám chỉ huy Huyền Nam Công, Dạ Bồ Tát.
Nhưng Khương Vọng đang bay nhanh vừa thấy còn có thể nói điều kiện, lập tức lại quát:
"Chẳng lẽ Yêu tộc không có thanh niên trai tráng? Sao đều là người già yếu ra trận! Có dám để Thiên Bảng Tân Vương Lộc Thất Lang của các ngươi đơn đấu với ta không!"
Lúc này Lộc Thất Lang đã bay về phía con đường núi trên vách đá, như không nghe thấy.
Khuyển Ứng Dương càng không thể để ý tới, nắm lấy thần quang trong Vạn Thần hải, đẩy về phía trước, quang tiễn như mưa tầm tã! Lúc này không cần lo lắng về quan sát chân thực trong thế giới Thần Tiêu nữa, nguyên thần của hắn cũng xuất khiếu, mang theo khí thế hùng hồn , trực tiếp giết vào trong Nguyên Thần hải của Khương Vọng.
Một chưởng đập nát Triêu Thiên Khuyết, tay xé Lục Dục Bồ Tát, một cước đạp đạo mạch Đằng Long trên mặt đất, tiện tay đẩy một cái, Uẩn Thần điện mở toang cửa!
Đại điện cổ xưa trang nghiêm này hoàn toàn không còn uy nghiêm trước nguyên thần của Chân Yêu.
Hắn công khai đi vào, vươn tay lôi linh thức của Khương Vọng ra.
Giờ khắc này, Thiên Yêu pháp đàn bị chư thần của Vạn Thần hải chiếm cứ, còn có Huyền Nam Công ở giữa khống chế. Thân ở trên bình đài, Chân Yêu Khuyển Ứng Dương thậm chí Dạ Bồ Tát đều có mặt, mà rung chuông chưa tìm được con đường cũ của Vũ Trinh.
Theo phán đoán lý tính mà nói, Khương Vọng đã thật sự không còn cần phải phản kháng.
Quả thật là vô vọng...
Tất cả những thử nghiệm đều thất bại, tất cả con đường, hoặc là bị chặt đứt, hoặc đã chứng minh là không thể được.
Nhưng vẫn cứ thử lại một lần, lại bước đi tiếp.
Đấu không lại Khuyển Ứng Dương, chém hắn thêm một giọt máu cũng được.
Không về được nhà, tiến gần nhà thêm một bước cũng tốt!
Ngay chỉ trong khoảnh khắc nhanh như điện chớp này, trong thế giới thần hồn đã thất bại lại càng thất bại, chiến đấu bên ngoài thần hồn, Khương Vọng và Khuyển Ứng Dương gặp nhau ở Vạn Thần hải.
Đây vốn nên là một trận chiến kết thúc chỉ trong chớp mắt.
Đúng như Khuyển Ứng Dương nói, dưới tình huống hắn dốc toàn lực ra tay, trong vòng ba chiêu tất giết địch. Chân Yêu giao chiến với Thần Lâm lẽ ra phải thế.
Nhưng vào lúc này, chư thần đều đến Thiên Yêu pháp đàn, Vạn Thần hải bị Khuyển Ứng Dương bắt lấy thần quang đã trở nên ảm đạm, bỗng nhiên xuất hiện từng chấm kim quang lấp lánh tựa như vì sao.
Màu vàng rực rỡ như mặt trời mới mọc kia, chỉ trong nháy mắt đã khiến Khuyển Ứng Dương liên tưởng đến Hùng Tam Tư, nhớ tới thương đầu tiên khi tới giới này!
Hùng Tam Tư đã chết! Hùng Tam Tư đã chết, trên đời đã không còn Nhiêu Bỉnh Chương .
Linh thân của gã đã vỡ vụn trong Vạn Thần hải, gã cũng thực sự chết đi, chết triệt để... Nhưng thương ý của gã chưa ngừng!
Vào thời khắc trầm mặc cuối cùng, thời khắc kiên nhẫn càng ngày càng, thân thể gã tan nơi Vạn Thần hải, để lại một thương cuối cùng.
Một lần cuối cùng ẩn giấu "ta" trong "vô".
Trước chết sau ẩn nấp, cho nên có thể giấu giếm được con mắt quan sát.
Bởi vì gã đã chết thật, trừ phi sau khi hắn chết lại đi nghiên cứu sâu Vạn Thần hải.
Gã không biết đối thủ sẽ là ai.
Có lẽ là Chu Huyền, hoặc là Khuyển Ứng Dương, hoặc là Dạ Bồ Tát, tóm lại là một Yêu tộc.
Gã cho rằng Khương Vọng đã chết, cho nên không chờ mong ai sẽ chuyển lời nhắn.
Chỉ là thương là lá gan của trăm loại binh khí.
Sư phụ nói người dùng thương có vào không có lui, có đi không có về.
Có điều gã chính là đệ tử của Khương Mộng Hùng - Quân Thần Đại Tề, sư đệ của Trần Trạch Thanh - quân lược đệ nhất trong Cửu Tốt, sư huynh của Kế Chiêu Nam - đao khách đệ nhất Lâm Truy... Thiên kiêu của Đại Tề, Thiên Phúc chính tướng.
Gã đến thế gian một chuyến, cũng nên lưu lại chút gì đó.
Không để lại chút gì cho Nhân tộc, thì để lại chút gì đó cho Yêu tộc.
Giờ phút này Vạn Thần hải tựa như biển sao.
Ngay khi Khuyển Ứng Dương nhìn thấy những tia sáng vàng kia, vầng mặt trời đã vụt lên phía đông, tung ra một cây thương vàng!
Phá tan tất cả, chiếu sáng muôn loài.
Chỉ trong khoảnh khắc xuyên thủng bụng!
Mũi thương đầu tiên trong thời đại này cũng là mũi thương cuối cùng của thời đại này.
Phảng phất như mệnh trời đã định, có luân hồi này.
Một thương đánh lui Khuyển Ứng Dương đầu tiên, cũng xuyên thủng hắn đầu tiên!
Thương này !
Vô tình vô niệm vô tâm vô tưởng.
Vô ngã... cho nên mới có thể vô địch.
Con đường vô ngã ấy chính là chân truyền!
Kẻ nhận ra trường thương này, ắt chẳng còn tại cõi trần gian...
Không sao.
Ngày sau nếu ngươi tới Yêu giới,
Trên đời này đã không còn ta...
Không cần có ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận