Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1863: Tất Phương hàm nhật, thần thông đối oanh (1)

Không gian giữa Trọng Huyền Tuân và Khương Vọng hình như đã trở thành một tồn tại cụ thể, có thể chạm đến.
Như là một đồ sứ đáng thương…
Chỗ Nhật Luân di động, vết rách lan tràn!
Hơn nữa Nhật Luân chiếu sáng, ánh nắng như thần quang, thiêu đốt tứ hải, đốt cháy bát hoang, khiến cho chư tà phải tránh lui.
Nhật Luân của hiện tại, hình như không có gì khác biệt quá lớn so với Nhật Luân trên Quan Hà đài.
Nhưng mà chỉ khi chân chính đối mặt với nó mới có thể cảm nhận được uy nghiêm vô tận, cực nóng vô tận như mặt trời kia.
Trời sinh đạo mạch, Trảm Vọng nắm trong lòng.
Khi còn rất nhỏ đã có thể tỏ thái độ với người của Thái Hư phái rằng “Đạo của chúng ta bất đồng.”
Tại lúc đó có thể hiểu rõ đạo đồ của mình, chẳng trách Dư Bắc Đẩu vừa thấy đã kinh sợ.
Nếu không phải Chu Thiên cảnh nhất định phải dùng lịch duyệt để cấu trúc, nếu không phải Thiên Địa môn cần phải mài giũa, để cầu Thiên Địa Cô Đảo càng rộng lớn hơn, nếu không phải truy cầu Thiên Phủ cực hạn…Nếu không phải mỗi một bước đều phải đạt tới sự hoàn mỹ nhất của y.
Đối với Trọng Huyền Tuân mà nói, mục tiêu mà rất nhiều tu sĩ thiên tài phấn đấu cả đời cũng không thể với tới, cái gọi là thiên nhân chi cách, sớm chiều có thể vượt qua!
Hắn muốn đi con đường của mình, không giống với sư tổ của Thái Hư phái, cũng không giống với con đường của Huyết Hà chân quân.
Dù cho những người kia đều là cường giả đỉnh phong của hiện thế.
Một người từ nhỏ đã biết rõ hạt giống tu hành của đạo đồ, mỗi một bước đều nhắm thẳng chỗ căn bản…Tự hỏi lòng như vậy, khí lực mà lấy thần thông Trọng Huyền rèn luyện ra năm này tháng nọ, rốt cuộc kinh khủng đến mức nào?
Giờ phút này Khương Vọng cảm nhận được…áp bách của "Lực" thuần túy, vô cùng khủng bố, chính là đáp án!
Tất cả tồn tại có tính thực chất đều sẽ bị nghiền ép, vết rách không gian như cho thấy rõ lực lượng, mà Khương Vọng hắn cũng sẽ trở thành một phần của vết rách.
Khí áp kinh khủng nổ thành loạn lưu, không gian vỡ nát trước, Nhật Luân mới nện xuống.
Thế không thể đỡ!
Dưới tình huống như vậy, tay trái Khương Vọng kết thành Họa Đấu ấn, ấn về phía trước tạo thành một vầng sáng yếu ớt.
U quang đó gần như lập tức bị phá vỡ! Căn bản không cách nào dung nạp được lực lượng cỡ này.
Nhật Luân tiếp tục đi về phía trước, thủ ấn của Khương Vọng xoay chuyển, vì thế Họa Đấu hóa Tất Phương.
Một điểm hỏa quang đỏ thẫm, lấy hắn làm trung tâm, toàn bộ nổ tung, hỏa diễm vô biên như thủy triều dâng trào.
Ở phía sau thanh sam thướt tha kia, là thần điểu một chân vỗ cánh bay đi.
Thất tinh chi lộ xa xôi như rồng đi, tứ lâu liên chiếu có thần tàng. Tinh quang đầy trời rơi xuống như mưa, lực lượng của chân ngã đạo đồ đã thức tỉnh linh tính của Tất Phương, ánh mắt nó lấp lóe, bỗng dưng thò ra phía trước.
Một nhát mổ này, có khí thế của Khương Vọng tung kiếm tiến lên.
Không ngờ lại chính xác mổ về phía vầng mặt trời chói chang đang đánh tới kia.
Lực lượng nhục thân kinh khủng của Trọng Huyền Tuân gia trì thêm Trọng Huyền chi lực, rót vào trong Nhật Luân, trong nháy mắt tiếp xúc, đã gần như đập nát linh tướng Tất Phương.
Nhưng dưới sự thôi thúc không tính toán đến tiêu hao của Khương Vọng, Càn Dương Chi Đồng gia trì Tất Phương Ấn, Tam Muội Chân Hỏa tựa như vô cùng vô tận, cho Tất Phương linh tướng sự ủng hộ vĩnh viễn không khô cạn.
Trong tầm nhìn của người xem, Trọng Huyền Tuân cầm Nhật Luân, như thiên thần giáng tội. Càn Dương Xích Đồng của Khương Vọng toả ra xích quang rực rỡ, tay niết pháp ấn, Tất Phương linh tướng to lớn phía sau lưng cúi đầu xuống, duỗi mỏ về phía trước.
Liệt diễm trên thân Tất Phương linh tướng bùng cháy trở lại, đó là lực lượng thần thông đang điên cuồng đối hao. Năm lần lặp đi lặp lại như vậy, bất ngờ đã mổ lên Nhật Luân.
Đồng thời biển lửa vô biên cuốn ngược lại, trong khoảnh khắc liền cắn nuốt bộ bạch y kia!
Kết thúc rồi sao?
Mọi người kinh nghi bất định nhìn vào trong sân, nhưng thấy được là sau khi ánh lửa dữ dằn tiêu tán, còn ở trong biển lửa Tam Muội còn đang hừng hực thiêu đốt, có một con Thần điểu một chân lông diễm rực rỡ, miệng ngậm một vòng xích nhật.
Trong xích nhật cực lớn căng lên kia, Trọng Huyền Tuân không nhiễm hạt bụi, ngay cả sợi tóc cũng không rối loạn nửa phần, yên tĩnh đối mặt với Khương Vọng.
Một bức họa này như thần thoại giáng thế.
Là vì…
Tất Phương hàm nhật!
Người bàng quan, cảm thấy nó oanh liệt mà khen hay.
Người thân ở trong đó, mới có thể cảm nhận được loại kinh khủng, loại áp bách đó.
Tam Muội Chân Hỏa không gì không thiêu đốt, ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt sạch sẽ, phân giải hết thảy trong thiên địa này.
Nhưng lúc Tam Muội Chân Hỏa bao phủ tới, Trọng Huyền Tuân vậy mà trốn vào trong Nhật Luân.
Thần thông trên thế gian, từ trước đến nay xem người dùng như thế nào.
Tựa như y là người sở hữu thần thông đầu tiên dùng Nhật Luân để đập người, y cũng là người đầu tiên phát ra năng lực phòng hộ không sót một tấc nào của thần thông Nhật Luân.
Mà Tất Phương đang ngậm!
Sao Khương Vọng chịu cho Trọng Huyền Tuân cơ hội?
Thần điểu một chân xinh đẹp miệng ngậm Nhật Luân này, toàn thân lưu hỏa, thôi động toàn lực, Tam Muội Chân Hỏa lấy hỏa đốt quang, như là đang nấu một vò rượu, đang nung một nồi thịt, đang không ngừng làm tiêu tan Nhật Luân.
Nhưng biến hóa của Nhật Luân cũng chưa kết thúc.
Sự khai phát của Trọng Huyền Tuân đối với Nhật Luân, cũng không chỉ như vậy.
Tấm Nhật Luân này kịch liệt bành trướng, giống như đã thổi đủ khí, trong lúc không ngừng tiêu tan, vẫn lấy tốc độ khủng bố phồng lên, phồng lên đến mức căng cả cái mỏ khổng lồ của Tất Phương!
Dù có Tất Phương Ấn gia trì, Tất Phương linh tướng do Tam Muội Chân Hỏa hiển hóa cũng đã không thể chịu được Nhật Luân to lớn này.
Mà lúc Tất Phương mở miệng, đạt được tự do, giữa Nhật Luân đột nhiên hiện ra hình thái huy hoàng!
Vốn là một đoàn quang cầu, khoảnh khắc lưu quang lược ảnh.
Tia sáng đan vào nhau, linh tướng biến ảo, chỉ thấy ngói lưu ly, gạch vàng, minh châu chiếu rọi, lan can bạch ngọc điêu khắc.
Lại tạo thành một tòa cung điện huy hoàng.
Thái Dương thần cung của Nhật Luân!
Trong lúc nhất thời, nhật luân tỏa sáng, trấn áp chư phương, người trong đó, cao quý không thể tả.
Nên biết, tuân của Trọng Huyền Tuân, lúc ban đầu chính là "Tôn" của duy ngã độc tôn!
Bác Vọng Hầu lo lắng y phong mang quá mức, vì tàng phong cho y, mới đổi thành tuân theo mệnh lệnh của Thiên tử.
Nhưng giờ phút này, trên người y có ánh sáng thiên phủ quấn quanh, con ngươi có bóng đêm vĩnh hằng, bạch y thắng tuyết, phong hoa tuyệt thế.
Y như là chủ nhân của vùng thiên địa này, như là vương của thế giới này, mà Nhật Luân là cung điện của y.
Tiếng ca cổ xưa kia là sự tán dương đối với Thần Vương.
Thần uy như ngục, thần uy như hải.
Điều khiển Thái Dương thần cung này, tuần hành trong biển lửa, gào thét đánh tới Khương Vọng.
Tam Muội Chân Hỏa không phải thần thông có thể trong nháy mắt để định thắng bại, không giống Bất Chu Phong, tất cả sát lực tụ thành một thể, thành hay bại chỉ ở trong một hiệp.
Khương Vọng đã khai phát môn thần thông này vô cùng cường đại, nhưng bản chất vận hành của Tam Muội Chân Hỏa là cần một quá trình “hiểu rõ tam muội”. Uy năng của nó là trong quá trình thiêu đốt theo "tri kiến” không ngừng xâm nhập, mà càng ngày càng cường đại.
Tiến trình này không ngừng cường đại, là nhằm vào tồn tại đối ứng "tri kiến” của nó.
Giờ khắc này, Trọng Huyền Tuân thúc giục Nhật Luân trở thành Thái Dương thần cung, chống lại lực lượng của Tam Muội Chân Hỏa, mạnh mẽ xông tới.
Là Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy Nhật Luân trước, hay là y đánh đuổi Khương Vọng trước, đánh tan biển lửa thần thông này trước?
Đương nhiên, bản thân Trọng Huyền Tuân là có đáp án chắc chắn.
Liệt nhật tuần không, vạn vật thần phục!
Nhưng đối với Khương Vọng mà nói, Trọng Huyền Tuân ngồi ở Thái Dương thần cung, liền có nghĩa là thân pháp quỷ thần khó lường của người này đã bị hắn hạn chế, đã bị chính y hạn chế. Một vầng Thái Dương thần cung kia chẳng phải là mục tiêu sống tốt nhất sao?
Vì vậy toàn bộ phía tây ngoại ô Lâm Truy đều nghe được một tiếng kiếm minh!
Khương Thanh Dương Thiên Phủ chi khu, khoác sương phong, tắm xích hỏa, soi sáng xích kim mâu.
Hay cho một phiên phiên Kiếm Tiên Nhân, không chút do dự diễn hóa thanh kiếm tuyệt đỉnh khuynh đảo, lấy thiên trụ va vào nhân gian.
Dùng trụ chống trời này đánh vào Thái Dương thần cung!
Va chạm huy hoàng diễn ra.
Khắp bầu trời là phi ảnh, khắp nơi là lưu quang.
Ý nghĩa của thị giác bị phá hủy, không phải người có thị lực cường đại không thể nhìn thấy.
Kiếm Tiên Nhân rơi xuống nhân gian, va vào Thái Dương thần cung đang tuần tra chư thiên.
Khương Vọng tuyệt không nhượng bộ, tuyệt không dao động.
Trong lúc giằng co, hắn có thể dùng ý chí lớn lao, đối hao tinh, khí, thần, giằng co đến thiên hoang địa lão, cũng tuyệt đối không lộ ra sơ hở nào trước đối thủ.
Lúc cần quyết đoán, hắn cũng có sự quả quyết tuyệt đối không thua kém bất luận kẻ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận