Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1721: Không thể rời đi (2)

Lấy bảy vây một, còn cho phép giữ lại một khối Ngọc Bích, chẳng lẽ đây không phải là tán thành đối với Ngoại Lâu đệ nhất thiên hạ hay sao?
Tên Khương Vọng này luôn miệng nói không muốn trở thành địch nhân, giống như sợ Đấu Chiêu y, nhưng khi rút kiếm cứu đám người Tả Quang Thù trước đó, khi va chạm trực diện với Đấu Chiến Thất Thức, đã từng có nửa điểm yếu thế ư? Hiện tại chiếm cứ ưu thế tuyệt đối rồi, ngược lại bắt đầu nói lời mềm mỏng, chẳng lẽ đây không phải là một loại tôn trọng sao?
"Thắng thì thắng, thua thì thua. Không thể lấy một địch bảy là do ta không đủ mạnh mẽ. Khăng khăng đợi người tới trên đường núi, là ta quá mức kiêu ngạo."
Đấu Chiêu nói xong, thu đao thả lỏng phía sau, trực tiếp lấy ra bốn khối Ngọc Bích, chất đống bên cạnh tấm bia đá: "Nếu cuối cùng là một cục diện như vậy, một khối ta cũng không giữ lại."
Bốn khối Ngọc Bích chất thành một đống, hòa lẫn vào nhau...
Đấu Chiêu cũng giơ bàn tay lên, làm một thủ hiệu mời với Khương Vọng: "Mang đi đi."
Sau đó y lùi lại một bước, liền chuẩn bị rời khỏi Sơn Hải Cảnh.
Cứ như vậy mà rời khỏi chỗ này, tất cả thu hoạch cũng không thể mang đi.
Nhưng cũng không quan trọng nữa.
Những kinh nghiệm chiến đấu, cảm ngộ sau chém giết, dù ai cũng không cách nào tước đoạt.
Như vậy là đủ rồi.
Đây là thứ trọng yếu nhất.
Y trùng điệp một bước triệt thoái phía sau.
Nhưng một bước này…
Lại không thể rút ra khỏi.
Gót chân của y rơi xuống, không có bất kỳ biến hóa nào, y chẳng qua là giẫm nát trên đường núi sau lưng.
Sắc mặt Đấu Chiêu biến đổi, không khỏi giương mắt nhìn về phía hắc triều bên ngoài ngọn núi trung ương là Thần Quang Tráo bao phủ ngọn núi trung ương đã tràn ngập nguy hiểm.
Mọi người lúc này cũng giật mình.
Đã đi tới ngọn núi trung ương, vả lại trong trạng thái tự do an toàn, Đấu Chiêu vậy mà không cách nào rời khỏi Sơn Hải Cảnh!
Đây không thể nghi ngờ là biểu hiện của quy tắc kịch biến, thể hiện quy tắc liên quan đến an toàn của bản thân mỗi người thay đổi. Mang ý nghĩa Sơn Hải Cảnh đã không an toàn nữa!
Đây cũng không phải chuyện có thể lãnh đạm không quan tâm đến.
Đến cùng xảy ra chuyện gì? Chiến đấu giữa Hỗn Độn cùng Chúc Cửu Âm đã diễn biến đến mức chân chính tác động đến Thí Luyện giả sao?
Khương Vọng lập tức nhìn về phía Vương Trường Cát, ở đây nhiều người như vậy, đại khái cũng chỉ có y có cái nhìn rõ hơn đối với Sơn Hải Cảnh.
Nhưng lúc này thanh âm của Chúc Duy Ngã đã vang lên trước một bước: "Một khi ngọn núi trung ương bị phá hủy, thông đạo ly khai Sơn Hải Cảnh sẽ đoạn tuyệt cho nên chúng ta hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là nghĩ biện pháp ngăn cản những vật phía ngoài kia, hai là trước khi chúng nó xông phá ngọn núi trung ương, tranh thủ thời gian đi vào trên núi, cầm tới thu hoạch ly khai."
Vương Trường Cát cũng khẽ gật đầu: "Hiện tại xem ra ngọn núi trung ương đích thật là quy tắc rời cảnh cụ hiện."
Khương Vọng kinh ngạc không thôi.
Hắn vốn vô cùng am hiểu với bản sự của Vương Trường Cát, biết được nhận biết của đối phương đối với Sơn Hải Cảnh là nhìn rõ ở bên trên phương diện quy tắc, bên trong kinh lịch có hạn của hắn, không tưởng tượng nổi có ai có thể ganh đua nhận biết với Vương Trường Cát bên trên phương diện nhận biết trong cấp độ Ngoại Lâu cảnh.
Có lẽ Điền An Bình làm được, nhưng đối phương căn bản là từ cấp độ Thần Lâm bị cưỡng ép đánh rơi xuống, không thể xét theo lẽ thường được.
Mà Chúc Duy Ngã lại hiểu rõ ràng hơn, cụ thể hơn, cũng càng chắc chắn hơn so với Vương Trường Cát đối với Sơn Hải Cảnh.
Lời giải thích duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, chính là Chúc Duy Ngã cùng Sơn Hải Cảnh có liên quan càng nhiều, càng chặt chẽ, thậm chí vượt xa dạng con em thế gia Sở quốc như Tả Quang Thù, Đấu Chiêu.
Chúc Duy Ngã xuất thân ở Trang quốc, quan hệ đối với Sơn Hải Cảnh hẳn là bắn đại bác cũng không tới, mới là…không thành thục như vậy?
Trong lòng suy nghĩ những vấn đề này, Khương Vọng trực tiếp hỏi: "Lấy ý kiến của Chúc sư huynh, chúng ta nên lựa chọn như thế nào?"
"Kỳ thật còn có một loại lựa chọn, đó chính là hỗ trợ đánh vỡ Thần Quang Tráo của ngọn núi trung ương này, nhìn xem cuối cùng sẽ phát sinh cái gì." Chúc Duy Ngã cười cười: "Ba loại lựa chọn đều rất thú vị, chọn như thế nào là quyền tự do của ngươi."
Khương Vọng phi thường rõ ràng, đây kỳ thật chính là làm ra lựa chọn giữa Hỗn Độn cùng Chúc Cửu Âm. Đánh vỡ Thần Quang Tráo của ngọn núi trung ương chính là đang giúp Hỗn Độn. Chống cự hắc triều chính là giúp Chúc Cửu Âm. Trực tiếp nắm chặt thời gian vào trong núi cầm thu hoạch, chính là không giúp bất kỳ bên nào.”
"Vương huynh thấy thế nào?" Khương Vọng lại hỏi Vương Trường Cát.
Vương Trường Cát chỉ nói: "Coi như xuất hiện kết quả xấu nhất, ta cũng có thể mang theo ngươi ly khai an toàn. Cho nên ngươi quả thật có thể tự do lựa chọn."
Kết quả xấu nhất đơn giản là sau khi Hỗn Độn đánh vỡ hàng rào thế giới, quy tắc rời cảnh triệt để phá diệt. Mà bọn hắn sẽ một mực lưu trong Sơn Hải Cảnh, chờ đợi quá trình khôi phục khá dài của nó, thậm chí căn bản không có cơ hội, biến mất bên trong loại phá diệt này.
Chúc Duy Ngã hơi kinh ngạc nhìn Vương Trường Cát một cái, nói với Khương Vọng: "Ta cũng có thể mang ngươi đi."
Khương Vọng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Vương Trường Cát cùng Chúc Duy Ngã đều chỉ có thể bảo đảm mang theo một mình hắn ly khai, đây căn bản cũng không phải là một lựa chọn.
Bên trong hai lựa chọn còn dư lại.
Trực tiếp nắm chặt thời gian cầm thu hoạch ly khai là tốt hơn, chỉ cần Tả Quang Thù nắm giữ được Cửu Phượng chi chương, mục đích của chuyến này đã hoàn thành.
Nhưng vấn đề bây giờ là Thần Quang Tráo đã lung lay sắp đổ, ai cũng không biết sau khi leo lên ngọn núi trung ương sẽ còn phát sinh cái gì. Cho nên cũng không ai biết có tới kịp hay không.
Cho nên đối với Khương Vọng tới nói, kỳ thật không có lựa chọn gì cả.
Chẳng qua là...
Muốn chống cự hắc triều, dựa vào mấy người bọn họ có làm được hay không?
Từ bên trong hắc triều giết ra một con đường, cùng chống cự hắc triều xâm nhập, hoàn toàn là hai chuyện với độ khó cách biệt một trời một vực!
Hỗn Độn chưa chắc có hứng thú lớn trong việc lưu lại Thí Luyện giả, nhưng phá hủy ngọn núi trung ương, đánh vỡ thế giới này ước thúc, lại là việc nó nhất định sẽ liều mạng đi làm.
"Ta quyết định chống cự hắc triều, chờ đợi Chúc Cửu Âm phản ứng. Như vậy sẽ có càng nhiều chỗ trống hòa hoãn, có thể nhìn xem bước kế tiếp nên chọn như thế nào". Khương Vọng suy nghĩ rồi nói ra: "Chư vị có gì chỉ giáo?"
Lúc này Đấu Chiêu nói ra: "Đưa Cửu Chương Ngọc Bích vào bên trong những lỗ khảm này là có thể gia tăng cường độ Thần Quang Tráo, tranh thủ thêm một chút thời gian cho ngọn núi trung ương."
Y rất nghi hoặc đối với vị "Đại sư huynh" mới tới này, cùng Vương Niệm Tường khí chất sơ lãnh, đến cùng là lấy tự tin ở đâu ra để bảo lãnh cho người khác dưới tình huống bết bát nhất.
Đấu Chiêu y cũng làm không được!
Thế nhưng y cũng không có gì để quá sợ hãi.
Dù thế giới này triệt để phá diệt, y sinh tồn một đoạn thời gian vẫn không có vấn đề quá lớn.
Sau một lúc biến mất, Đấu thị đương nhiên sẽ biết thế giới này gây ra rủi ro. Quy tắc ở thế giới Sơn Hải Cảnh đã vỡ vụn, Thái nãi nãi chắc chắn có thể tìm tới hắn. Đương nhiên với y mà nói, nếu luân lạc tới mức phải nhờ các trưởng bối gia tộc tới cứu, cũng thực sự có chút mất mặt.
Cho nên lựa chọn của Khương Vọng vừa vặn là đánh vào đúng tâm khảm của y. Cho nên y cũng không kiêu căng nữa, tranh thủ thời gian bày mưu tính kế.
"Vậy ngươi khảm a!" Khương Vọng lập tức nói.
Đấu Chiêu dừng một chút, mới nói: "Đây đã là Ngọc bích của các ngươi."
Khương Vọng:
Có nguyên tắc như thế sao?
Khương Vọng nhìn Đấu Chiêu một cái, sắc mặt thản nhiên, nhanh chân trực tiếp tiến đến phía trước.
Nhưng hắn vừa mới đi được hai bước, sau lưng liền bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, hắn quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên trong hắc triều vô tận vây lấy ngọn núi trung ương, có một đoàn giáp trùng tinh mịn bao cùng một chỗ trái xông phải đột. Đến khi sắp thoát ly khỏi hắc triều lại đột nhiên nổ tung!
Vô số giáp trùng rơi xuống bên trong hắc triều, mà một thân ảnh xuyên qua Thần Quang Tráo, rơi vào trước đường núi.
Người này đầu đội Tiến Hiền Quan, thân mặc Nho phục, trên mặt cóng đến tóc trắng mặt tím tái, khí tức trên thân cực kỳ yếu ớt, cả người giống như sau một khắc sẽ phải ngã xuống.
Đúng là Cách Phỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận