Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 915: Nửa canh giờ

Bạch Tượng Vương nổi giận, ngược lại Đinh Cảnh Sơn thì rất bình tĩnh.
"Vậy ngươi cần phải cố sức thêm. Nếu như ngươi biết Khương Vọng đã bỏ trốn thì cũng nên rõ thủ đoạn phong tỏa tin tức của ngươi đã mất đi tác dụng. Bây giờ Khương Vọng đã đi báo tin cho những khu vực khác, viện binh rất nhanh sẽ đến."
Gã nhìn Bạch Tượng Vương, nói tới đây lại lộ ra mấy phần độc ác: "Tốt nhất là ngươi đánh chìm phù đảo trong vòng nửa canh giờ tới, giết chết ta. Nếu không thì nên nghĩ tới chuyện buông bỏ mấy Hải sào đi!"
Bạch Tượng Vương nhe răng cười: "Vậy cứ thử xem! Toàn lực tiến công cho bổn vương!"
Bên trong Mê Giới, phương hướng hỗn loạn, biến ảo khó lường.
Mặc dù cả Nhân tộc lẫn Hải tộc đều đánh dấu phương hướng khu vực khác nhau nhưng những khu vực này ngay cả bản thân chúng cũng luôn di chuyển. Chẳng qua bình thường đều dùng hình thức biến đổi nguyên một mảnh khu vực, đây cũng là nguyên nhân chúng có thể tự phân chia thành các khu vực riêng.
Ví dụ như Nhân tộc sử dụng Thiên Can Địa Chi để đánh dấu các khu vực khác nhau, định tìm ra quy luật biến đổi của khu vực, nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn một mực không thành công.
Cho dù là Nhân tộc hay là Hải tộc đều phải công nhận loại chuyển động ngẫu nhiên này.
Dựa trên tình huống thay đổi trước đó, khoảng cách gần khu vực Đinh Mùi nhất chính là khu vực Bính Thần.
Ổ bên khu vực kia, tỷ lệ của phù đảo và Hải sào là 3: 2, Nhân tộc ở chỗ đó có khả năng điều động binh lực đến viện trợ.
Mặc kệ Khương Vọng dùng cách gì xin viện trợ, chỉ cần nhận được tin tức, quân đội ở khu vực lân cận tới chi viện chí ít nhất cũng cần nửa canh giờ.
Cho nên Đinh Cảnh Sơn mới nói, Bạch Tượng Vương tốt nhất nên cố thêm sức.
Đương nhiên là gã hy vọng mượn sức ép từ viện binh khiến cho Bạch Tượng Vương lui binh.
Nhưng lúc này Bạch Tượng Vương đã bất chấp, thề phải thống lĩnh bốn đội hình quân đội, trong vòng nửa canh giờ đánh tan phù đảo Đinh Mùi, đánh chết Đinh Cảnh Sơn.
Đồng thời cũng muốn dùng thời gian nửa canh giờ này để cho Ngư Tự Khánh thành công đuổi theo giết chết Khương Vọng.
Trước đây y đồng ý Khương Vọng là thiên kiêu, nhưng cũng không cảm thấy người này có thể sánh với Kiêu Mệnh.
Y làm ra thanh thế lớn như vậy, nhiều hơn chính là vì muốn phủi sạch trách nhiệm ở trước mặt Huyết Vương.
Nhưng bây giờ Đinh Cảnh Sơn vì yểm hộ Khương Vọng chạy trốn lại tốn công tốn sức nhiều như vậy, ngược lại khiến cho lời nói của Thủy Ưng Vanh trở nên đáng tin cậy hơn.
Anh hùng của đối phương chính là kẻ thù của ta.
Nếu như bên phía Nhân tộc coi trọng bao nhiêu thì bên phía Hải tộc lại muốn nhanh chóng tiêu diệt bấy nhiêu!
Lúc này Khương Vọng và Chử Mật đã lặng lẽ rời khỏi chiến trường.
Gần như vừa mới thoát khỏi cơ sở ngầm của đại quân Hải tộc, Khương Vọng lập tức bộc phát ra tốc độ cao nhất.
Bí Tàng Truy Phong nhanh chóng mở ra.
Trong Vân Đỉnh tiên cung, giới thuật tuôn ra, giẫm lên không trung như trên đất bằng, bay nhanh giống như một bước lên mây!
Chử Mật sử dụng bí thuật của Lương Thượng Lâu, che giấu tung tích ở sát bên cạnh, lần nữa gia tăng tốc độ, tăng lên chừng bốn phần.
Lúc này Khương Vọng cũng không biết bên phía Hải tộc đã phát hiện ra việc hắn chạy trốn hay chưa, có đuổi theo hay không?
Nhưng hắn biết rõ, bây giờ phù đảo Đinh Mùi đang gặp phải tình cảnh nguy khốn. Đinh Cảnh Sơn và Phù Ngạn Thanh đã làm hết thảy những chuyện mà bọn họ có thể làm được, nhưng dưới tình huống hoàn toàn yếu thế cũng không thể trông cậy quá lớn.
Bây giờ hắn cần phải quý trọng thời gian mỗi một hơi thở chạy trối chết, trước khi Bạch Tượng Vương biết phải chạy trốn càng xa càng tốt, tốt nhất là chạy trốn thẳng tới khu vực Bính Thần.
Ba phù đảo ở khu vực Bính Thần có một cái thuộc về Dương Cốc, một thuộc về một tông nhỏ ở gần Cận Hải quần đảo, còn lại một thuộc sở hữu của Quyết Minh đảo. Những vị trí này đều được đánh dấu ở trên Chỉ Dư.
Cho dù không đề cập đến chuyện hắn quan hệ rộng rãi ở đài Thiên Nhai, chỉ dựa vào thân phận và địa vị của hắn ở Tề quốc, đối phương chắc hẳn sẽ không đứng nhìn.
Ròng rã bay với tốc độ siêu việt khiến Chử Mật giật mình sợ hãi không thôi. Không nói đến độn thuật cao minh mà Khương Vọng sử dụng, trình độ đạo nguyên hùng hậu cũng là thứ mà gã không thấy được ở trên người của những tu sĩ Nội Phủ khác.
Sau khi Tinh Quang Thánh Lâu được dựng lên ở tinh khung xa xôi, tinh lâu và Thiên Địa cô đảo phối hợp chặt chẽ, hoàn toàn củng cố vị trí Thiên Địa cô đảo. Từ đây, không còn nguy cơ bị lạc ở Ngũ Phủ Hải nữa, cũng từ đó giải phóng phần lớn đạo nguyên chống đỡ Thiên Địa cô đảo. Đây là một trong những nguyên nhân khiến cho đạo nguyên của tu sĩ Ngoại Lâu hùng hậu hơn rất nhiều.
Nhưng Khương Vọng dường như không cần chống đỡ Thiên Địa cô đảo. Đạo Nguyên lại mênh mông mãnh liệt như thế, tuôn ra không ngừng.
Vẻn vẹn như thế thì cũng thôi đi, mà Chỉ Dư càng nghiệm chứng cho bối cảnh thân thế không tầm thường.
Mỗi phương vị bên trong khu vực Mê Giới điên đảo hỗn loạn, mà toàn bộ Mê Giới biến ảo di động không ngừng.
Dựa vào ghi chép lại, rất nhiều cường giả phỏng đoán, lúc trước, là do hai cường giả tuyệt thế giao chiến ở đây đã đánh nát quy tắc giới hạn cho nên mới tạo thành một Mê Giới hỗn loạn như thế.
Thuyết pháp được lưu truyền phổ biến nhất là, trận chiến đó chính là trận chiến của Nhân Hoàng và Long Hoàng ở thời đại Trung Cổ.
Ở trong thế giới hỗn loạn kiểu này, Mê tinh chính là tài liệu dùng để xây dựng lại trật tự.
Nhân tộc muốn thiết lập trật tự hiện thế ở Mê Giới, Hải tộc thì phải thiết lập trật tự Thương Hải.
Phù đảo và Hải sào chính là nỗ lực riêng của hai tộc.
Ở khu vực quy tắc hỗn loạn kiểu này, tu sĩ Ngoại Lâu cũng chỉ có thể thông qua cảm ứng với tinh khung xa xôi để phán đoán sơ lược vị trí của mình. Sau mỗi một lần khu vực biến đổi cần phải đi thu thập tin tức lại một lần nữa.
Chỉ Dư thì lại khác.
Nguyên lý của Chỉ Dư giống với liên hệ giữa Hải Cương Bảng và Phân Quyển. Bản thân Chỉ Dư có liên hệ với bảo vật địa đồ ghi chép các thông tin về Mê Giới của Quyết Minh đảo. Sau mỗi lần khu vực biến đổi, những ấn ký do Quyết Minh đảo lưu lại sau khi thăm dò khu vực sẽ phản hồi tin tức trở về, từ đó giúp Chỉ Dư có thể liên tục chỉ dẫn phương hướng.
Bởi thế Chỉ Dư cũng không phải đặc biệt thiết kế cho những tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh trở xuống không thể xác định được phương vị của mình, những tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh trở lên cũng rất cần Chỉ Dư.
Đối với một số thế lực, ở loại địa phương như Mê Giới này, địa đồ chắc chắn là tình báo cực kỳ quan trọng. Cầm Chỉ Dư trong tay đồng nghĩa với việc có thể nắm trong tay bản đồ tình báo của các thế lực ở Mê Giới này, đồng thời cũng có thể thông qua Chỉ Dư ngược dòng tìm hiểu về những ấn ký bí ẩn kia, dễ dàng phá hủy những nỗ lực của Quyết Minh đảo trong nhiều năm.
Từ đó có thể thấy được tầm quan trọng của Chỉ Dư này.
Thiếu niên thanh tú này có thể mang theo Chỉ Dư ở bên mình, địa vị ở Tề quốc chắc chắn không tầm thường. Hơn nữa chiếc nhẫn ở trên tay hắn, trên người cất giấu bảo vật hệ Thủy... trong hộp trữ vật không biết còn có thứ tốt gì nữa.
Sao hắn có thể không phải là con cháu hoàng thất chứ?
"Có cần nghỉ ngơi một chút hay không?" Trong tiếng gió rét lạnh thấu xương, Chử Mật lấy lòng hỏi.
Thời gian đã qua một khắc, hiệu quả Truy Phong Bí Tàng đã hết. Hơn nữa dưới mệt mỏi cực hạn do gấp rút lên đường, tốc độ không còn nhanh bằng lúc trước, cho nên Chử Mật mới hỏi như vậy.
Khương Vọng không thèm để ý tới, vẫn đạp lên mây xanh mà đi.
Ngay lúc này mà còn lựa chọn nghỉ ngơi thì quả thực không có đầu óc. Hắn là người tu hành đã trải qua sống chết, không phải công tử ca sống an nhàn sung sướng không chịu được cực khổ.
Chử Mật lại nói: "Thật ra ý ta muốn nói chính là chỗ ta có một ít linh dược nâng cao tinh lực, giảm bớt mệt nhọc."
"Không cần." Khương Vọng đương nhiên sẽ không ăn dược của gã.
Nếu như không phải có túi Mệnh Ảnh của Phù Ngạn Thanh, sau khi bọn họ chạy ra chiến trường đã mỗi người đi một ngả rồi.
Chử Mật thấy Khương Vọng hoàn toàn không có ý hưởng ứng, cuối cùng im lặng trở lại. Gã cũng không phải người dễ dàng lùi bước, quyết định chờ tình thế hòa hoãn rồi mới tìm cách rút ngắn quan hệ.
Đối chiếu với đánh dấu trên Chỉ Dư, Khương Vọng đi liên tục một đường không ngừng. Hắn không chỉ muốn chạy trốn vận mệnh của bản thân mà còn muốn giúp phù đảo Đinh Mùi tìm được viện trợ, cho nên không thể chậm trễ.
Nhưng nguy hiểm đến còn nhanh hơn cả dự tính.
Trong lúc liên tục tiến lên phía trước, Khương Vọng đột nhiên hỏi: "Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
Giọng nói của Chử Mật bắt đầu trở nên hoảng loạn: "Đừng cử động, ta giúp ngươi ẩn nấp!"
Khương Vọng dùng một tay đẩy gã ra: "Tự mình ẩn nấp đi!"
Hắn khoác lên nặc y lên, lập tức đứng yên không động đậy.
Chử Mật liếc mắt nhìn Khương Vọng một chút, ngay lập tức bỏ qua ý nghĩ giúp hắn ẩn mình, cái bảo vật thiên y vô phùng kia gã chưa từng nhìn thấy. Gã mắng thầm một tiếng chó nhà giàu rồi lập tức thi triển bí thuật, nín thở ngưng thần.
Bọn hắn vừa mới ẩn nấp kỹ xong, giọng nói vốn còn xa xôi yếu ớt kia bỗng dưng trở nên rõ ràng.
Đó là một tiếng rít gào từ chỗ rất xa cuồn cuộn kéo đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận