Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1787: "Khổ" tâm (2)

Đan quốc có thể sản xuất những bảo dược như Thiên Nguyên Đại đan, Lục Thức đan, cho tới nay đây là những lá bài tẩy lớn nhất của họ, là thứ quan trọng nhất mà họ dựa vào, là lực lượng căn bản để chống lại Tần quốc, cho nên bọn họ cũng không dám để mất đi.
Bọn họ thà rằng tạo ra một môi trường cực kỳ bất công, để những thiên tài gặp "bất công" phải quyết tâm dũng cảm phá vỡ loại hoàn cảnh bất công này, mang quốc gia trở về con đường chính nghĩa.
Cũng không muốn để cho nhân dân của quốc gia này hoàn toàn mất đi hy vọng.
Lại không dám để cho nước khác nhìn thấy Đan quốc đang suy yếu.
Bò vàng lộ phần bụng, đàn sói tất nhiên sẽ cắn tới.
Tần quốc dĩ nhiên nhìn chằm chằm Tây cảnh, hạng người như Trang Cao Tiện, làm sao lại không phải là dã vọng vô cùng?
Đan quốc làm sao dám liều lĩnh?
Đối với dạng thiên tài như Tiêu Thứ, cao tầng Đan quốc còn chuẩn bị một kế hoạch khác, trong lúc Tiêu Thứ tuyệt vọng và phẫn uất, lại cho y hy vọng một lần nữa, tiếp tục duy trì để y có thể thu hoạch được sự sống mới từ trong lửa giận.
Giống như mười năm trước vậy.
Đợi đến khi Tiêu Thứ trưởng thành, trở thành một trong thành viên của cao tầng Đan quốc, đến lúc đó lại nói cho y biết được chân tướng, y đương nhiên sẽ hiểu được khổ tâm của những người này.
Nhưng không ngờ là mười năm sau, vở kịch này lại trở thành thảm họa.
Tiêu Thứ vậy mà trực tiếp trộm đan rời đi.
Càng làm cho người ta không thể tưởng tượng được là, Tiêu Thứ lại thực sự dựa vào chính mình, một đường thoát khỏi Đan quốc, chạy trốn đến Bất Thục thành, sau đó tranh thủ bốn mươi ngày cho chính mình để thực hiện một hành động vĩ đại, khiến cho thiên hạ chú mục!
Cho nên kỳ thực trong thời khắc cuối cùng của Tiêu Thứ, Trương Tuần đã chuẩn bị triệt để vạch mặt với Bất Thục thành. Vì gã đã quyết tâm mạnh mẽ xông về phía Bất Thục thành, chôn vùi đi di ngôn của Tiêu Thứ.
Tiêu Thứ…vẫn im lặng như tờ.
Y như cố tình không nhận ra mình đã nuốt Lục Thức đan hàng giả, có chỗ thiếu hụt ở nơi gốc rễ căn bản nhất.
Nhưng nếu Tiêu Thứ là một thiên tài như vậy, trong khoảnh khắc chân chính chạm tới Thần Lâm, y sao có thể không phát hiện ra?
Y chỉ là trong tích tắc này hiểu rõ mọi chân tướng, cuối cùng lựa chọn im lặng!
Cho nên y mới có thể nói: “Không nhìn thấy ta chết, Trương Tuần sẽ không yên tâm.”
Vì vậy Trương Tuần hiện tại mới có thể cảm thấy bi thương, cảm thấy đau xót.
Gã và quốc gia của gã thực sự đã mất đi một nhân vật thiên tài yêu nước, thế nhưng tất cả chuyện này…có thể trách ai được?
"Cung nghênh Trương phủ quân!"
Hàng dài hạ nhân nghênh đón bên ngoài phủ, như cành cây thân bị gió thổi gãy, từng dãy đổ rạp.
Trương Tuần phi thân rơi xuống, trên mặt đã khôi phục vẻ kiên nghị và trầm ổn vốn có.
Gã nhìn về phía trước.
Khuôn mặt vô cùng ương ngạnh của Trương Tĩnh quả nhiên đang đứng trước đám người.
"Đại huynh!" Trương Tĩnh cười rạng rỡ tiến lên đón, giơ tay lên, khoe kiệt tác của mình: "Huynh xem mình được ủng hộ như thế nào! Huynh xem thanh thế của Trương gia chúng ta mạnh ra sao!"
Trương Tuần không để ý đến y, gã chỉ đi ngang qua y, nói với những người đang quỳ rạp dưới đất: "Chư vị trở về làm việc của bản thân mình đi. Trương Tuần không có gì đáng nhìn, cũng không đáng nghênh đón."
"Hừ, huynh luôn là như vậy, cực kỳ không thú vị."
Trương Tĩnh nhếch miệng: "Đại huynh, ngươi đi vạn dặm đuổi giết, truy sát phản tặc Tiêu Thứ rồi trở về, chẳng lẽ không đáng để những tiện tỳ này nghênh đón hay sao? Với đệ mà nói, văn võ cả triều cũng nên đến nghênh đón huynh đấy! Một đám rác rưởi, ngay cả viên đan dược cũng không giữ được! Giá áo túi cơm, triều đình nuôi bọn chúng làm đếch gì!"
Lời này thực sự có chút không biết trời cao đất rộng, người bình thường nghe cũng không dám nghe, nhưng y lại nói ra rất tự nhiên, có thể thấy được không ít lần nói như vậy.
Trương Tuần không nói lời nào, tiếp tục bước vào phủ.
Trương Tĩnh theo sát sau lưng, cười cười nịnh nọt: "Đại huynh, cầm được Lục Thức đan trở về chứ?"
"Không" Trương Tuần hồi đáp "Đã bị Tiêu Thứ ăn."
"Ồ?" Trương Tĩnh biểu lộ ra vẻ mặt thất vọng "Vậy huynh đi ra ngoài lâu như vậy, không thu hoạch được gì ư?"
Trương Tuần chỉ lạnh lùng nhìn y một cái.
Trương Tĩnh rụt cổ, có chút ủy khuất nói: "Tốt, tốt, vậy đệ sẽ đợi thêm một thời gian, đợi đến khi nào có viên Lục Thức đan mới, mẹ nó, vận khí của đệ quá kém, bên trong thời gian tốt đẹp lại gặp phải những chuyện xúi quẩy như thế này, đệ muốn đợi đến khi nào mới có thể tới Thần Lâm a?"
Y nghiến răng nghiến lợi: "Tên Tiêu Thứ đáng chết này, dòng dõi tiện nô! Hắn tham lam đến mức không biết dừng lại, vọng dòm bảo dược, không tự hiểu chính mình có bao nhiêu sức nặng, thân phận gì! Chết đi cũng là lựa chọn tốt nhất cho hắn!"
"Chuyện đã kết thúc rồi, không cần phải nói nữa, " Trương Tuần lạnh nhạt nói.
Gã hành tẩu bên trong dinh thự của Trương thị, lại không tìm được con đường về nhà an bình. Mặc dù gã vô ý thức bước nhanh, nhưng tâm thần lại không thể tránh khỏi bị bóng đen che phủ.
Trương Tĩnh đuổi theo sau không ngừng nói: "Đại huynh, chậm một chút, đệ còn chuyện muốn nói với huynh!"
Không đợi Trương Tuần truy vấn, mà y cũng biết đối phương sẽ không làm vậy.
Trương Tĩnh vui vẻ nói: "Huynh cho đệ mượn ấn quận trưởng được không? Hôm trước đệ ở Xuân Hương lầu, bị gia hỏa họ Cao kia chơi một vố! Cơn giận này đệ nuốt không trôi, không thể bỏ qua việc này!"
Trương Tuần đột ngột quay người, suýt chút nữa va vào Trương Tĩnh dừng bước không kịp.
Trương Tĩnh ngạc nhiên nhìn Trương Tuần, trong khi đối phương đang nhìn y với ánh mắt giận dữ như điên.
Chính mình vì bảo vệ bí mật của Đan quốc, chịu đựng xúc phạm ở Bất Thục thành, ngồi ngoài thành suốt bốn mươi ngày.
Tiêu Thứ vất vả một đời, cố gắng trong hai mươi năm, cuối cùng rơi vào kết cục đan hủy người vong, ngã xuống Bất Thục thành.
Mà Trương Tĩnh vẫn chăm chăm nghĩ đến chút chuyện nhỏ bên trong kỹ viện, chỉ muốn tranh giành lấy tình nhân!
Nhưng gã có thể mắng Trương Tĩnh không tự mình hiểu lấy, y đời này không có khả năng đạt tới Thần Lâm sao? Gã có thể mắng Trương Tĩnh là một tên phế vật, hoàn toàn không thể so sánh với Tiêu Thứ ư? Gã có thể nói Tiêu Thứ không đáng chết? Gã có thể nói Đan quốc không thể tạo ra Lục Thức đan mới sao?!
Gã không thể.
Cho nên gã tức giận nhìn Trương Tĩnh, cuối cùng chỉ nổi giận nói: "Ai bảo ngươi đuổi hết hạ nhân tới trước cửa nghênh đón? Trương thị ta cần phải phô trương như vậy sao? Ngươi suốt ngày rượu chè gái gú, không có công việc gì, thời gian của ngươi không quan trọng, nhưng mỗi người đều có công việc của riêng mình! Bọn họ đến trước cửa đón ta, đợi mấy canh giờ bên trong gió lạnh, nhưng bọn họ vẫn phải làm việc, phải ăn uống, phải chăm sóc ngựa, phải giặt đồ! Bọn họ sẽ kính sợ ta, hay chỉ là trong lòng thầm oán ghét ta mà thôi?"
Trương Tĩnh rụt cổ một cái, nhỏ giọng lầu bầu: "Không phải chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, sao lại phải nổi giận đến mức như vậy, tốt nhất sau này đệ sẽ không làm như vậy nữa."
Trương Tuần chăm chú nhìn y, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại: "Cứ như vậy đi."
Trương Tĩnh nhìn chăm chú vào gã: "Còn chuyện về ấn quận trưởng?"
Trương Tuần không biểu lộ cảm xúc, xoay người nói: "Tự mình đi lấy đi."
"Đại huynh! Huynh thật tốt!" Trương Tĩnh vui vẻ ra mặt, lớn tiếng reo hò với bóng lưng của Trương Tuần: "Từ nay về sau, huynh nói gì đệ đều sẽ lắng nghe!"
Giờ khắc này lòng y tràn đầy vui sướng, cũng không thể nào biết được.
Vị huynh trưởng kia không thể kiềm chế được tia lửa giận trong lòng, mới đúng là tính cách của gã.
Nhưng cuối cùng gã đã kiềm chế được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận