Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2843: Đêm không say giấc nổi (1)

Đông Thiên Sư phủ Cảnh quốc to lớn, yên lặng không một tiếng động.
Khi Khương Vọng ấn tay lên chuôi kiếm của mình.
Vừa mới đăng lâm Động Chân, nhìn thấy con đường bất hủ, thiên kiêu Cảnh quốc vừa nhảy lên trở thành nhân vật thuộc tầng cao nhất của đế quốc Trung Ương, trong nháy mắt đã trở thành con dê đợi làm thịt.
Mọi người lúc này phải đối mặt với hai vấn đề.
Vấn đề thứ nhất, dưới một kiếm của Khương Vọng, Trần Toán có sống được hay không?
Trên thực tế, khi vấn đề này trở thành câu hỏi, thì cũng đã có đáp án.
Thực lực của Khương Vọng đã được nghiệm chứng nhiều lần trong truyền kỳ. Hắn, là Chân Nhân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, đã rất lâu rồi không thật sự ra tay trong hiện thế, thực lực của hắn bây giờ rốt cuộc đến mức nào, Trần Toán nhất định không đủ khả năng kiểm nghiệm. Đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.
Bây giờ Khương Vọng nói chỉ xuất ra một kiếm, không ai dám nói thay Trần Toán rằng nhất định sẽ tiếp được.
Vấn đề thứ hai, Khương Vọng có giết Trần Toán hay không?
Theo lẽ thường, hẳn là sẽ không.
Cho dù giơ cao ngọn cờ vì Nhân đạo, khoác tấm da hổ của Thái Hư Các lên, cho dù Trần Toán thực sự vi phạm luật lệ, cho dù Trần Toán quả thực đã cho Khương Vọng lý do để động thủ, thì cái giá phải trả khi giết Trần Toán cũng rất nặng nề.
Khương Vọng không nên không khôn ngoan như thế.
Nhưng nếu làm theo lẽ thường, thì Khương Vọng đã không điều tra Thiên Hạ thành, càng không đến Hoàng Đô Đại Cảnh!
Trạng thái hiện tại của Khương Vọng, có thể dùng lẽ thường để đo lường hay sao!
Bỏ qua tất cả những ánh nhìn chăm chú của mọi người, người thật sự phải đối mặt với lựa chọn bây giờ, là Trần Toán mới vừa thành Động Chân.
Lúc này hắn chân đạp Bát Quái Đài, cuối cùng cũng nhìn thấy phong cảnh chân chính ở trên cao, như hắn từng mong đợi, cuối cùng cũng chen được vào dòng thủy triều thời đại... Nhưng lại ngay lập tức phải đối mặt với một kiếm không hề che giấu sát tâm của thiên kiêu chói mắt nhất hiện thế.
"Ta từng có ba cơ hội tranh vinh quang với ngươi, trong đó ta thua một lần, từ bỏ hai lần, ta không cam lòng."
Hắn có thần thông thiên cơ, về lý thuyết có thể tính toán được tất cả mọi khả năng, bắt lấy được đường thiên cơ duy nhất để chạy thoát.
Nhưng nếu thực lực hai bên chênh lệch quá lớn đến một mức độ nhất định, thì số trời chỉ có một chữ "chết", ngoài ra không còn khả năng nào khác!
Nắm biết thiên cơ, cũng chỉ để biết trước cái chết!
Trần Toán từ trước đến nay luôn là người lý trí, như lúc xưa khi đi sứ thảo nguyên, mang theo uy thế đại thắng của Cảnh quốc, hắn vốn muốn dương danh, đứng vững trong sóng triều thời đại. Nhưng ngồi dưới đài xem người ta chiến đấu, tính toán rất nhiều lần, cũng không tính ra được khả năng chiến thắng Khương Vọng. Cuối cùng cũng không dám thử nghiệm, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Lúc này, hắn nhìn Khương Vọng, với tu vi của Động Chân, mà vẫn không nhìn thấy được một đường thiên cơ vốn nên có kia.
Mà có lẽ, đây chính là "Chân" của thế giới này.
So với những người không biết khác, hắn biết rõ, đối mặt với một kiếm này, hắn không có hy vọng.
Nhưng hắn vẫn rút kiếm của mình ra, đối mặt với áp lực kinh khủng như vực sâu biển cả mà Khương Vọng mang đến:
"Có thể được danh kiếm Trường Tương Tư lừng danh thiên hạ chứng nhận "Chân" cho mình ! Trần mỗ đã thấy vô cùng may mắn!"
Khương Vọng không chút do dự, một bước tiến lên, rút kiếm!
Kiếm ra mới nửa tấc, hàn quang đã đầy trời.
Một tay đặt lên chuôi kiếm của hắn, ấn trường kiếm của hắn về, cũng kéo kiếm quang phô thiên cái địa lại vào trong vỏ.
Thời không như trang sách bị lật, một lão nhân khuôn mặt hiền hòa, thân hình cao lớn cứ thế xuất hiện trước mặt Khương Vọng, giống như ông ta vẫn luôn ở đó. Trong nháy mắt đã không còn gió thổi, năm tháng lại trở về yên tĩnh:
"Sát khí của tiểu hữu lớn thật!"
Trần Toán vừa rồi còn thà làm ngọc nát, quyết tâm sống chết, lập tức thu kiếm vào bao, bước xuống quẻ đài, cúi đầu chào:
"Sư tôn!"
Khương Vọng mới vừa nói chuyện vui vẻ với Trần Toán, kiên nhẫn cố gắng thuyết phục người ta, lúc này lại cảm xúc kịch liệt, đạo nguyên gầm gào, đánh thức ánh sáng thần thông, cố rút kiếm ra!
Mắt hắn trợn to, áo xanh phồng lên:
"Đông Thiên Sư ra tay với ta là muốn bao che cho Trần Toán, ngăn cản Thái Hư Các chấp pháp?!"
Vào thời khắc này, người có thể xuất hiện ở đây ngăn cản một kiếm này, tất nhiên chỉ có Đông Thiên Sư Tống Hoài.
Hoặc nói trắng ra, đây là lý do tại sao Khương Vọng đến phủ Đông Thiên sư tìm Trần Toán, Trần Toán sở dĩ ở Đông Thiên phủ chờ Khương Vọng, chính là không mưu mà hợp.
Hai người họ đều đợi Đông Thiên Sư xuất hiện.
Khương Vọng nghênh ngang đi vào thành Thiên Kinh, nhiều lần điên cuồng sắp chạm vào ranh giới của Cảnh quốc.
Cảnh quốc chỉ cho một người trẻ tuổi là Từ Tam đi ra ứng phó, chính là ý muốn nói đây là chuyện giữa tiểu bối, đè động tĩnh xuống, dìm sự việc cho nó tiêu đi.
Nhưng Khương Vọng lại đến phủ Đông Thiên sư, thậm chí còn ngầm đồng ý cho Trần Toán thành Động Chân rồi xuất kiếm, chính là muốn làm lớn chuyện, chuyện bé xé ra to! Giết một Thần Lâm Cảnh Trần Toán, với giết một tên Động Chân Cảnh Trần Toán, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tống Hoài đương nhiên không thể không hiểu, nhưng ông ta không thể cho phép !
Bất kể là ai đang đánh cược ván cờ này, cũng không có quyền lấy sinh tử của Trần Toán ra làm thẻ đánh bạc!
Trần Toán dính vào sự kiện kẹt vị phúc địa, bản thân hắn chẳng có được lợi ích gì, tất cả đều là vì Cảnh quốc! Bị người ta tóm lấy chuyện này để công kích, Cảnh quốc đành phải ngậm bồ hòn làm ngọn, bởi vì họ không chiếm được chữ "lý".
Nhưng Trần Toán đã sắp vì chuyện này mà bị giết, mà bên đó vẫn giữ trầm mặc!
Người giết chết Trần Toán, sau này nhất định sẽ phải trả giá đắt. Cái giá phải trả có lẽ là vô cùng đau đớn. Nhưng đối với một người đã chết như Trần Toán, có còn ý nghĩa gì!
Tống Hoài đứng ra, không hề tỏ vẻ phẫn nộ, ngược lại còn có chút hứng khởi nhìn Khương Vọng, đánh giá người thiên kiêu số một hiện thời trước mặt:
"Nếu ta nói đúng thì sao?"
Giống như Trần Toán đứng ngay trước mặt Khương Vọng chống lại lệnh bắt, chỉ là đang làm chuyện cười, Khương Vọng ở trước mặt Tống Hoài ông ta có vùng vẫy thế nào, thì cũng chỉ là làm cảnh.
Cảm xúc kịch liệt trên mặt Khương Vọng lập tức biến mất, hắn bình tĩnh nhìn Đông Thiên Sư, lễ độ:
"Nếu đã như thế, xin lùi ba thước."
"Ồ?"
Tay Tống Hoài vẫn đặt trên chuôi kiếm của Khương Vọng, ấn nó xuống, cười hỏi:
"Vì sao?"
"Trước khi đến, ta đã hứa với chư các, hứa với Thái Hư đạo chủ, chuyến đi này nhất định sẽ giữ sự công bằng cho Thái Hư Huyễn Cảnh. Dù chuyện này liên quan đến ai, cũng tuyệt đối không nhân nhượng."
Khương Vọng đáp:
"Thiên sư là tấm gương của thiên hạ, Khương Vọng chỉ là hậu sinh nông cạn, nhưng thiên lý sáng tỏ, dùng kiếm mà gánh vác. Nay ta gánh vác trách nhiệm này, chính là không có đường lui."
Mắt hắn tĩnh như biển sâu, đối mặt với Đông Thiên Sư đứng trên đỉnh quyền thế của Cảnh quốc:
"Nếu thiên sư muốn cản ta, ta cũng phải vung kiếm mà đáp lại. Dù có không chịu nổi một đòn, thì cũng phải khiến máu bắn ngang trời!"
Hắn ngẩng cao dầu:
"Cái chết của Khương Vọng, để người trong thiên hạ nhìn thấy gương mặt thật của việc Trung Ương Đại Cảnh phản bội hội minh, có gì mà không thể!"
"Chỉ đùa một chút thôi."
Đông Thiên Sư hiền lành:
"Lúc ấy khi xây dựng Thái Hư Huyễn Cảnh, ta cũng chính là người tỏ thái độ đồng ý đầu tiên. Sao ta lại không ủng hộ Thái Hư Các được!"
Khương Vọng lẳng lặng nhìn ông ta:
"Khương mỗ không nói đùa."
"Xem ra hôm nay, ngươi không thể không giết Trần Toán."
Chính vì tự tay đè kiếm của Khương Vọng, Tống Hoài mới biết một kiếm này ngoan lệ đến mức nào.
Khương Vọng hoàn toàn không chừa lại đường sống cho mình, sát tâm kiên quyết. Nếu không có người ngăn cản, hắn nhất định sẽ giết chết Trần Toán. Cũng như Trần Toán thà chết chứ không lùi, chỉ có thể đứng ở trước kiếm.
Khương Vọng tự đưa mình vào tuyệt lộ, cũng ép Trần Toán vào tuyệt lộ, lại dùng tuyệt lộ của Trần Toán, bức Đông Thiên Sư Phủ. Đông Thiên Sư ông ta không thể không ra tay.
Dùng Trần toán để đổi lấy Khương Vọng, đối với Cảnh quốc, có lẽ là một khoản lời. Nhưng khoản lời này, không thể là Đảo Bồng Lai làm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận