Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1753: Thiên hạ đệ nhất thích nàng (1)

Phanh!
Khương nào đó trực tiếp nhảy ra ngoài cửa viện, rơi vào bên cạnh đôi tiểu tình lữ đang nùng tình mật ý ngươi một câu ta một câu, lặng lẽ nói chuyện.
Trái lại khiến hai người sợ hết hồn.
Tả Quang Thù nhìn Khương Vọng, lại quay đầu nhìn Dạ Lan Nhi đang đứng dựa vào cửa sổ trên lầu hai xa xa…
“Nói chuyện mà thôi, hiện tại ta còn có thể nhảy ra ngoài cửa sổ sao?”
Tiếng nói của Khương đại ca vẫn còn vang vọng bên tai.
Sao lại thật sự nhảy ra rồi?
“Khương đại ca, huynh đây là…”
Khương Vọng làm như không có chuyện gì xảy ra vỗ vỗ tay: “Không có việc gì, tùy tiện luận bàn một chút. Đi, về nhà.”
Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa nhìn nhau một cái.
Ánh mắt đan xen, đã truyền cảm khái cho nhau.
“Ngươi thấy ta nói không sai chứ!”
“Khương đại ca đúng thật là một nhân vật một mình một kiểu!”
Bất kể thế nào, tiệc rượu đã kết thúc.
Ngay bên ngoài Kiến Ngã lâu, tiểu tình lữ muôn vàn khó khăn tạm biệt nhau.
“Cáo từ.”
“Tạm biệt.”
“Ngày mai gặp.”
Lời cáo biệt nói dăm ba lượt.
Tay đã tách ra.
Tầm mắt còn đang dây dưa.
Không hổ là lũy thế công khanh, đỉnh cấp danh môn, còn trẻ như vậy đã hiểu được trọng lượng của tầm mắt!
Khương Vọng kéo cổ áo Tả Quang Thù, sải bước kéo ra ngoài:
“Còn chưa đi sao?”
Khuất Thuấn Hoa thì đứng ở ngoài cửa tiểu viện, giống như thần nữ cao quý tao nhã, nhưng lại đối với Tả Quang Thù, có nét xinh xắn không giống bình thường. Nàng dựng thẳng bàn tay ở bên má, ngón tay giống như lỗ tai con thỏ trắng khẽ rung rung, coi như là cáo biệt.
Tả Quang Thù bị kéo ngược đi ra ngoài, nhưng còn nhìn Khuất Thuấn Hoa cười ngây ngô không thôi, cố sức vẫy tay đáp lại.
Mãi đến khi hai người một trước một sau, một thanh y một lam bào đi xa, Khuất Thuấn Hoa mới xoay người lại, gót sen khẽ dời, đã bước lên Kiến Ngã lâu.
Gió thổi mây, mỹ nhân đứng bên cạnh mỹ nhân.
“Vừa rồi hai người ở trong lầu xảy ra chuyện gì?” Khuất Thuấn Hoa cười hỏi: “Sao còn động thủ?”
Giọng nói của Dạ Lan Nhi như được nặn ra từ trong kẽ răng: “Hắn nói trong những mỹ nhân bình sinh hắn gặp, dung mạo ta chỉ có thể xếp hàng thứ năm!”
Khuất Thuấn Hoa nhớ tới Khương đại ca đã từng nói, hắn vô cùng tán thành ánh mắt của Tả Quang Thù…
Trong lòng không khỏi vui mừng.
Trên mặt lại dối trá nói: “Ôi chao, loại chuyện thẩm mỹ này, rất cá nhân. Khương đại ca hắn cho dù dương danh thiên hạ, kiến thức rộng rãi, cũng chưa chắc đã có thẩm mỹ. Không nói chuẩn được, không chuẩn được…vậy thì…”
Đôi mắt nàng láo liên, tận lực ra vẻ thờ ơ mà hỏi: “Hắn có nói, thứ hai thứ ba và thứ tư, là ai không?”
Dạ Lan Nhi nhìn khuê trung mật hữu của mình một cái, cười lạnh nói: “Ta cũng muốn biết, nếu không ngươi đi hỏi đi?”
Chính như đề tài chung của nam nhân, nhiều khi là nữ nhân.
Đề tài của nữ nhân khi cùng với nhau, rất nhiều thời gian cũng là nam nhân.
Dù sao trên thế giới này, một nửa là nam nhân, một nửa là nữ nhân.
Bị kéo ra khỏi Hoàng Đình đài, ấn vào trong xe ngựa, Tả Quang Thù vẫn còn nở nụ cười ngây ngô.
Một thiếu niên tuấn mỹ sáng sủa đang tốt đẹp, đến Hoàng Đình đài một chuyến, liền biến thành kẻ ngốc.
Khương Vọng ngồi nghiêm chỉnh, vốn là muốn tĩnh tâm tu luyện một phen, nhưng nhịn không được nhìn hắn một cái.
Lại nhìn hắn một cái.
Cuối cùng là lên tiếng: “Ta nói hai người các ngươi tiến triển nhanh quá nhỉ!”
Tả Quang Thù phục hồi lại tinh thần, bên tai chợt đỏ lên: “A…Huynh nhìn thấy cả rồi sao?”
Khương Vọng vẻ mặt không hiểu ra sao: “… Ta nhìn thấy cái gì?”
“Ừm, không có gì.” Tả Quang Thù thở phào nhẹ nhõm, dựa vào đệm ngồi, lại nở nụ cười ngây ngô.
Nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở này của hắn, Khương Vọng chỉ cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, lại hỏi: “Đúng rồi, đệ có đi hỏi thăm hay không, Cách Phỉ gì đó đi cùng với Ngũ Lăng thế nào rồi?”
“Ồ, trước đó đệ có cho người đi thăm dò.” Tả Quang Thù hờ hững nói: “Đã về Việt Quốc rồi.”
Xem ra ở Sơn Hải Cảnh chỉ là bị chiếm cứ túi da giả tạo, không phải là thật sự chết đi, tựa như Đấu Chiêu cũng không thật sự bị cụt tay vậy.
Khương Vọng không hiểu ra sao thở dài một hơi.
Tu luyện đi, hắn nghĩ.
Xe ngựa lăn bánh, âm thanh ồn ào náo động bên ngoài xe thỉnh thoảng xẹt qua.
Tả Quang Thù có chút xao động, luôn thấy bất an.
“Khương đại ca.” Hắn bần thần một hồi, dùng ánh mắt ngại ngùng nhưng lại rất chờ mong, nhìn Khương Vọng, nhăn nhó nhó hỏi: “Huynh…đã từng cái kia chưa?”
Khương Vọng vô duyên vô cớ chột dạ.
“Hừ hừ.”
Bộ dáng cao thâm mạt trắc.
Tả Quang Thù sáng mắt lên: “Cảm giác gì?”
“Cái này…” Khương Vọng chúm chím môi: “Khó nói lắm.”
Tả Quang Thù không còn chút lễ nghi quý tộc nào, cởi giày, ngồi chồm hỗm tại vị trí của mình. Trong ánh mắt tràn ngập tò mò: "Nói điểm quan trọng đi.”
Trước kia sao không cảm thấy thằng nhóc ác này đáng ghét như vậy?
Khương Vọng miễn cưỡng duy trì thể diện của đại ca: “Đệ không biết đâu, năm đó ta ở Lâm Truy, cái gì tứ đại danh quán, cái gì… Bỏ đi, đệ còn nhỏ, nói với đệ những thứ này không thích hợp chút nào.”
“Ai da, nói một chút đi!” Tả Quang Thù tiến gần lại một chút: “Hôn môi thôi có gì không thể nói?”
Mắt trái hắn là ham học như khát, mắt phải là trông chờ mòn mỏi. Tỏ ra sốt ruột nói: “Nói ở đây, trời biết đất biết, huynh biết đệ biết.”
Khương Vọng nhìn hắn: “Các ngươi vừa mới hôn môi ở dưới lầu?”
Tả Quang Thù lập tức ngồi trở lại, một lát sau mới nói: “Hôn…má, cảm giác choáng váng.”
"Quang Thù a.” Khương Vọng rất nghiêm nghị, rất đau lòng nhìn hắn: “Trước kia đệ không như vậy. Trước kia đệ rất thích tu hành!”
Tả Quang Thù có vẻ xấu hổ cúi đầu.
Nhưng rất nhanh lại dũng cảm ngẩng lên, kiên quyết đối mặt với Khương Vọng: “Lúc đệ ở trong Sơn Hải Cảnh…Mỗi ngày, mỗi một canh giờ, mỗi một khắc, đều rất nhớ Khuất Thuấn Hoa.”
“Trước kia đệ cảm thấy đệ nhất thiên hạ mới là quan trọng nhất.”
“Về sau lại cảm thấy, quan trọng nhất là thêm ánh sáng thêm vinh dự cho sự huy hoàng của Tả thị.”
“Nhưng ngay vừa rồi… Vừa rồi nàng tự tay vuốt ve gương mặt của đệ. Trong đầu đệ trống rỗng, đệ không nghĩ ra cái gì hết, không nhớ được gì cả. Sau đó đột nhiên cảm thấy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận