Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2828: Ngỗ quan (1)

Tóc!
Máu tươi nhỏ giọt xuống mặt nước, tạo nên tiếng vọng rõ ràng.
Dưới mặt nước màu xanh lục hôi thối, xuất hiện một ít bóng mờ nhỏ bé, gầy gò, trong nháy mắt đã tụ tới, chia chác nhau nuốt sạch giọt máu, rồi nhanh chóng tán đi.
Khung dụng hình chìm một nửa trong nước, vết tích loang lổ, đã có chút năm tháng. Nếu tĩnh tâm lắng nghe, hình như còn có thể nghe thấy âm thanh buồn bã. Trước đây nó tra tấn hồn linh thê thảm, lấy cái đó để tăng thêm sức mạnh của mình, để lại tiếp tục vòng tra tấn mới.
Trên giá tra tấn có treo một người không thấy rõ mặt, toàn thân rũ xuống, một cục thịt chết sinh dòi.
Chợt đến một lúc nào đó, cánh cửa trên cột đá bị đẩy ra, tiếng móc xích thô ráp vang lên, giá treo từ từ được kéo lên. Từ thủy lao tối đen không ánh sáng, bay lên địa lao tối tăm.
Về một mặt nào đó, được coi như "Thăng hạng phòng".
Cấu tạo của địa lao này rất đặc thù, bốn phía đều là tường thật, hoàn toàn cách âm với bên ngoài. Ở chính giữa nóc nhà, có một cái lỗ to bằng ngón tay, một luồng ánh sáng qua lỗ thủng này chiếu xuống. Trong hoàn cảnh mờ tối, tia sáng kia trông càng thêm mông lung... như sự tự do và hy vọng muốn nhìn cũng không thể thấy.
Chỉ một tia sáng này tất nhiên không thể xóa hết được bóng tối, trong địa lao thật ra còn có một ngọn đèn tường, trong bàn thờ ở hốc tường để phụng thần, có một cái bát sứ nhỏ màu cam. Một cái bấc đèn màu trắng, như một cung nữ mềm mại tuyệt đẹp đứng chìm một nửa trong bát dầu, phát ra ánh sáng như hạt đậu.
"Ta có cần tự giới thiệu mình không?"
Trong địa lao bỗng vang lên một giọng nói.
Sau khi âm thanh này vang lên, bóng người trong bóng tối kia mới trở thành tồn tại.
Là một lão giả cực gầy, nếp nhăn trên mặt rất sâu. Tóc vừa trắng vừa khô, dùng một cây trâm gỗ đen đơn giản cài lại. Thân hình hơi còng, nhưng ánh mắt rất sáng, giọng nói cũng rất rõ ràng, tạo cảm giác rất có trật tự.
Ông ta mặc một chiếc trường sam bình thường màu xám đậm, tay áo được xắn lên, lộ ra một đôi tay gầy mà sạch sẽ, ngón tay thon dài, lạnh lùng, sắc bén như dao.
Có vẻ ông ta ở trong này đã lâu rồi, nhưng ngươi lại không thể xác định được ông ta tới khi nào.
Giọng nói của ông ta như một loại công tắc, đánh thức gian tù này.
Giữa đống thịt nát treo trên giá, mãi đến lúc này, mới có một đôi mắt nhập nhoạng, cố gắng tụ lại ánh sáng đã tan rã. Lúc này người tù nhân đáng thương này mới thể hiện ra một chút dáng vẻ của con người.
Nửa thân dưới ngâm trong nước bẩn đã sưng phù trắng bệch, vết thương đan xen ở nửa người trên chằng chịt vào nhau, căn bản không phân ra được là dùng dụng cụ tra tấn gì tạo thành.
Sắc mặt xanh đen, khó khăn mở miệng:
"Tang... Tang Tiên Thọ!"
"Đã nhiều năm không đi ra ngoài, ta còn tưởng người trẻ tuổi bây giờ không còn ai nhận ra ta nữa. Nếu đã biết ta..."
Tang Tiên Thọ nắm tay lại, giọng vui mừng:
"Vậy thì dễ làm."
Tù phạm đảo tròng mắt, ánh mắt tan rã đánh giá gian phòng, thoáng tạm dừng ở chỗ bát đèn dầu.
Hắn đương nhiên nhận ra đó là thi dầu.
Thống khổ hỏi:
"Tang công, trên đời nào có đạo lý bắt được người chưa nói một lời đã dụng hình! Còn tra tấn nhiều ngày như vậy! Lẽ ra ngươi thẩm vấn trước vài câu đã chứ! Lỡ như ta khai thì sao?"
Tang Tiên Thọ lắc đầu:
"Mấy năm nay danh tiếng của Địa Ngục Vô Môn rất nổi, lão hủ đã nghe nói tới danh thập đại Diêm La, giết người như ngóe, người nào cũng là nhân vật hung ác. Không dùng chút thủ đoạn thì chắc chắn không cạy được miệng của các ngươi."
Tù phạm khôi phục vài phần khí lực, liền dùng chút khí lực này cả giận:
"Ngươi đây là sử dụng thành kiến! Ngươi còn chưa thử lợi dụ, sao ngươi biết không được?"
"Vậy thì phiền phức quá."
Tang Tiên Thọ cười lấy ra một bộ hồ sơ, mở ra:
"Ngỗ Quan Vương của tứ điện, nguyên lão của Địa Ngục Vô Môn đúng chứ? Hiện ở đây có mấy cái thân phận, ngươi giúp ta xác nhận một chút."
Đối mặt với yêu cầu quá đáng này, đương nhiên Ngỗ Quan Vương lựa chọn phối hợp, một hơi báo ra vài người:
"Tần Quảng Vương Doãn Quan, nhân sĩ thành thứ hai mươi bảy Hạ thành Hữu quốc! Chuyển Luân Vương Xà Tất Sinh, thiên tài phù văn đã phản bội chạy trốn từ Cự Thành mười năm trước! Tống Đế Vương Khuông Vũ Tâm, Thái úy Khúc Quốc! Đô Thị Vương..."
"Suỵt..."
Tang Tiên Thọ gọi hắn ngừng, mỉm cười:
"Không được cướp đáp như vậy, ta sẽ tra tấn ngươi."
Giọng nói rất bình thường, cứ như không phải là một câu uy hiếp.
Ngỗ Quan Vương ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Tuyên Quốc Trương Giới Phủ, mười bảy năm trước vì báo thù nhà, giết Thái Thú Sài thành Đồng Ngọc Giang, diệt cả nhà, sau đó biến mất. Đàm Độ Huyền của Ốc quốc, sinh ra đã khát máu người, uống sữa thì buồn, uống máu thì vui, cha hắn cho đó là điềm xấu, cho uống rượu độc ném vào bãi tha ma, sống trong bãi tha ma, mười sáu năm sau trở về, giết mẫu thí phụ, tru tuyệt Đàm thị."
Tang Tiên Thọ khép lại hồ sơ:
"Ai là ngươi?"
Ngỗ Quan Vương chán nản ngẩng đầu, suy nghĩ một chút:
"Sức mạnh của bọn họ biểu hiện giống ta lắm à?"
Tang Tiên Thọ cũng rất kiên nhẫn:
"Có rất nhiều chỗ tương tự, thần thông thể hiện cũng có khả năng trưởng thành giống với ngươi... Hơn nữa ngoài sức mạnh ra, quỹ tích cuộc đời cũng khớp với ngươi."
Ngỗ Quan Vương rất vất vả, nhưng rất đắc ý nở nụ cười:
"Nhưng bọn họ đều không phải ta!"
Tang Tiên Thọ kỹ lưỡng quan sát hắn:
"Thế thì gương mặt của ngươi bây giờ mới thật sự là dáng vẻ vốn có của ngươi."
Ngỗ Quan Vương khó khăn thở một hơi dài:
"Hơn một tháng nay, ta đổi hai mươi bảy bộ cơ thể, đều bị các ngươi bắt được. Ta đã không còn để đổi nữa. Ta cũng rất tuyệt vọng... Địa Ngục Vô Môn nhiều Diêm La như vậy, ta tự tin không phải là người chạy chậm nhất. Sao lại tốn nhiều công bắt ta thế?"
"Ngươi đoán xem?"
Tang Tiên Thọ mỉm cười.
Ngỗ Quan Vương thở dài:
"Ta đoán các ngươi nhất định còn bắt được mấy Diêm La khác, nhưng không lấy được tin tức gì. Hiểu rõ bọn họ chỉ là con dao có thể thay đổi bất cứ lúc nào mà thôi... Đành phải bắt lớn thả nhỏ, nhắm vào nguyên lão tổ chức là ta đây!"
"Đoán không sai."
Tang Tiên Thọ rất thẳng thắn thừa nhận:
"Bắt được Tống Đế Vương với Chuyển Luân Vương của các ngươi."
"Bọn họ còn sống không?"
"Ngươi còn rất quan tâm đồng nghiệp nhỉ, bọn họ đâu có ai quan tâm ngươi."
Tang Tiên Thọ cười:
"Tin tức Mặc gia trên người Xà Tất Sinh còn có thể ép một chút... Khuông Vũ Tâm không có tác dụng gì."
"Ai dà!"
Ngỗ Quan Vương đau lòng thở dài:
"Hy vọng Tống Đế Vương có thể được toàn thây."
"Thi thể của hắn... coi như hoàn chỉnh."
Tang Tiên Thọ vuốt cằm.
"Xin hỏi hắn được chôn ở đâu?"
Ngỗ Quan Vương ân cần:
"Nếu có cơ hội, ta muốn đi tế bái."
Tang Tiên Thọ lại cười:
"E là ngươi không có nhiều cơ hội như vậy!"
"Nhìn ngài nói kìa."
Ngỗ Quan Vương rõ ràng đã yếu ớt muốn chết, nhưng giọng nói lại càng ngày càng tỉnh táo:
"Có cơ hội hay không còn phải xem ngài có cho hay không!"
Tang Tiên Thọ nói:
"Cũng phải xem ngươi có bắt được hay không."
"Ngỗ Quan Vương ta hành tẩu giang hồ, chỉ nhờ vào mắt lanh tay lẹ."
Ngỗ Quan Vương nịnh nọt:
"Nếu được ngài nhả trói lỏng tí, để ta nghỉ ngơi một chút, có lẽ ta sẽ nắm chắc hơn."
Tang Tiên Thọ từ chối cho ý kiến, thản nhiên:
"Nếu ngươi không phải Trương Giới Phủ, cũng không phải Đàm Độ Huyền. Như vậy ngươi chính là Thôi Lệ, con trai của Huyện úy Hoài Thành Trung Sơn quốc.
Ngỗ Quan Vương ngơ ngác một lúc, cuối cùng nhếch môi, lộ ra hàm răng đầy máu, cười đến thấm người:
"Thiên lao trung ương, danh bất hư truyền. Tang Tiên Thọ danh bất hư truyền!"
"Ta đây cũng thấy kỳ quái."
Tang Tiên Thọ suy tư:
"Ngươi xuất thân từ một gia đình hạnh phúc hòa thuận, cha mẹ ân ái, cơm áo chưa từng thiếu sót. Huynh trưởng của ngươi tính cách nhân hậu, đệ đệ của ngươi hiểu chuyện hiếu thuận. Còn có một muội muội, nghe lời nhu thuận, gả cũng rất tốt... sao ngươi lại thành thế này?"
Nói tới người nhà của Ngỗ Quan Vương thật sự là vô cùng thuần túy, không hề có ý uy hiếp. Đối với loại người như Ngỗ Quan Vương, thực sự đừng trông cậy hắn có bận tâm với ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận