Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 285: Ngọc vỡ

Rất nhiều người có lẽ đã quên Hồ Xuyên Tử là ai, ngay cả Khương Vọng, nếu đột nhiên nghe thấy cái tên này, cũng chưa chắc đã có ấn tượng.
Trên đời này đại bộ phận người thường, có cảm giác tồn tại như thế.
Trước kia lúc Hồ Lão Căn còn sống, có thể còn có người nhớ được hậu sinh giản dị Hồ Xuyên Tử này, nhưng Hồ Lão Căn đã chết, hắn ta lại càng im hơi lặng tiếng.
Cái gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, Hồ Lão Căn vốn không có con cái, dẫn Hồ Xuyên Tử có quan hệ họ hàng xa vào đại sảnh thương nghị của trấn, coi như là săn sóc.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Hồ Xuyên Tử cũng làm rất nhiều chuyện. Duy trì trật tự, vận chuyển vật tư, tuyên truyền phương pháp phòng chống dịch hạch… Tóm lại là làm những chuyện hắn ta có thể làm, còn tìm riêng những võ sĩ hộ vệ quặng mỏ lúc trước thỉnh giáo võ nghệ, mỗi ngày khổ tu không ngừng nghỉ.
Tuy Khương Vọng cho Độc Cô Tiểu quyền lực, nhưng có thực sự tạo được uy vọng hay không, lại cần sự cố gắng của bản thân nàng.
Đối với bất cứ mệnh lệnh nào của Độc Cô Tiểu, Hồ Xuyên Tử đều là người chấp hành kiên quyết nhất. Lúc ban đầu cũng là dưới sự lôi kéo của hắn ta, những người khác mới bắt đầu chậm rãi chấp nhận sự chỉ huy của Độc Cô Tiểu.
Có điều cũng chỉ dừng lại ở đó, hắn ta muốn làm nhiều việc hơn nhưng thực lực cũng có hạn.
Đối với sự thay đổi tâm trạng của Độc Cô Tiểu, hắn ta là người phát hiện đầu tiên, giả vờ giả vịt lượn lờ trước mặt nàng nhiều lần, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi:
“Hình như hôm nay Tiểu Tiểu có vẻ rất vui?”
Độc Cô Tiểu ngẩng đầu, cười nói với hắn ta: “Đúng vậy, Xuyên Tử ca.”
Nhưng cũng chỉ như vậy, nàng không giải thích vì sao mình lại vui, càng không có ý định chia sẻ niềm vui với hắn ta.
Nàng đương nhiên biết tâm ý của Xuyên Tử, nhưng nên đã sớm nói rõ ràng.
Ở thế giới lực lượng siêu phàm làm chủ, người thường không có tương lai.
Trước kia nàng cho rằng bản thân cũng là một cá thể trong quần thể không có tương lai đó.
Vậy nên nàng liều mạng cố gắng đuổi kịp bước chân Khương Vọng, dốc sức thể hiện giá trị của bản thân, đều là bởi vì thiếu hụt cảm giác an toàn, xuất phát từ cảm giác thấp thỏm khi ăn bữa hôm lo bữa mai.
Nàng sợ bản thân chỉ chậm một chút là sẽ bị vứt bỏ không do dự, một lần nữa rơi vào thế giới xám xịt kia.
Mà hiện tại, có lời hứa của Khương Vọng, nàng đã bắt đầu chờ mong tương lai. Mà trong thế giới có lẽ sẽ rực rỡ sắc màu kia, tất nhiên không có Hồ Xuyên Tử.
Nàng nguyện ý tỏ ra thân thiết với Hồ Xuyên Tử một chút, chỉ là cảm nhớ hắn tâm ý, lấy chút thái độ này để những người khác tôn trọng Hồ Xuyên Tử hơn, coi như một loại báo đáp sòng phẳng.
Nhiều thì không có, thiếu cũng không cần.
Thấy Độc Cô Tiểu muốn nói nhiều, Hồ Xuyên Tử cười ngây ngô hai tiếng:
“Vậy nàng vui tiếp đi.”
Đối với hắn ta, chỉ một nụ cười này là đủ rồi.
Độc Cô Tiểu rất ít khi cười, phần lớn thời gian đều lạnh mặt, như vậy có thể khiến nàng thoạt nhìn trưởng thành hơn.
Những người khác có lẽ không biết hoặc không thèm để ý.
Nhưng hắn ta biết, hắn ta để ý.
Ngoài sảnh trấn, Hướng Tiền đang nằm phơi nắng ngoài sân. Người này lúc trước lao lực đến mức trông như người sắp toi mạng, sau khi dẹp yên được nạn dịch hạch, hắn ta lại chứng nào tật nấy, có thể ngồi chắc chắn không đứng, có thể nằm thì chắc chắn sẽ không ngồi.
"Vô ích."
Khi Hồ Xuyên Tử đi ngang qua, Hướng Tiền bỗng lên tiếng.
Hồ Xuyên Tử không dám chậm trễ, dừng bước xoay người, cung kính hỏi:
“Hướng gia, ngài đang nói chuyện với ta sao?”
Hướng Tiền mắt cũng không thèm mở, nhưng tất nhiên nơi này không có người thứ hai.
“Từ bỏ đi, các ngươi không cùng một thế giới, ngươi nhón chân cũng không với tới. Trước kia như thế, sau này cũng vậy.”
Có lẽ Hồ Xuyên Tử nghe hiểu, nhưng hắn ta không nói gì cả.
“Đường mờ mịt lại xa xôi……” Hướng Tiền thở dài một hơi: “Xuyên Tử, không bằng đừng đi nữa.”
“Ta không biết đường mờ hay tỏ, người xa hay gần. Hướng gia,” Xuyên Tử vô cùng nghiêm túc nói: “Ta chỉ cần nhìn thôi là đủ rồi.”
Ánh mặt trời thật sự ấm áp, khiến người ta cảm thấy thế giới thật tươi đẹp.
“Nếu ngươi đã quyết tâm. Vậy thì cố gắng lên, ta nói chính là thực sự cố gắng chứ không phải giống con ruồi bay vòng vòng như bây giờ.”
Hướng Tiền nằm ngửa, trợn mắt nhìn vạn dặm trời trong không một bóng mây, trong lòng sinh ra ảo giác, dường như toàn bộ không trung đều muốn rơi xuống dưới.
“Chờ ngươi thực sự cố gắng qua, ngươi sẽ hiểu rõ…… Cố gắng cũng không có cái rắm gì xài.”
"Vâng Hướng gia.”
Hồ Xuyên Tử rời đi, nhìn thì như hiểu rõ, thật ra hắn ta không hiểu gì cả.
Mỗi người nhìn nhận thế giới theo một cách khác nhau.
Hướng Tiền có thể thanh thản phơi nắng, Hồ Xuyên Tử lại chỉ cảm thấy… Nóng chảy mỡ.
Hành Dương quận là một trong ba quận đứng đầu Dương Quốc, tất nhiên được chọn làm thủ đô.
Thủ đô Dương Quốc tên là “Chiếu Hành”, lúc trước vốn tên là "Thiên Hùng, sau này quy phục Tề Quốc mới đổi lại thành "Chiếu Hành", đây cũng là chuyện rất nhiều năm về trước.
Lúc này, trong vương cung tại Chiếu Hành, có một thanh niên diện mạo bình thường đang ngồi chờ trong thiên điện.
Không chỉ vẻ ngoài bình thường, khí chất cũng vô cùng tầm thường, cho dù đang mặc trên người một bộ quần áo xa hoa phú quý, cũng chẳng ra hình dạng gì. Tóm lại là không thể hiện ra được quý khí.
Nếu như Khương Vọng ở đây chắc sẽ nhận ra được, người này chính là đệ nhất sát thủ Đông vực A Sách đã từng gặp ở Thiên Hạ Lâu Thương Phong thành.
Có thể công khai đặt một tổ chức sát thủ đầu bảng ở một tòa thành lớn, còn khiến nó trở nên tấp nập nhộn nhịp hơn cả tửu lâu, đương nhiên Thiên Hạ Lâu hoàn toàn không đơn giản, ít nhất cũng phải có chỗ dựa ở nơi này.
Nhưng e rằng ngay cả Khương Vọng cũng không thể ngờ được, A Sách này có thể không đơn giản đến mức tùy ý ra vào hoàng cung.
Thật ra hắn chính là đứa con thứ năm của đương kim Quốc quân Dương Quốc, họ Dương tên Huyền Sách.
Đều nói "Thiên gia chiều trưởng tử, bá tánh cưng con út."
Không biết đạo lý này có đúng hay không, dù sao thì Dương Huyền Sách rất không được sủng ái.
Dương Quốc lớn như vậy, lúc hắn sinh ra, những gì có thể chia chác chiếm đoạt đều bị các ca ca húp sạch, hắn ngay cả một chút cặn canh cũng không có, vậy nên hoàn toàn chết tâm với cung đình.
Làm một hoàng tử nhàn tản cũng được rồi nhưng cố tình hắn lại chạy thành lập tổ chức sát thủ quần què gì đó, tự phong là tổ chức sát thủ đệ nhất sát thủ, tốn tiền mời cả một đống người ăn không ngồi rồi đi dạo quanh tổ chức, giả vờ như việc làm ăn vô cùng tốt, thật ra là lỗ chổng vó.
Dương Huyền Sách chính là một tiểu vương tử ba không: làm việc không nên hồn, lớn lên không đẹp mã, thân phận lại càng không cao quý.
Mẫu thân hắn chỉ là một cung nữ thấp hèn, hắn là kết quả của một lần Quốc quân say rượu làm bậy. Cung nữ đáng thương kia sau khi sinh Dương Huyền Sách xong thì chết một cách bí ẩn, cho đến nay vẫn không có kết luận chính xác.
Có người nói là do Thái Hậu đương thời không vui, còn có người nói là Hoàng hậu… nói tóm lại là loạn xì ngầu không biết đâu mới là thật.
Hắn không do dự mở lá thư Khương Vọng lưu lại, dù sao thì Thiên Hạ Lâu cũng chả phải nơi danh giá gì.
Vốn chỉ nghĩ là chuyện gì đó thú vị, không ngờ sau khi xem xong, hắn lại vội đến Chiếu Hành thành.
Cho dù hắn bị người ta mắng không hiểu chuyện như thế nào cũng biết rõ sự đáng sợ của bệnh dịch hạch tàn sát khắp Dương Quốc. Nếu Bạch Cốt đạo kia còn tiếp tục tung hậu chiêu, lúc này Dương Quốc phòng ngừa cũng không thừa.
Hắn không thích Chiếu Hành thành, vô cùng không thích. Cho dù là đường phố hay là không khí, đều có sự lạnh lẽo khiến hắn ngột ngạt. Vậy nên hắn thà trốn đến Thương Phong thành làm công việc sát thủ lỗ vốn kia.
Nhưng mặc kệ nói thế nào thì đây cũng là nhà của hắn, là nơi hắn sinh ra.
Chẳng ngờ rằng hắn vất vả chạy về một chuyến, uống một ly trà uống đến mấy canh giờ, lạnh lại hâm nóng rồi lại lạnh, đến cả mặt phụ thân cũng không nhìn thấy.
Quốc quân bệ hạ bận rộn ghê cơ!
Dương Huyền Sách buồn chán nghĩ trong lòng.
Thái tử muốn gặp Quốc quân lúc nào cũng được, đến lượt hắn, cũng là con nhưng phải ba vái bảy chào.
Rất muốn đi mẹ cho rồi, mà nhớ đến bức thư…
"Ta còn phải chờ đến khi nào?"
Hắn không nhịn được gõ gõ tách trà.
Thái giám hầu hạ một bên rũ mi mắt nói:
"Nô tài… Nô tài thật sự không biết…"
"Vậy ngươi biết cái gì?"
"Nô tài có tội, nô tài đáng chết."
Tiểu thái giám hoang mang hoảng sợ, chỉ biết quỳ xuống đất dập đầu lia lịa.
"Nói tới nói lui cũng chỉ mấy lời này."
Dương Huyền Sách có hơi tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống:
"Ta cũng không làm khó ngươi. Ngươi đi hỏi Lưu công công xem phụ vương ta còn phải bận bao lâu nữa? Ta có chính sự cần gặp người!"
Tiểu thái giám cuống quít quỳ rạp trên mặt đất: “Nô tài đi hỏi ngay.”
Chuyến đi này đi mãi không thấy quay lại.
Trà, trà, trà, người còn chưa đi trà đã lạnh buốt.
Hắn là huyết mạch Thiên gia đấy! Chẳng lẽ lại là họ hàng nghèo đến ăn vạ hay sao?
Mặc dù Dương Huyền Sách đã quen bị phớt lờ, nhưng bị làm lơ đến mức như này, hắn vẫn không thể chịu được.
Không tranh không đoạt không có nghĩa là hắn không cần sự tôn trọng cơ bản nhất!
Hắn đứng dậy đi ra thẳng thiên điện, mặc kệ lệnh cấm, mặc kệ đám cung nữ ngăn cản. Tay áo bay bay, một đường đi thẳng đến Dưỡng Tâm Điện, nơi Quốc quân xử lý chính sự.
Xem ai dám cản ta! Hắn cười lạnh trong lòng.
Mới đến bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, một lão nhân gương mặt hiền từ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Điện hạ muốn đi đâu?”
Người này chính là thái giám cầm bút Lưu Hoài, xưa nay được Quốc quân tín nhiệm nhất, thường phụng dưỡng bên người Quốc quân.
Cho dù là Thái tử Dương Quốc cũng không dám ra oai với lão.
Nhìn thấy lão, Dương Huyền Sách có giận đến đâu cũng phải kìm nén lại:
"Tới gặp phụ vương ta."
Dứt lời còn bổ sung thêm một câu khuất nhục: "Có chính sự!"
"Thì ra là thế……" Lưu Hoài làm như vừa mới biết chuyện này, ân cần cười nói: "Điện hạ vất vả rồi."
"Chuyện quốc gia có gì vất vả?" Dương Huyền Sách phối hợp đối phó, lại nhắc lại:
"Phụ vương có đang ở trong điện không?"
"A, bệ hạ có."
“Vậy làm phiền công công đi bẩm báo một tiếng.” Dương Huyền Sách nói.
"Quốc sự gặp nhiều khó khăn vất vả, bệ hạ bận trăm công ngàn việc, chờ Người hết bận, nô tài nhất định thay điện hạ truyền đạt."
Lưu Hoài cung kính nói: "Mặt trời chói chang, chi bằng điện ha cứ đi uống một ly trà trước đã."
Trà… Lại là uống trà.
Lại là chờ đợi.
Kẻ này ngoài mặt cung kính nhưng lòng tràn đầy khinh miệt.
“Bang!”
Cuối cùng Dương Huyền Sách không nén nổi nữa, kéo ngọc bội bên hông xuống ném trước mặt lão, lạnh giọng quá:
"Lưu Hoài! Ngươi muốn ngăn cản phụ tử Thiên gia gặp nhau, ngăn cách Dương thị nhân luân sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận