Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2336: Chúng sinh hữu hận

Trong Ma Vân thành, Hổ Thái Tuế mừng rỡ như điên.
Tiếng cười điên cuồng của hắn vang vọng bầu trời đêm, gần như bao trùm cả Thiên Tức hoang nguyên.
Giờ phút này ngồi ở lỗ thủng chỗ tường vây kia, hắn không còn nửa phần uy nghiêm thâm trầm ngày thường.
Quá thống khoái rồi!
Lúc trước tiêu phí một cái giá rất lớn, thật sự là nhặt được một khối chí bảo trên chiến trường... Quá đáng giá!
Hắn không thể không vui mừng.
Bao nhiêu năm trù tính, bao nhiêu năm khổ công. Hắn ôm lý tưởng không được lý giải, gác qua những ngày tháng tốt đẹp làm chủ nhân Tử Vu khâu lăng, một mình đi được bao xa?
Bây giờ đã thành công rồi!
Sáng tạo ra một chủng tộc hoàn toàn mới, rốt cuộc khó khăn đến mức nào?
Đây là hành động gần với đạo, dù có là đỉnh cao siêu phàm cũng khó mà với tới.
Không ngại lật xem lịch sử bí ẩn, nhìn xem tiên hiền viễn cổ vì sáng tạo ra Nhân tộc đã phí bao nhiêu khổ công.
Trong thời điểm Yêu tộc cực thịnh, Thiên Đình đã ép ngang tám hướng, thống trị chư thiên vạn giới.
Vì củng cố địa vị thống trị, tiên hiền Yêu tộc trên thì tìm hiểu thiên đạo ảo diệu, dưới thì nghiên cứu đạo lý tự nhiên, lấy Yêu tộc hoàn mỹ làm gốc, sáng tạo ra "người" chống trời đạp đất, với tư cách làm tôi tớ cho Yêu tộc, phụ trợ Thiên Đình Yêu tộc, thống trị chư thiên.
Sau đó bị Nhân tộc phản ngược, đương nhiên là một sự cố rất lớn.
Yêu tộc vì sự cuồng vọng khinh suất của mình đã phải trả một cái giá thảm thiết nhất.
Nhưng không ai có thể phủ nhận sự vĩ đại trong việc sáng tạo ra một chủng tộc hoàn toàn mới. Không ai có thể bỏ qua tiềm lực của một chủng tộc hoàn toàn mới.
Trong cảnh ngộ Yêu tộc bị giam cầm mấy thời đại lớn, sự ra đời của Linh tộc có thể mang đến khả năng lật ngược thế cờ!
Mà ngày hôm nay sau khi vượt qua mấy thời đại lớn, trong tình cảnh Yêu tộc đã bị giam cầm ở Thiên Ngục, hắn vẫn hoàn thành được kỳ tích như vậy!
Mặc dù trải qua vô số lần thất bại, mặc dù hao phí một cái giá lớn tới mức khó có thể tính toán, nhưng chỉ cần lần này thành công, tất cả đều đáng giá.
Muốn sáng tạo một chủng tộc hoàn toàn mới, huống chi hoàn mỹ như "Linh tộc" hiện tại, cần những gì?
Yêu chinh của yêu, ma khí của ma, máu thịt của người, Thần anh của thần?
Còn cần gì nữa?
Cần ý chí!
Phải chịu đựng sự khuất nhục và tra tấn hơn bảy trăm ngày đêm, luyện nên thể phách có khả năng hoàn mỹ.
Còn cần một trái tim bất cứ lúc nào cũng tuyệt không từ bỏ bản thân, nỗ lực tìm kiếm cơ hội, dũng cảm chống cự!
Như Linh Hi Hoa kia, đã sớm bị khuất phục trước sức mạnh, đắc ý tự mãn vì một thân thể vẫn chỉ ở trạng thái chắp vá, ngồi trên đỉnh lâu đài đầy khe nứt, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ mà lại sớm tự vinh tự hưởng.
Như vậy cả đời cũng chỉ có thế.
Cho dù cường đại hơn nữa, có đi xa hơn nữa, cũng chỉ là một con quái vật chắp vá.
Hùng Tam Tư nói không sai... chẳng qua chỉ là tạp chủng.
Nhưng Hùng Tam Tư đã thành công!
Hùng Tam Tư là Linh tộc đầu tiên trên thế gian, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ cuối cùng.
Bởi vì trong kỳ tích sinh mệnh mà hắn thiêu đốt hết thảy sáng tạo ra, Hổ Thái Tuế đã thấy được mảnh ghép cuối cùng để Linh tộc thành hình.
Chủng tộc này chân chính ra đời, đạt đến mức có thể tự sinh sôi nảy nở phát triển, chỉ là vấn đề thời gian.
Hổ Thái Tuế hắn cũng theo đó thăng hoa, con đường dẫn lên đỉnh cao tuyệt đối đã được khai thông!
Hắn cảm tạ Hùng Tam Tư!
Người đứng xem như Thiền Pháp Duyên, sắc mặt tương đối phức tạp. Trong bàn cờ Thần Tiêu này các bên đều có hạ cờ, dựa vào bản lĩnh, thắng bại như thế nào không cần nhiều lời. Nhưng tiếc rằng không làm gì được, hắn đánh mất Tri Văn chung, Hổ Thái Tuế lại thấy con đường thông thiên!
Nhất là đối với Lộc Tây Minh mà nói, làm hàng xóm, ả và Chu Ý đã sớm trao đổi tình báo, có hiểu biết nhất định đối với hành động quá cả yêu ma của Hổ Thái Tuế.
Mà các ả lại suy đoán bố cục của Hổ Thái Tuế, hẳn là rơi vào trên người Vũ Tín hoặc là Chu Tranh.
Hiện tại Chu Ý sớm đã bị loại, chỉ có ả ở chỗ này kiểm chứng kết quả... không hoàn toàn được như ý.
Đúng là Hổ Thái Tuế có hạ cờ trên người Chu Tranh, nhưng bị Hành Niệm thiền sư mượn dùng, cuối cùng lại không thể thành công.
Hắn có hạ cờ trên người Vũ Tín hay không, đã không cách nào xác nhận, bởi vì Vũ Tín còn không thể ra khỏi cánh rừng kia.
Khuyển Hi Hoa cũng đã trải qua cải tạo, nhưng chẳng qua chỉ là thủ đoạn quan trọng mà Hổ Thái Tuế dùng cho kế sách vẹn toàn.
Mà bố cục quan trọng nhất của hắn, lại vẫn rơi vào trên thân Hùng Tam Tư đang cố gắng ngụy trang.
Trong lúc giả làm, thật cũng là giả.
Không thể không thừa nhận Hổ Thái Tuế mưu tính sâu xa.
Ai có thể nghĩ đến, bước cuối cùng của Hổ Thái Tuế lại đến từ Hùng Tam Tư tự phát thiêu đốt?
Kẻ cùng đánh ván cờ này, cho dù có tính toán nhắm vào cũng sẽ lựa chọn trợ giúp Hùng Tam Tư, bỏ tài nguyên cực ít, phát huy hiệu quả cực lớn. Tựa như Tín trùng mà Kỷ Tính Không ban cho Hùng Tam Tư... nhưng việc này vừa vặn trợ giúp Hổ Thái Tuế!
Mỗi Thiên Yêu đều có tâm tư riêng, chẳng ai lên tiếng, chỉ nhìn hắn cười như điên.
Mà bàn cờ Thần Tiêu, vẫn đang tiếp tục.
Bên trong Vạn Thần quật bằng máu thịt.
Hổ Thái Tuế đã mở ra con đường thông tới đỉnh cao tuyệt đỉnh, âm thanh hoan hỉ của hắn xuyên thấu thời không, tương lai rộng mở của hắn, cộng hưởng với sự ra đời của Linh tộc. Thế giới Thần Tiêu này, phảng phất như đang chúc mừng hắn.
Điện thờ thần san sát, từng cái từng cái tối sầm xuống.
Tựa như là đêm dài đằng đẵng, dập tắt ánh lửa nhà nhà.
Lộc Thất Lang đứng lơ lửng dưới lưới thần quang tiêu tán, không tiếp tục xuất kiếm, vẻ mặt phức tạp của hắn chậm rãi bị ảm đạm che phủ.
Thần anh đã chết, thần nguyên tiêu tán.
Ngay cả thần lực kim hải dưới thần đài bát quái cũng nhanh chóng thoái triều.
Hùng Tam Tư quỳ rạp xuống giữa không trung, đau đớn nhắm mắt lại, thậm chí không thể nắm chặt thương được nữa!
Vì sao gã lại tuyệt vọng như vậy?
Bởi vì gã tự tay giúp Hổ Thái Tuế đi xong bước cuối cùng, để Hổ Thái Tuế thấy được con đường thông tới đỉnh cao tuyệt đối. Cho dù gã lập tức giết chết mình cũng không thể thay đổi sự thật này!
Tất cả những kiên định và trông cậy trong nội tâm chèo chống hắn vượt qua những khuất nhục và dày vò, chút xíu ánh sáng ấy cũng phảng phất như lu mờ theo những điện thờ kia, dần dần ảm đạm xuống.
Vạn Thần quật đầy máu thịt này, u ám biết bao!
Linh Hi Hoa cười ha ha, không thừa cơ gã lâm nguy, chỉ tự rút mình ra khỏi hố sâu, toàn thân bốc lên Linh viêm đen kịt, loạng choạng cất bước ra ngoài. Khóe miệng hắn chưa dứt tiếng cười, nước mắt vẫn chưa khô.
Không cần phải giết Hùng Tam Tư, tên này đã chết rồi.
Không cần phải tranh đoạt điều gì nữa, con đường của Tam Ác Kiếp Quân đã hiện ra.
Thế nhưng Linh Hi Hoa hắn, chẳng lẽ không phải là Linh tộc đầu tiên trên thế gian hay sao?
Chưa bao giờ là?

Lại nói, Khương Vọng ở thế giới trong gương, lần lượt bị thần hỏa đốt cháy, lại lần lượt dập tắt thần hỏa.
Trong tiếng kêu gọi chưa ngừng nghỉ của Vạn Thần hải, hiện tại hắn gần như nửa ngồi xổm trong bụi cỏ chỉ có thể che khuất mắt cá chân, mặc dù đã cố gắng ẩn núp, nhưng bất cứ ai quay đầu lại cũng có thể bắt được nơi hắn ẩn thân.
Đường về nhà vẫn chưa rõ ràng, nhưng không thể ẩn nấp được nữa.
Cục diện tệ hại nhất đã đến.
Hắn nắm chắc khoảng thời gian cuối cùng, trong lòng không ngừng suy tính các khả năng.
Đương nhiên hắn thấy được cơn phẫn nộ của Dương Dũ, vẻ vui sướng của Thử Già Lam, thái độ thong dong của Chu Lan Nhược... nắm chắc toàn bộ hoàn cảnh chiến trường.
Cũng nghe được động tĩnh bên trong Vạn Thần Quật đầy máu thịt.
Nghe thấy tiếng "Tử Vu khâu lăng không có tuyết, ta chưa cầm thương đã mười ba năm!"
.
Nghe được câu "Thì ra là thế! Đạo của ta thành rồi!"
Con số mười ba năm này có một số câu chuyện, nhưng không biết là chuyện gì.
Hổ Thái Tuế thành đạo, thành đạo gì?
Linh tộc đã thành công?
Giờ khắc này hắn không quan tâm được quá nhiều.
Bất Lão tuyền, Thận Long, Phi Quang, Vạn Thần hải, thần tướng cự viên, Thiên Yêu pháp đàn, đại đỉnh đồng xanh... Vô số manh mối lướt qua trong đầu với tốc độ chóng mặt.
Hắn mơ hồ cảm nhận được một tuyến đường ẩn giấu, nhưng trước đó hắn phải thừa dịp "thiên ngoại vô tà", thừa dịp động tĩnh kịch liệt trong Vạn Thần quật đầy máu thịt đang thu hút sự chú ý của đám yêu... thanh trừ mối uy hiếp đến mức tối đa.
Nhìn chung trong số đám yêu nơi đây, nguy hiểm nhất đương nhiên là Chu Lan Nhược. Vừa có thần thông lại vừa có trí tuệ, còn đạt được Bất Lão tuyền, thật sự không thể coi thường... Nếu phải chém giết, tất nhiên phải giết ả trước!
Kế đó là Dương Dũ, nếu muốn phát huy sức mạnh của Tri Văn chung, trước hết phải giết chết tên hòa thượng hiểu rõ Tri Văn chung, hơn nữa còn có thể khống chế được Tri Văn chung.
Sau đó, phải xem thế cục diễn biến, xem số phận của ai tốt hơn.
Trong lòng vừa nghĩ đến đây, Khương Vọng đang muốn dẫn Trư Đại Lực tới gần, quyết đoán xuất kích, đánh Chu Lan Nhược một đòn không kịp trở tay, một lần tập kích giết chết đối thủ phiền toái nhất, xóa sạch uy hiếp của Lan Nhân Tố Quả.
Trong tai đã nghe thấy tiếng rít.
Một sợi dây đàn đã xé rách không gian, vượt qua toàn bộ bình đài, từ bậc thang dưới chân núi đến bậc thang trên đỉnh núi, thẳng tiến đến tận ngực của Trư Đại Lực!
Kế hoạch tập kích của Cổ Thần họ Khương còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Còn là do Chu Lan Nhược xuất thủ trước!
Có lẽ khi Dương Dũ gõ chuông trong lòng, kết quả này đã được định trước.
Không, có lẽ còn sớm hơn. Khi cha con Viên Lão Tây bỏ mình, hành tung của Vô Diện Thần bị Hổ Thái Tuế nắm bắt được.
Trong cõi u minh tự có nhân quả.
Khương Vọng hắn nào đã bao giờ thoát khỏi?
Thiên ngoại cố nhiên vô tà, nhưng đám yêu Chu Lan Nhược, đều đến từ "Thiên ngoại".
Thật ra trong lòng Chu Lan Nhược cũng có nghi hoặc.
Đã thắng được Bất Lão tuyền, ả có ưu thế tâm lý lớn nhất tại đây, hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc, thong dong quan sát từng đối thủ. Càng không nói ả còn có thần thông đáng sợ như thế, có đôi mắt tinh tường đến vậy.
Cho nên ả đã sớm phát hiện ra điều bất thường.
Lực lượng gọi thần liên tục bị nuốt chửng, làm sao có thể giấu được đôi mắt của nàng?
Chỉ có điều... Vạn Thần hải đang triệu hoán Trì Vân Sơn Thần, đó là tồn tại có liên quan mật thiết đến Tật Phong Sát Kiếm Sài A Tứ.
Vì sao ngọn nguồn sinh ra phản ứng lại ở trên người Thái Bình Quỷ Sai?
Sở dĩ ả không có hành động gì, là bởi vì phần nhiều sức chú ý đặt trong Vạn Thần quật đầy máu thịt kia, trong lòng đang phỏng đoán bố cục liên quan tới Thần anh, đang suy tư bố trí Phong Thần đài của Thái Cổ hoàng thành. Đồng thời ả không muốn tự thân mạo hiểm, càng hi vọng yên tĩnh đợi một hồi, chờ các Yêu Vương khác đi dò xét.
Nhưng trong lòng đã sớm xếp cả Thái Bình Quỷ Sai và Sài A Tứ vào danh sách cảnh giác.
Ngay vừa rồi, sợi nhân quả ả bố trí bị kích thích.
Phản ứng của ả, trước tiên là ác ý sinh ra!
Ác ý đương nhiên là Nhứ Quả, mà ả đã sớm khởi động Lan Nhân, ra tay trước một bước, giành được khởi đầu tốt đẹp!
Giờ khắc này, Thần anh đã chết, Viên Mộng Cực cũng sớm bị nuốt chửng, thần tướng cự viên còn chưa tan vỡ. Bàn tay lông xù kia, còn bao trùm trên bình đài, ngăn cách hai đầu thềm đã lên núi và thềm đá xuống núi.
Một sợi dây đàn đứt vượt qua nhân quả, Chu Lan Nhược muốn dùng dây đàn giết Thái Bình Quỷ Sai!
Trư Đại Lực hoàn toàn không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, không biết tại sao đang yên đang lành Chu Lan Nhược lại động thủ với hắn, hắn hoàn toàn không phản ứng kịp.
Nhưng cũng may có bảo kính mà Thái Bình Đạo chủ đã bảo hắn nắm chắc lúc trước, giờ đang trong ngực.
Cũng may có cường giả cao cấp của Thái Bình đạo ra tay.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, trong nháy mắt dây đàn đứt kia tới trước người, bảo kính trong túi vải hắn nhét trước ngực đột nhiên nhảy ra, mà từ trong kính lại nhảy ra một người!
Hử? Người?
Chẳng lẽ kẻ ra tay là Nhân Sai trong Thái Bình Cửu Sai?
Cửu sai gồm: Âm, Dương, Long, Ma, Nhân, Thần, Quỷ, Ác, Nghiệt.
Nhân Sai kia... là một "người" hay sao?
Tạm không đề cập tới Trư Đại Lực đang choáng váng đầu óc, Xà Cô Dư ở cách đó không xa liếc mắt nhìn nhau.
Người nọ để đầu trọc bóng lưỡng, mặc một bộ áo xanh, thân thể rất đẹp, thân pháp cũng rất tiêu sái, trở tay thu tấm gương kia lại... Một tiếng kiếm ngâm dài vang lên, chặt đứt dây đàn!
Tiếng kêu réo rắt này, là điều bình sinh Trư Đại Lực ít khi được nghe.
Mà sợi dây đàn theo nhân quả kéo đến kia tựa như một con rắn bị chém trúng bảy tấc, vặn vẹo trên không trung một cách quái dị. Cuối cùng dưới uy hiếp của thế kiếm khuynh sơn, dây cung không chịu nổi gánh nặng, tạo thành một tiếng nổ tung!
Sau đó Trư Đại Lực được thấy thân pháp đặc sắc mà hắn chưa từng thấy qua.
Thân này như hồng nhạn đạp tuyết, mịt mù khó tìm, chỉ trong nháy mắt đã quay vòng không biết bao nhiêu lần, mười tám? Mười chín? Ba mươi? Rõ ràng nhằm phía Chu Lan Nhược, chiếc giày đạp một cái, lại rơi vào Vạn Thần hải.
Keng!
Giờ phút này người mặc áo xanh kia đã để Trư Đại Lực nhìn thấy một bên mặt, không thể phủ nhận dung mạo của hắn cũng tạm được. Mà đầu ngón tay khẽ ngoắc, chuông nhỏ vang lên.
Một cái chuông cổ đồng nho nhỏ, trông chỉ như lục lạc, to không tới ba ngón tay, lại có thể phát ra âm thanh rộng lớn như thế!
Giờ này khắc này, Dương Dũ mới phá vỡ hắc diễm cốt mâu kia chưa lâu, đang bôn ba trong Vạn Thần hải, “thuyết phục” từng vị thần linh, muốn đẩy lực lượng Vạn Thần hải một lần trở về "đường đúng", giúp hắn tìm kiếm Tri Văn chung.
Thậm chí hoàn toàn không kịp đi trả thù Linh Hi Hoa.
Trước khi biết tung tích của Tri Văn chung, tất cả cảm xúc của bản thân đều phải gác lại phía sau.
Chẳng qua ngã rồi lại bò dậy, lạc đường rồi lại tiến lên.
Vô luận trải qua trở ngại như thế nào, hắn nhất định không để cho Tri Văn chung rời khỏi Cổ Nan sơn. Hắn sẽ dốc hết toàn bộ cố gắng của mình, trả giá tất cả của mình!
Thà rằng chết ở nơi này, cũng không dùng quãng đời còn lại để đuổi theo thù hận.
Đột nhiên nghe được một tiếng chuông quen thuộc, hắn gần như hoài nghi có phải mình ảo tưởng thành tật, xuất hiện ảo giác hay không.
Nhưng nguy hiểm đã kề cận!
Ai muốn giết ta?
Xảy ra chuyện gì thế này?
Liên quan gì tới ta?
Trong lòng liên tiếp vang lên cảnh báo, Dương Dũ dựng thẳng lòng bàn tay trước người, quay người nơi bể khổ!
Giờ khắc này hắn đã làm tất cả những gì có thể trong phản ứng cực hạn của mình. Một chưởng đẩy ra phía trước, đẩy ra một bức tường vàng. Phật quang phổ chiếu, kết thành dù lưu ly.
Miệng tụng Thần Trụ Bất Hoại chú, tiếng chùy gỗ gõ vang cứu thế.
Nhưng hắn chỉ thấy một mảng lửa đỏ rực đang ập tới trước mặt.
Ánh lửa đỏ thẫm chiếu xuyên qua Phật nhãn của hắn, thế giới của hắn giờ chỉ còn mỗi ngọn lửa!
Đây là loại lửa gì?
Lại khiến hắn có một loại cảm giác bản thân trần trụi, không nơi nào ẩn nấp.
Hắn đột nhiên phản ứng lại, Tri Văn chung!
Mình đã bị Tri Văn chung nhìn thấu!
Hắn theo vô thức cảm ứng quả chuông trấn sơn này, nhưng dấu vết lưu lại của Cổ Nan sơn đã bị Nghiệp Hỏa xóa sạch.
Hắn lập tức lại điều chỉnh tư thế phòng ngự, muốn tránh đi trước một bước.
Nhưng biển lửa đã ập tới.
Trong biển lửa màu đỏ thẫm, có một con thần điểu một chân xòe cánh bay lên. Tựa như hủy diệt một thế giới, lại thiêu đốt ra một thế giới mới!
Quan sát lâu dài ở thế giới trong gương chỉ là nền tảng.
Lúc này lắc Tri Văn chung, hiểu biết đã phong phú đến cực hạn.
Giờ phút này Tam Muội Chân Hỏa chính là thần thông hỏa diễm chân chính, hoàn toàn thấu triệt tam muội của Dương Dũ!
Tam muội của nó, không gì không biết.
Vậy có gì mà không đốt được?
Phật quang của hắn, chùy gỗ của hắn, Thần Trụ Bất Hoại chú của hắn, thậm chí là kim thân của hắn.
Tất cả đều chạm vào là tan thành tro bụi!
Chỉ có hư không mơ hồ lưu lại tiếng thét cuối cùng của hắn, một tiếng đầy tức giận ! "Tu Di sơn !"
Lúc này Thử Già Lam vẫn còn đang vui vẻ, Trư Đại Lực còn đang sững sờ, Linh Hi Hoa cười ha hả, vừa mới bước ra khỏi Vạn Thần quật đầy máu thịt.
Lúc này Chu Lan Nhược còn đang ở trên thềm đá dưới chân núi, đôi mắt mỹ miều tràn đầy vệt sáng sặc sỡ, đang kết nối với lực lượng của Bất Lão tuyền, chờ đợi phòng thủ phản kích.
Mà Dương Dũ đã tịch diệt.
Thần hải không gợn sóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận