Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 295: Một thân gánh vác

Người đứng đầu một quốc gia, uy quyền chính là thứ nặng nhất.
Ai cũng sẽ sai, nhưng quốc chủ không thể như vậy. Bất cứ ai cũng có thể mắc tội, nhưng quốc chủ lại không được phạm vào.
Nắm giữ quyền lực tối cao, cao cao tại thượng, làm sao có thể có tội? Người nào có thể phán xét?
Cho dù kết tội được thiên hạ, làm sao có thể động tới quốc quân?
Từ xưa đến nay, bất cứ lúc nào khi định tội một quốc quân thì là lúc người đó đã mất đi quyền lực.
Những "Chiếu kể tội mình" giả mù sa mưa kia thật sự không có gì để nói, đơn giản là tự lừa mình dối người, tự phạt ba chén.
Mà hôm nay Dương Huyền Cực bức Dương Kiến Đức nhận tội, cũng không phải đơn giản chỉ là các loại hư ngôn ví dụ như "trẫm đức mỏng".
Hai tội danh vứt bỏ lịch pháp, vứt bỏ văn tự đặt ở trên người bất kỳ vị quốc chủ nào, cũng không phải là chuyện gì nhẹ nhàng. Mà sẽ được viết trên sử sách, sẽ đóng đinh trên cột để cho người đời sỉ nhục mắng chửi!
Ở Dương quốc này, lịch, văn tự bị dần dần lột bỏ, đây vẫn là đề tài cấm nghị luận. Không ai dám nói đến một chủ đề như vậy, cũng không ai có thể đủ khả năng chịu trách nhiệm chuyện này.
Rất nhiều người cảm thấy có lẽ chỉ đợi đến khi Dương Kiến Đức đăng cơ, trách nhiệm mới có thể được định ra, bị hậu nhân áp lên người.
Cho nên trên đại điện Dương đình lúc này, Dương Kiến Đức trực tiếp thừa nhận đây là trách nhiệm của mình, làm cho rất nhiều người sửng sốt, kinh hãi ngay tại chỗ.
Nhất là Thái tử Dương quốc - Dương Huyền Cực, gã đã chuẩn bị rất nhiều chứng cớ, rất nhiều hậu thủ, đều là để ứng đối làm thế nào để Dương Kiến Đức "nhận tội", tự nghĩ từng bước liên hoàn, tuyệt không thất thủ.
Nhưng lần này Dương Kiến Đức trực tiếp "nhận tội", gã ngược lại có chút luống cuống một bước đạp khoảng không.
Nhưng gã dù sao cũng lịch lãm nhiều năm, rất nhanh liền phản ứng lại, tiếp tục nói: "Cho nên..."
Dương Kiến Đức ngắt lời gã: "Cho nên trẫm phải trần truồng tự trói, quỳ hàng làm gương? Trước an Tề quân, sau an thứ dân?”
Cho dù Thái tử Dương quốc xưa nay luôn có thành kiến, lúc này sắc mặt cũng có chút xấu hổ.
Bất kể như thế nào, bất kể từ phương diện người làm thần hay là kẻ làm con, cũng không nên để gã nói lời này.
Nhưng nếu không phải thời cuộc đến tận đây, gã cũng sẽ không làm việc này.
"Chuyện này, chuyện này..." Dương Huyền Cực hé răng, trong lòng nhanh chóng sắp đặt lại từ ngữ: "Trong lúc tổ quốc nguy nan, xã tắc phiêu diêu, người làm vua một nước lẽ ra phải đi đầu gánh vác.”
"Sau đó thì sao, sau khi ngươi đăng cơ, tính toán nên làm như thế nào?" Dương Kiến Đức ngồi trên long ỷ đặt câu hỏi, từng bước ép sát: "Xua đại quân trực tiếp tiến vào Tề cung?"
Thái tử vốn là người đứng đầu của xã tắc tương lai. Dương Huyền Cực lịch duyệt nhiều năm, mặc dù trên danh nghĩa có chút không đáng nhắc đến, cũng không đến mức dám làm không dám nhận.
Thấy Dương Kiến Đức trực tiếp hỏi, gã cũng cực kỳ thẳng thắn nói: "Sau khi hài nhi đăng cơ, tất không quên hận hôm nay. Cần phải cố gắng hết sức để chữa trị. Nội tu chính trị quốc gia, ngoại giao láng giềng mạnh mẽ. Lấy lực lượng cả nước, tinh binh cường quân, ngoại kết Tấn, Mục. Đợi thêm chút năm nữa... chắc chắn sẽ báo được quốc thù này!”
Gã cực kỳ dõng dạc nói ra suy nghĩ của mình.
Dương Kiến Đức lại chỉ hỏi: "Nếu Tề quốc không cho phép thì sao? Nếu trẫm tù thân khất tội, Tề quốc vẫn không tha cho tông miếu Dương gia, ngươi dự định làm như thế nào?”
"Đại quân Tề quốc phong tỏa biên cảnh, đơn giản là kiêng kỵ ôn độc sau dị biến lan tràn, chúng ta chỉ cần khống chế ôn độc, vây không công sẽ tự giải. Dương quốc xưng thần với Tề quốc nhiều năm, từ trước đến nay luôn luôn cung kính, không ngừng lễ cống. Nếu Tề quân dám không giữ tông miếu Dương gia ta, chẳng lẽ sẽ không sợ người trong thiên hạ chỉ trích sao?”
Dương Huyền Cực chậm rãi nói, cực kỳ tự tin, hoặc có thể nói, gã nhất định phải biểu hiện ra tự tin, biểu hiện ra khí chất có thể tiếp nhận sức nặng của xã tắc, như thế, những người ủng hộ gã mới không đến mức tâm thần xao động.
"Trẫm cũng không hỏi ngươi lấy đâu ra chỗ nắm chắc khống chế dị biến ôn độc." Dương Kiến Đức suýt nữa bật cười, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên cười ở chỗ nào, mà thật sự không nên cười, cho nên y chỉ hỏi: "Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, tên sát tài Trọng Huyền Trử Lương dẫn Thu Sát quân tới đây, cũng chỉ là vì ngăn cản ôn độc lan tràn đến Tề cảnh?”
"Nếu vì việc này, một phó tướng, hai đội quân canh giữ ở biên giới là đủ rồi! Chẳng lẽ Dương quốc ta còn có tráng sĩ dám vuốt râu hổ của người ta sao?" Y vỗ vỗ trên tay vịn long ỷ: "Cần phải điều động đội quân Cửu tốt, cần Hung đồ xuất mã làm gì? Ngươi nói xem Hung đồ là người như thế nào? Ngươi đi chỗ đất mà Đại Hạ mất đi nhìn một chút, hỏi những vong hồn kia thử xem!”
"Hung đồ thì như thế nào! Hung đồ sẽ không thể giao tiếp hay sao? Hung đồ không có chút nhược điểm nào ư? Phụ thân! Ngài không nên sợ hãi vỡ mật! Hiện tại không phải là ba mươi năm trước, Trọng Huyền Trử Lương đã già rồi!” Dương Huyền Cực kỳ tức giận nói: “Có rất nhiều phương pháp để đối phó hắn!”
Gã vốn có thể vững vàng tiếp nhận quyền chấp chính, thong dong bình tĩnh thực hiện dã vọng của bản thân. Nhưng chỉ sau một đêm trời đất biến đổi, mưa gió phiêu diêu. Mắt thấy tôn vị tới tay lại biến thành cục diện rối rắm, gã lo lắng, phẫn nộ, bất an, cả người thiếu chút nữa phát điên mất!
Có thể nhanh chóng khôi phục lại, còn có thể có chỗ quyết đoán, cũng tập hợp tất cả đại thần chính trực, quỳ mời Dương Kiến Đức triệu tập triều hội, sau đó lấy thế trong ngoài bức cung…Đã là lòng dạ thâm sâu khó có được.
Nhưng mặc dù như thế, trước sự thật tàn khốc mà Dương Kiến Đức lạnh lùng bóc ra, tâm thần của gã vẫn có chút hoảng hốt.
Gã thực sự tức giận.
Gã tức giận cũng không phải là do hận thù, không phải vì bất công, nhưng lại vì cảm thấy bất an. Là bởi vì gã cảm nhận được nguy hiểm, cảm giác được bản thân vô lực.
Gã lớn tiếng gầm gừ ở trên đại điện này, phảng phất như vậy sẽ chứng minh mình hoàn toàn không sợ Trọng Huyền Trử Lương: "Vật lực của Dương quốc chẳng lẽ còn không thể để cho lão già kia tâm động? Hắn muốn cái gì, nhi tử đều nện cho hắn, nện cho hắn đau nhức không thôi! Nếu không được, lại mời người ám sát hắn! Nếu vậy cũng không đủ nữa, nhi tử trực tiếp cắt đất cho quân Tề, cắt một chỗ, cắt một thành, cho dù phải cắt một quận! Chỉ đổi một lần lui binh, chẳng lẽ còn không thể? Chỉ cần cho nhi tử thời gian... chỉ cần cho nhi tử thời gian!”
"Cắt đất cầu hòa?" Dương Kiến Đức một lần nữa cắt ngang cảm xúc cao ngút của gã: "Đây là suy nghĩ thật sự của ngươi đúng không?"
Y cười lạnh: "Nhưng ngươi lại muốn trẫm đi làm? Để cho trẫm là hôn quân hại nước hại dân, lại gánh vác sỉ nhục cắt đất một lần nữa?”
"Tình thế như hiện tại, cắt đất chỉ là kế hoãn binh, chúng ta vừa lúc có thể cắt Nhật Chiếu quận qua, cũng ném luôn bệnh dịch hạch dị biến cho bọn chúng, dù sao Tề quốc vốn to lớn, tự có pháp luật. Mà Dương quốc chúng ta cõng nhẹ khỏe thân, mới có thể sải bước tiến về phía trước!" Thanh âm của Dương Huyền Cực trở nên hòa hoãn xuống, đó là một loại hòa hoãn gần như lãnh khốc: "Phụ vương, tính toán vì tông miếu. Dương quốc đã có một vị hôn quân, không thể có thêm một người nữa. Nếu không lòng dân sẽ hoàn toàn tan rã. Cho nên việc cắt đất đương nhiên chỉ có thể do ngài làm.”
Dương Kiến Đức ngoài dự liệu cũng không hề nổi giận, ngược lại chỉ lạnh nhạt hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Mặc dù đau đớn, nhưng chỉ khi khoét đến đau nhức thối rữa, cuối cùng vẫn sẽ có thể khôi phục lại sức khỏe! Loại trừ đi tất cả nội ưu ngoại hoạn, quân dân Dương quốc ta một lòng, biết xấu hổ sau đó dũng, vậy thì lo gì đại nghiệp không hưng?”
Dương Huyền Cực càng nói càng hưng phấn, càng nói càng kích động, chỉ điểm giang sơn, hào sảng phóng khoáng: "Mười năm! Chỉ cần cho hài nhi mười năm, nhất định sẽ thu nhập sơn hà đã mất cho ngài!”
Đám vương công đại thần cả triều đều im lặng, bất cứ kẻ nào đều không có tư cách xen vào trận đối thoại giữa hai cha con Dương thị này.
Nhưng vẻ quả cảm, tự tin, thậm chí là gương mặt tàn nhẫn lạnh như băng mà Dương Huyền Cực biểu hiện ra đều cho rất nhiều người lún vào mê mang lấy được lòng tin.
Để cho bọn họ thấy được một chút ánh sáng nhỏ bé, phảng phất quốc gia mưa gió phiêu diêu như Dương quốc này vẫn còn có hy vọng.
Chỉ cần chủ cũ thú nhận tội, cắt đất, cầu hòa, mang theo sỉ nhục rời đi.
Tân chủ kế vị, quân dân một lòng, cùng căm hận cừu địch... Bọn họ phảng phất nhìn thấy khả năng quốc thế phục hồi từ hy vọng mờ ảo kia.
Tỉnh mộng là lúc Chiếu Hành thành còn gọi là Thiên Hùng thành!
Tuy nhiên...
Dương Kiến Đức ngồi trên long ỷ, quăng xuống âm ảnh nồng đậm như vậy.
"Đơn giản mà nói, chính là ủy khúc cầu toàn, nằm gai nếm mật?" Vị quốc quân bệ hạ đời thứ hai mươi bảy của Dương quốc hỏi như vậy.
"Đó không phải là chuyện lão tử ngươi đang làm, hơn nữa còn làm nhiều năm như vậy sao!?"
"Thật sự làm cho trẫm thất vọng!"
Vị quốc quân Dương quốc này từ long ỷ đứng dậy: "Ngày xưa trẫm cho ngươi giám quốc, ngươi tự quyết định chuyện đại sự quốc gia! Hôm nay lại đẩy trẫm lên triều đình, chính là muốn trẫm gánh vác trách nhiệm diệt quốc sao?”
"Dương Huyền Cực!"
Y đứng trên ngai vàng chỉ tay với đứa con trai đang giằng co với mình: "Ngươi ngay cả dũng khí đảm đương danh vong quốc cũng không có, nói cái gì biết xấu hổ sau đó dũng, nói cái gì báo thù cho đất nước này?”
Dương Huyền Cực tâm thần chấn động, còn muốn nói ra lời phản biện nào đó.
Nhưng bàn tay to của Dương Kiến Đức đã đè xuống.
Trong lúc lật tay, thiên địa lặp đi lặp lại. Giống như huyết quang vô cùng vô tận, trong nháy mắt đã cuốn Dương Huyền Cực, sau đó thu hồi trong lòng bàn tay.
Dương Huyền Cực chưa từng lời biếng tu hành, tốt xấu gì cũng là cường giả Nội Phủ cảnh, vậy mà ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, chớp mắt đã bị nghiền chết!
Gã liền ở trước mắt một đám đại thần Dương đình biến mất hoàn toàn trên triều đình này.
Những thân tín, vây cánh của Dương Huyền Cực vốn đã chuẩn bị sẵn sàng dùng vũ lực bức cung, nhưng hoàn toàn lại không nghĩ tới, bọn họ còn chưa kịp hành động, Thái tử đã không còn!
“Điện hạ!” Tướng lĩnh thân tín nhất dưới tay Dương Huyền Cực chạy tới chỗ huyết nhục người kia biến mất, gào thét vọt về phía long ỷ: "Ngươi là hôn quân họa quốc!”
Nhưng chỉ chạy được nửa đường thì đã bị Lưu Hoài lấy thủ cấp. Chỉ còn lại thi thể không đầu, vô lực ngã xuống trước thềm ngai vàng.
Lưu Hoài tay xách đầu người, nhẹ nhàng xoay người lại, cung kính nói: "Người này mưu nghịch giết vua, xin Hoàng thượng tru di cửu tộc!”
"Thôi." Dương Huyền Cực lạnh nhạt xua tay.
“Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Điển!” Lúc này có một vị lão thần nhớ tới chuyện xảy ra xa xưa, phẫn nộ nói: "Bệ hạ, ngài... ngài sao có thể tu luyện ma công như vậy?”
Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Điển tương truyền chính là một trong những Ma công do tổ tiên Ma đạo sáng tạo ra.
Chỗ tàn nhẫn nhất của công pháp này chính là muốn đến viên mãn, nhất định phải thôn phệ huyết thân. Đúng như tên công pháp kia, chính là diệt tình tuyệt dục chân chính.
Vị lão thần này vì chuyên việc tế tự nhưng cũng chỉ mới thấy điển tịch cổ xưa giới thiệu qua công phu này.
Ma công sở dĩ là Ma công, phần lớn bởi vì tàn nhẫn, nghịch lại nhân luân mà bị thế nhân ghét bỏ.
Lúc này Dương Kiến Đức chắp tay đứng trước long ỷ, khuôn mặt đã tràn ngập một tầng huyết quang: "Đám giá áo túi cơm các ngươi, ngay cả chuyện phụ tá con trai ta duy trì quốc thế cũng không làm được. Cũng đừng đến bảo trẫm phải làm gì nữa.”
"Lưu Hoài." Y lạnh nhạt phân phó: "Triệu tập toàn bộ vương tử vương nữ của trẫm vào trong cung.”
Lưu Hoài trong lòng chấn động kịch liệt, lão đương nhiên biết ý trong mệnh lệnh này của Dương Kiến Đức. Đây đơn giản chính là không nói hai lời, muốn giết toàn bộ con nối dõi, thành tựu ma công.
Nhưng nếu quốc chủ đã hạ quyết tâm, lão cũng chỉ có thể khom người lĩnh mệnh mà đi.
Trong lúc nhất thời, triều thần trong đại điện quỳ xuống đất, ngược lại không có tiếng quát mắng nào, phần lớn là khóc lóc cầu xin quốc chủ tỉnh ngộ.
"Ngày khóc đến đêm, đêm khóc đến ngày, là Khương lão nhi khóc đến chết sao?"
Dương Kiến Đức giận dữ phất tay áo.
"Đám phế vật các ngươi câm miệng đi!"
Mặc dù thần tử cả triều quỳ đầy đại điện, nhưng Dương Kiến Đức đứng trên ngai vàng kia râu tóc tung bay, long bào căng phồng, lại làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ cô độc.
“Đau đớn khi xã tắc băng diệt, nỗi nhục khi vứt bỏ tông miếu, mối hận nước mất nhà tan, trẫm sẽ tự mình gánh vác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận