Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1072: Ôn Tuyền cung

Ôn Tuyền cung ở phía đông Tề vương cung, trong tình huống bình thường, là nơi chỉ có người trong hoàng thất mới có thể tới để hưởng thụ.
Từ khi Tề đế hiện tại cầm quyền, đã ngăn ra nửa ao chuyên dùng để ban thưởng cho những bề tôi có công.
Ba người tham dự Hoàng Hà Hội lần này, nơi được hưởng "thiên dục" là suối nguồn cao cấp nhất trong Ôn Tuyền cung, dược liệu được dùng đến càng không cần phải nói.
Cũng may "thiên dục" tách ra ba ao, tu vi khác nhau, thể chất khác nhau, hiệu lực dược liệu mà Thái Y viện dùng cũng khác nhau, hẵng là thiết kế theo mỗi người.
Nếu không phải ngâm mình với Kế Chiêu Nam và Trọng Huyền Tuân... Thì đúng hơi lúng túng.
Ba vị thiên kiêu Tề quốc đã sớm tập trung bên ngoài Ôn Tuyền cung, không nói gì với nhau.
Khương Vọng không quen Kế Chiêu Nam, chỉ gật đầu hỏi thăm một chút, cũng không có gì để nói.
Còn với Trọng Huyền Tuân, sớm muộn gì cũng có ngày giao thủ. Sau khi biết những chuyện xảy ra sau khi y tiến vào Tắc Hạ học cung, lần này gặp lại, mặc dù Trọng Huyền Tuân không trừng mắt liếc ngang liếc dọc gì với hắn, nhưng hắn cũng không chủ động làm thân.
Còn về phần Kế Chiêu Nam và Trọng Huyền Tuân... Nhìn qua cũng không hòa hợp cho lắm, song phương đều coi đối phương như không tồn tại.
Cũng may điểm tốt duy nhất chính là, ba người ở đây vẫn còn tương đối thảnh thơi, tự mình đứng yên tại chỗ, tự mình tu hành.
Đợi đến khi tiểu hoạn quan Ôn Tuyền cung đến, dắt bọn hắn rời đi, Khương Vọng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Thiên dục" không có chuyện kiều diễm gì, tiểu hoạn quan dẫn Khương Vọng đến trước một ao tắm được xây bằng ngọc xanh, sau đó gã hành lễ rời đi.
Bên cạnh ao tắm có một vị lão tiên sinh râu bạc, ngồi đợi phía sau một cái bàn dài.
Hình như lão cũng là một người có tính tình mạnh mẽ, nhìn thấy Khương Vọng, liền mở túi châm ra, nói thẳng: "Mượn một giọt máu tươi của Thanh Dương Trấn Nam để dùng nhé."
Châm trong túi được sắp xếp dài ngắn không đều, màu sắc cũng khác nhau, không biết những... cây châm đủ mọi màu sắc kia được dùng để làm gì... Nhìn qua có cảm giác lạnh sống lưng.
Nhưng chuyện lấy máu thật ra Khương Vọng đã biết trước rồi, hoạn quan đã sớm thông báo quy trình cho hắn. Thái y đây là muốn kiểm tra máu của hắn, sau đó căn cứ trạng thái thể phách của hắn để điều chế ra dược dịch thích hợp.
Ba ngày nay Khương Vọng ở Hà Sơn biệt phủ, mỗi ngày đều dâng hương tắm gội, thật ra cũng đã ngâm qua dược dịch, nhưng tất nhiên còn lâu mới có thể so sánh với điều kiện ở Ôn Tuyền cung, nhiều nhất cũng chỉ coi như làm nóng người.
Đã đến đây, Khương Vọng cũng không nói hai lời, ngồi xuống đối diện lão tiên sinh, bình thản đưa tay phải ra.
Lão tiên sinh dùng tay trái nhăn nheo ra, bắt lấy tay của hắn, tay phải thì chần chừ một lúc phía trên túi châm, giống như đang do dự nên dùng cây châm nào mới thích hợp.
Lão tùy ý nói chuyện phiếm: "Nghe nói mấy ngày trước, Thanh Dương Trấn Nam đã đánh bị thương một hoạn quan ở trong Thái Y viện?"
Khương Vọng thầm nhảy dựng lên, lúc này mới cảm thấy, lực tay của vị lão tiên sinh này rất lớn, hắn thử rút tay một cái, vậy mà không rút lại được ...
"Đâu có?" Khương Vọng cười gượng nói: "Ta chỉ là đi thăm bằng hữu của ta, an ủi chút mà thôi."
Lão tiên sinh trừng mắt lên: "Vậy sao, bằng hữu à?"
"Đúng vậy, đúng..." Khương Vọng chảy mồ hôi lạnh, nhìn lão tiên sinh từ từ rút ra một cây châm màu đỏ nhọn hoắt dài chừng một thước từ trong túi ra, có trời mới biết vì sao cái túi châm nho nhỏ kia lại có thể chứa cây châm dài như vậy!
"Một giọt máu, đúng không?" Khương Tước gia xác nhận lại lần nữa.
Lão tiên sinh râu bạc nhìn chằm chằm tay của hắn, giống như đang tìm kiếm một vị trí để hạ châm xuống, cũng không ngẩng đầu lên: "Ngươi định nghĩa một giọt là thế nào?"
Khương Vọng: ...
"Ta sai rồi!" Khương Vọng đàng hoàng xin lỗi: "Sau này ta sẽ không bao giờ... gây chuyện thị phi ở Thái Y viện nữa, ta bảo đảm với ngài."
"Hừ!" Lão tiên sinh râu bạc nói: "Khẩn trương cái gì? Ta đã một đống tuổi rồi, chẳng lẽ còn có thể ức hiếp mấy đứa bé như ngươi?"
Cây châm dài một thước màu đỏ kia chỉ điểm nhẹ trên ngón tay Khương Vọng, ngay cả cảm giác đau cũng không có đã biến mất khỏi tay của lão tiên sinh.
Ngay cả cảm giác đau cũng không có, đúng là chuyện kinh khủng.
Với tu vi hiện tại của Khương Vọng, dưới tình huống hắn nhìn chằm chằm, lấy một giọt máu của hắn, lại khiến hắn không có cảm giác gì. Thực lực như vậy, quá thâm sâu đi.
Đợi đối phương thả lỏng tay, Khương Vọng mới lặng lẽ thu tay lại, không nhịn được hỏi: "Lão tiên sinh họ gì?"
Lão tiên sinh liếc hắn một cái: "Thế nào, muốn quay về rủ đám bạn xấu, tới chặn cửa của lão đầu tử hả? Người trẻ tuổi bây giờ đều ra tay tàn nhẫn như vậy sao? Ta đã một bó tuổi rồi..."
"Làm gì có ..." Khương Vọng lau mồ hôi: "Là cảm thấy y thuật của lão tiên sinh rất cao minh, muốn kết một mối thiện duyên mà thôi."
Lão tiên sinh râu bạc không biết lấy từ đâu ra một cái hòm thuốc, đặt ở trên bàn, sau đó mở ra, bắt đầu lấy các loại dược phấn khác nhau từ bên trong ra, đổ vào trong một cái chén làm bằng ngọc xanh.
Miệng thì nói: "À, ta họ Lôi".
Khương Vọng đứng vụt dậy.
Sao lão tiên sinh này lại họ Lôi chứ! Cảm tình là một nhà! Phải làm sao đây? Nhất định phải đổi thái y khác!
"Lừa ngươi thôi!" Lão tiên sinh cười như đứa trẻ: "Họ Ôn."
"Vậy sao, Ôn thái y." Khương Vọng hơi buông lỏng một chút.
Lão tiên sinh nheo mắt lại, điều phối được phấn, lại như lơ đãng hỏi thăm: "Họ này của ta, ngươi không biết nhiều người sao?"
"Đúng là không nhiều lắm." Khương Vọng thành thật nói: "Chỉ biết một vị cô nương họ Ôn."
Lão tiên sinh khua khua tay trong chén ngọc, nhẹ giọng hỏi: "Ôn Đinh Lan sao, phải gọi ta một tiếng Tam gia gia."
Như vậy cũng dễ nói chuyện!
Trong lòng Khương Vọng vui vẻ, trên mặt tươi cười nói: "Thật ra là... Chúng ta còn có một số chuyện sâu xa nữa."
Hắn vốn định nói bản thân có giao hảo với Yến Phủ tốt thế nào, mà Yến Phủ vừa hay lại là vị hôn phu của Ôn Đinh Lan, định nói mọi người đều là người một nhà.
Nhưng Ôn lão thái y bỗng nhiên hung hăng nói: "Ta có một châm, có thể khiến cho một người bất lực mười năm, sau này ai dám khiến cho Đinh Lan nhà ta không vui, ta tất nhiên sẽ cho hắn thử một lần!"
Khương Vọng lặng lẽ ngậm miệng lại.
"Đúng rồi, ngươi vừa nói chúng ta có gì sâu xa ấy nhỉ?" Ôn lão thái y hỏi.
Khương Vọng mỉm cười: "Ta là nói bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cũng coi như có giao tình sâu xa rồi. Hôm nay được quen biết Ôn thần y, được chứng kiến y thuật tuyệt diệu của ngài, Khương Vọng thật là có phước đức ba đời!"
Ôn thái y dùng ngón trỏ chỉ chỉ hắn, cười nói: "Đứa nhỏ này, thật biết nói chuyện!"
Mau kết thúc đi... Khương Vọng nghĩ thầm.
Trên miệng vẫn cười nói: "Nói chuyện thành thật, làm người thành khẩn mà thôi!"
Ôn lão thái y đã điều phối dược phấn xong, ngón tay chuyển động một cái, lại lôi ra cây châm đỏ dài một thước nhọn hoắt kia, để trên miệng chén. Một giọt máu đỏ chảy vào trong chén, vừa tiếp xúc với dược phấn, trong khoảnh khắc hóa thành một chén dược dịch có màu trắng sữa.
Vậy mà tỏa hương thơm khắp nơi!
Ôn lão thái y tiện tay ném chén ngọc về hướng ao tắm, chỉ thấy chén ngọc này lơ lửng trên ao ngọc, dược dịch trắng sữa đổ như thác xuống ao, hòa vào làm một thể với ôn tuyền.
Trở nên trong suốt, sáng lấp lánh, mà mùi thơm kia, cũng trở nên như có như không, mông lung mờ ảo.
Lão thái y ngoắc tay thu hồi chén ngọc, đậy hòm thuốc lại, đứng lên nói: "Được rồi, đi hưởng thụ thiên dục của ngươi đi."
Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi về phía ao ngọc.
Ôn lão thái y đột nhiên quay đầu lại nói: "Yên tâm, không có thuốc bất lực đâu."
Sau đó nghênh ngang rời đi...
Lúc này mới là rời đi thật.
Chỉ để lại Khương Tước gia đứng bên ao ngọc... Tâm tình rối loạn.
Nhất thời không biết có nên đi xuống hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận