Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1579: Sơn Hải Luyện Ngục (2)

Khiến người ta muốn nằm gục xuống mặt đất, nhưng gục trên mặt đất cũng không được, bởi vì huyết dịch và cơ bắp trên khắp cơ thể cũng ngày một nặng nề.
“Thế nào?” Tả Quang Thù dẫn đầu đi vào vùng đất hoang vu tiêu điều không khí xác xơ này, đứng bên cạnh một tảng đá hình thù như yêu ma quỷ quái, quay đầu nhìn Khương Vọng hỏi: “Còn có thể thích ứng không?”
Khương Vọng căng cứng mọi bộ phận trên cơ thể, bắp thịt trên người khẽ run với biên độ nhỏ nhất, từ từ đi về phía trước, miệng thì lại hỏi đến vấn đề không liên quan: “Cánh cửa này thông đến nơi khác sao? Nhìn cũng không giống Lạc Sơn chúng ta vừa mới ở, lại càng không giống như đang ở trong sơn cốc.”
Sau khi vào tinh môn, tầm nhìn đã được giải phóng, rốt cuộc nhìn thấy rõ hoàn cảnh nơi này, trong tầm mắt, đều là quái thạch. Mà những… tảng đá kia, dùng một loại hình thái trời sinh, vừa quái đản, hỗn loạn lại kinh khủng.
Bên tai cũng có thể nghe thấy tiếng gió lạnh rét buốt, càng khiến người ta cảm thấy bị đè nén.
Nơi này hiển nhiên không phải là phúc địa gì cả.
“Bên trong Sơn Hải Luyện Ngục, có rất nhiều gian phòng thông qua pháp trận, thông đến một nơi đặc thù nào đó.” Tả Quang Thù giải thích: “Chẳng qua là gian phòng này vẫn đang ở trong Lạc Sơn. Nơi này sở dĩ rộng lớn và hoang vắng, hoàn toàn khác với Lạc Sơn, là do tác dụng của trận pháp.”
Khương Vọng không hiểu về trận pháp, trên phương diện này chỉ có thể gật đầu.
Mà lúc này, bỗng nhiên…
Răng rắc!
Quái thạch bên cạnh Tả Quang Thù bỗng nhiên nứt ra, từ bên trong thò ra một móng vuốt bằng đá!
Khương Vọng yên lặng theo dõi kỳ biến.
Chỉ thấy áo dài Tả Quang Thù tung bay, tiện tay bắt được móng vuốt đá kia, ung dung bẻ gãy, ném ra sau.
Đặt một tay lên khối quái thạch mang hình dáng yêu ma kia, đẩy một cái, khối quái thạch còn chưa kịp hoàn toàn diễn hóa ra yêu ma, đã vỡ vụn thành một đống đá vụn, chỉnh tề chồng chất trên mặt đất.
“Đây là khôi lỗi thạch quái do môn nhân Mặc gia chế tạo ra, dùng để mô phỏng hoàn cảnh bên trong Sơn Hải Cảnh.” Tả Quang Thù thuận miệng nói: “Thạch quái trong Sơn Hải Cảnh, sẽ không dễ đối phó như vậy.”
“Ngoại trừ Trọng Huyền lực gấp mười lần bên ngoài, nơi đây chỉ có thạch quái thôi sao?” Khương Vọng hỏi.
“Đúng, trong phòng này chỉ có thạch quái, hoàn cảnh tương đối đơn giản.” Tả Quang Thù nói: “Bởi vì huynh chưa bao giờ tiếp xúc với hoàn cảnh này, nên ta nghĩ huynh cần đi từ đơn giản đến phức tạp, từ từ sẽ thích ứng.”
Khương Vọng vừa dùng thân thể cảm nhận hoàn cảnh, vừa cười: “Đệ suy nghĩ thật chu đáo.”
Tả Quang Thù nhìn Khương Vọng nói: “Ta nghĩ huynh cũng đã hiểu biết đại khái về nơi này…”
“Chưa nói là hiểu rõ, chỉ vừa mới bắt đầu làm quen thôi.” Khương Vọng khiêm tốn nói.
“Chúng ta thử giao thủ một chút là được!” Trong ngữ khí của Tả Quang Thù, có mơ hồ hưng phấn: “Giúp huynh nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh nơi đây.”
Tu hành đến cảnh giới như Khương Vọng, nâng ngàn cân chẳng qua chỉ là lật tay một cái, chút Trọng Huyền lực đè nén này, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng nếu lúc nào thân thể cũng phải chịu sự áp chế của Trọng Huyền lực cấp bậc này, thật sự rất khó đảm bảo chiến lực không bị ảnh hưởng.
Tả Quang Thù đương nhiên đã sớm thích ứng không biết bao nhiêu lần, đừng nói là gian phòng Trọng Huyền lực gấp mười này. Gian phòng gấp trăm lần y cũng đã hành động tự nhiên từ lâu.
Cho nên khó tránh khỏi lúc này nảy sinh ý nghĩ có thể chiến thắng Khương Vọng.
Dù sao thì kể từ khi Khương Vọng đạt đến vị trí đệ nhất Nội Phủ cảnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh, y đã không thể thắng Khương Vọng thêm lần nào nữa.
Trong chiến đấu chân chính, Khương Vọng sẽ không bao giờ nhường y.
Tâm tư của Tiểu Quang Thù hầu như đều viết cả lên mặt, thật sự không khó nhìn thấu.
Nhưng nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của y, Khương Vọng không nhịn được nhăn trán.
Dù thế nào… Ta cũng đã dựng được Tinh Quang Thánh Lâu rồi.
Khoảng cách giữa Nội Phủ và Ngoại Lâu, dù sao cũng không dễ vượt qua. Dù sao ta cũng là đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử, tinh lâu lại còn đứng cạnh chủ tinh Ngọc Hành …
Ngươi còn nhỏ tuổi, sao lại dũng cảm như thế?
Hơn nữa thật ra, Trọng Huyền mập mặc dù không hái được thần thông Trọng Huyền, nhưng gã nghiên cứu vận dụng đạo thuật lại rất điêu luyện. Mặc dù sau đó gã sống chết không chịu giao đấu với Khương Vọng, nhưng vì để cho Khương Vọng có thể thích ứng tốt nhất với phong cách chiến đấu của Trọng Huyền Tuân, nên tự mình khống trường phụ trợ huấn luyện cho hắn.
Nói cách khác…
Chút hoàn cảnh Trọng Huyền lực này, đối với Khương Vọng không đáng kể chút nào.
Ban đầu hắn đi chậm, thuần túy chỉ là cảnh giác đối với hoàn cảnh xa lạ, cộng thêm trêu chọc hứng thú của tiểu Quang Thù mà thôi.
Không ngờ thiếu niên này lại lòng muông dạ thú như vậy.
“Ta vẫn nên thích ứng một chút đã…” Khương Vọng chần chừ nói: “Cảm giác hiện tại vẫn không tự nhiên cho lắm.”
Ánh mắt Tả Quang Thù sáng rỡ nói: “Chiến đấu mới là cách nhanh nhất để thích ứng hoàn cảnh, trước kia chúng ta đều làm như thế!”
Y tích cực thuyết phục, có tình có lý: “Huynh từ từ thích ứng, thì phải chờ đến khi nào? Mười sáu tháng hai Sơn Hải Cảnh đã mở rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa! Không thể đợi thêm!”
“Vậy sao?” Khương Vọng vẫn có chút do dự.
Trên mặt là ba phần dao động, sáu phần chần chừ, còn thêm một phần khẩn trương. Biểu cảm vô cùng tiêu chuẩn.
“Đến đây đi!” Tả Quang Thù nhiệt tình mời gọi: “Chúng ta tùy tiện giao thủ, chỉ để mau chóng thích ứng hoàn cảnh mà thôi, đừng nghĩ quá nhiều!”
“Đệ nói xem, bây giờ giao thủ…” Khương Vọng thở dài một hơi: “Tốt như vậy sao.”

Ngắn ngủi hai mươi giây sau …
Rầm!
Cả người Tả Quang Thù bay từ trên trời xuống, ngã vào trong đống quái thạch, nện rơi một đống đá vụn, bụi bay mù trời.
Khương Vọng chầm chậm bay qua, trên mặt ân cần: “Tới, tiểu Quang Thù, vi huynh đỡ đệ một chút.”
Tả Quang Thù bò dậy từ đống quái thạch ngã trái ngã phải, xoa xoa vết bẩn trên trán, giọng nói buồn bực: “Không cần.”
Sau đó y đứng lên, nhịn không được nói: “Huynh thích ứng rất nhanh đấy!”
“Thật ra cũng không dễ như thế, ta chỉ cậy mạnh đối kháng mà thôi.” Khương Vọng hơi tiếc nuối nói: “Cho nên khống chế lực không tốt cho lắm. Tiểu Quang Thù, đệ không sao chứ?”
Tả Quang Thù đắm chìm trong nỗi buồn chiến bại, đã quên mất phải sửa lại chữ “Tiểu” kia.
“Ta thấy gian phòng này có hiệu quả rèn luyện huynh rất hạn chế.” Y dù sao cũng là một thiếu niên có tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, chỉ buồn bực một lúc, liền cực kỳ có chí khí nói: “Đi, chúng ta đến thích ứng với gian phòng Trọng Huyền lực gấp năm mươi lần đi!”
“Tăng nhiều như vậy sao?”
“Không cần lo lắng, huynh thích ứng rất khá.” Tả Quang Thù khích lệ hắn.
Khương Vọng có vẻ hơi khó xử, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Đi thôi, vì giúp đệ, vi huynh làm gì cũng được!”
Hai người đi ra gian phòng này, tinh môn chậm rãi đóng kín, lại khôi phục thành trạng thái hơi mờ, khiến người ta loáng thoáng có thể nhìn thấy gì đó rồi lại nhìn không rõ lắm.
Tả Quang Thù dẫn đường đi đến gian phòng thứ năm bên tay trái, lần này không nói gì, trực tiếp mở cửa ra.
Sau phiến tinh môn này, là một sa mạc, chỉ thấy bão cát đầy trời, che lấp tầm nhìn.
Thỉnh thoảng có một ít rắn độc bò cạp độc xuất hiện trong tầm mắt rồi biến mất.
Đã có kinh nghiệm, Khương Vọng hoàn toàn hiểu rõ, những hoàn cảnh nơi này thật ra chỉ để cho người ta biết đại khái bên trong Sơn Hải Cảnh có những thứ này, không thể buông lỏng cảnh giác. Thứ quan trọng nhất bên trong Trọng Huyền Luyện Ngục chính là chỗ nào cũng có Trọng Huyền lực.
Trọng Huyền lực gấp năm mươi lần bên ngoài, thật ra đã vượt quá áp lực mà bình thường Trọng Huyền Thắng gây ra rồi.
Nhưng đối với Khương Vọng, vẫn có thể thích ứng.
Cho nên hai mươi giây sau …
Tả Quang Thù bị vùi vào trong cát.
Lúc chiến đấu như rồng như hổ, chiến đấu kết thúc, Khương Vọng giống như lại bắt đầu không thích ứng với loại hoàn cảnh này.
Bay chậm thì cũng thôi, ngay cả nói chuyện cũng chậm rì rì, rất có phong cách của người già: “Tiểu Quang Thù, đệ không sao chứ?”
Không lâu sau…
“Phì phì phì!”
Tả Quang Thù leo ra từ trong đống cát, không ngừng phun cát ra khỏi miệng.
“Không có chuyện gì!” Y xị mặt, ủ rũ nói.
Lúc này, trên người trên mặt y đều là cát, trên mái tóc bù xù, còn treo một con bọ cạp.
Cho dù ai cũng khó có thể nhìn ra, thiếu niên đầy người cát vàng này, là tiểu công gia dung mạo tuấn tú kia.
“Nếu không thì ta vẫn nên từ từ thích ứng thôi…” Khương Vọng nói.
“Huynh đã thích ứng rất khá rồi.” Tả Quang Thù cắn răng: “Đi, chúng ta đến gian phòng Trọng Huyền lực gấp trăm lần!”
“Có phải nâng cấp quá nhanh hay không?” Khương Vọng dị nghị.
“Không nhanh không nhanh.” Tả Quang Thù dụ dỗ Khương Vọng đuổi theo, còn thuận tay nịnh hót: “Với thiên tư tuyệt đỉnh của huynh, ta thấy gian phòng Trọng Huyền lực gấp hai trăm lần cũng không làm khó được huynh!”
“Vậy sao?” Khương Vọng gãi gãi đầu, cười vô cùng xấu hổ…
“Thật, nói thật lòng đó! Ta tự mình thích ứng… Ừm, cũng phải mất mấy ngày.” Tả Quang Thù bước nhanh đi: “Mau tới đây, chính là gian phòng này!”
Khương Vọng cưng chiều cười: “Đúng là không có biện pháp với đệ.”
Hắn cất bước đuổi theo.
Đổi từ gian phòng Trọng Huyền lực gấp năm mươi lần đến gian phòng Trọng Huyền lực gấp trăm lần, thời gian sử dụng không khác nhau là mấy.
Quả thật cũng có thể được xưng là thần tốc.
Bên trong không có gì cả, vừa vặn là hình dáng đầu tiên mà Khương Vọng nghĩ đến, như một phòng luyện võ bị phong kín.
“Dưới loại trạng thái áp lực này, phí tổn xây dựng cảnh quan cực kỳ cao, vả lại không dễ bảo tồn, cho nên miễn đi những thứ… nửa có nửa không kia. Bắt đầu từ gian phòng Trọng Huyền lực gấp sáu mươi lần trở đi, đều như thế.”
Tả Quang Thù vừa đi vào, vừa giải thích: “Tình hình so với trong Sơn Hải Cảnh, chắc chắn có chút khác biệt.”
Sau khi đi vào trong gian phòng này, Khương Vọng có thể cảm nhận rõ thân thể không phối hợp cho lắm.
Sức ép trọng lực kinh khủng, khiến cho hô hấp trở nên khó khăn. Trọng Huyền lực gấp trăm lần bên ngoài nghiền ép mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn.
Thậm chí tốc độ chuyển động của huyết dịch cũng có chút trì trệ, cần phải dùng đến đạo nguyên để thúc đẩy.
Mãi cho đến khi bắp thịt sinh ra thích ứng với biến hóa, tốc độ lưu thông máu mới tương đối tự nhiên hơn một chút.
“Hoàn cảnh ngược lại là chuyện nhỏ, chủ yếu là thích ứng với loại áp lực này.” Khương Vọng vừa nói, vừa chậm chạp đi về phía trước một bước.
Một bước này nhìn như vững vàng, nhưng chính Khương Vọng biết rõ, Tả Quang Thù cũng thấy rõ, hắn không thể giữ được tư thái của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận