Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2537: Chung Linh Dục Tú (1)

Trước khi giáng lâm thế giới Phù Lục lần đầu, Khương Vọng còn từng kinh lịch qua Sâm Hải Nguyên Giới và thế giới Ẩn Tinh.
So với những người tham gia khác ở thế giới Phù Lục, hắn vốn là người đến sau, vì vậy chỉ có thể ký kết hiệp ước với Khánh Hỏa bộ có thực lực nhỏ yếu.
Những người tham gia trước hắn đã có thời gian kinh doanh lâu dài ở thế giới Phù Lục này.
Quy tắc công bằng của ván cờ sinh tử ở một mức độ nào đó đã triệt tiêu ưu thế đi trước của những người khác khi bước vào thế giới Phù Lục. Nhưng trong một thế giới vô cùng phong phú như Phù Lục, thời gian sẽ tương đương với báu vật, người thông minh nhất định có thể nắm bắt được.
Ví dụ lúc đó hắn chỉ có thể có được phương pháp tu hành đồ đằng hệ hỏa của Khánh Hỏa bộ, không có sát pháp, phương pháp tu luyện đồ đằng chi linh, những người khác có nhiều thời gian kinh doanh hơn, nhất định có thể có được càng nhiều.
Lôi Chiêm Càn đã chiếm được trái tim của giai nhân, được sùng bái bên trong Xích Lôi bộ.
Khương Vô Tà thậm chí còn gần như nắm giữ Tật Hỏa bộ trong lòng bàn tay.
Khương Vọng không khỏi nghĩ, vậy còn tỷ tỷ nhà họ Lý thì sao?
Loại nữ tử có riêng chí khí, tâm hồn trong sáng như gương kia đã giành được những gì ở thế giới Phù Lục?
"Vu Chúc của Tịnh Thủy bộ hiện tại có còn là Tịnh Thủy Thừa Yên nữa không?"
Trước khi rời khỏi Hỏa từ đường, Khương Vọng hỏi vị tân Vu Chúc kia một câu hỏi cuối cùng.
"Thông thường mà nói, chỉ cần Vu Chúc chưa chết thì vẫn sẽ là Vu Chúc. Đây là một công việc chỉ cần được mời thượng vị thì có thể ăn không ngồi rồi cả đời."
Khánh Hỏa Quan Văn giải thích một cách khôi hài về nguyên nhân cho đến bây giờ y vẫn chưa thể giải mã được bất kỳ chữ viết nào của thần văn sáng thế.
Dưới tiếng ho khan của Khánh vương. Y lại tiếp tục bổ sung:
"Tịnh Thủy Thừa Yên hiện tại vẫn còn sống."
Hai vị Vu Chúc trước sau của Hỏa từ đường này thật sự là hoàn toàn khác biệt.
Nơi này là nhà tù của Khánh Hỏa Kỳ Minh, nhưng lại là tổ ấm của Khánh Hỏa Quan Văn.
Cha đẻ, cha nuôi, ông nội của Khánh Hỏa Kỳ Minh đều chết bởi vì Địa quật, hình như gã cũng kế thừa vận mệnh vì địa quật mà chết.
Người ở đây đều luôn nói gã nhảy xuống U Thiên chỉ là một cái ngoài ý muốn.
Nhưng Khương Vọng luôn cảm thấy đó là một kết cục đã được định sẵn. Khánh Hỏa Kỳ Minh cho dù nhát gan nhưng vẫn muốn phản kháng, có điều gã không thể thay đổi kết cục đã định sẵn.
"Xin ban cho ta một phong vương lệnh, triệu kiến vị tiền bối này đến vương đô, cùng nhau bàn bạc kế hoạch đối phó với Ma Long Diệt Thế."
Khương Vọng quay sang nói với Khánh vương.
Khánh vương đương nhiên đồng ý:
"Lâm Xuyên tiên sinh triệu kiến, sao hắn có thể từ chối cho được?"
Hành trình sau Hỏa từ đường là Vô Chi địa quật, Vương thượng sẽ không đến nơi nguy hiểm, cho nên Khánh vương sẽ không đi cùng. Nhưng trước đó Khương Vọng còn phải gặp nữ nhi của Tật Hỏa Ngọc Linh.
Nhóm người đến từ trời xanh vẫn ở lại phủ tướng quân của Khánh Hỏa Nguyên Thần.
Trong sân viện có chút rộng rãi, Khương Vọng nhìn thấy khuê nữ hờ của Cửu hoàng tử Đại Tề - Khương Vô Tà. Đây là một cô bé khoảng tám chín tuổi, cao bằng Khương An An. Nó ngồi ở trên ghế, váy dài che khuất đôi chân gầy guộc, trên mặt cũng đeo mặt nạ Vu Chúc vô cùng kỳ quái.
"Bái kiến Lâm Xuyên thúc thúc."
Nàng chủ động mở miệng chào hỏi, rất lễ phép:
"Vãn bối là Tật Hỏa Dục Tú, rất xin lỗi vì phải làm phiền ngài một thời gian."
Tịnh Lễ, Hí Mệnh, Liên Ngọc Thiền, Bạch Ngọc Hà đều đã tản ra ngoài làm việc.
Trong sân chỉ có Lâm Tiện còn đang cúi đầu luyện đao.
Nghe thấy Tật Hỏa Dục Tú gọi Lâm Xuyên thúc thúc, gã vậy mà cũng không thèm ngẩng đầu lên. Hiện tại ngoài trừ tu hành ra, thằng nhóc này không còn hứng thú với bất cứ điều gì khác, đương nhiên cũng rất nghe lời, bảo làm gì thì làm nấy.
Một tiếng "thúc thúc" này đối với Khương Vọng mà nói cũng là một trải nghiệm mới mẻ, thời gian cứ thế trôi qua, những đứa trẻ xa lạ giờ cũng sẽ không gọi hắn là ca ca nữa.
"Ngươi cũng là Vu Chúc sao?"
Khương Vọng hỏi.
"Không phải, vãn bối muốn trở thành Vu Chúc."
Tật Hỏa Dục Tú nói xong, vừa đặt tay lên mặt nạ:
"Lần đầu tiên gặp mặt, vãn bối nên biểu hiện ra chân thành của mình."
Nàng có được vẻ thành thục không phù hợp với lứa tuổi, khi tháo mặt nạ xuống, càng lộ ra khuôn mặt có thể nói là gập ghềnh. Sống mũi lõm vào, đôi môi sưng húp, đôi mắt như thể có thâm cừu đại hận gì đó, đều liều mạng muốn chạy trốn ra ngoài.
Đây là một vẻ xấu xí có thể khiến người ta gặp ác mộng, nhưng cô bé lại chỉ mỉm cười đeo mặt nạ trở lại.
Nụ cười chính là chiếc mặt nạ khác của nàng.
"Lúc vãn bối được sinh ra, mẫu thân đang ở thời khắc quan trọng. Người vì tranh giành địa vị nên không chờ sinh, mà dùng bí pháp phong ấn thai nhi lại. Nhưng thời gian chiến đấu đã vượt quá dự kiến của người... Vì vậy khi vãn bối sinh ra mới có bộ dạng này. Không có chân, dung mạo cũng rất xấu xí."
Giọng nói của Tật Hỏa Dục Tú vô cùng bình tĩnh, giống như là đang giảng giải cố sự của người khác.
Khương Vọng cũng không giả vờ an ủi rằng nàng kỳ thực rất đẹp, nói rằng cơ thể không hoàn chỉnh cũng không sao, càng không nhắc đến việc mẫu thân nàng có yêu thương nàng hay không, chỉ nói:
"Vu Chúc cũng không phải dễ dàng làm đâu, ngươi cần phải cố gắng rất nhiều mới được."
Cô bé dựa cơ thể nhỏ bé vào chiếc ghế, phần lớn thời gian đều kỳ quái như chiếc mặt nạ vô cùng khoa trương kia:
"Đương nhiên rồi ạ!"
Ban đầu Khương Vọng định gặp mặt một chút rồi đi, ném đứa trẻ vướng víu mà Tật Hỏa Ngọc Linh gửi gắm cho Lâm Tiện chăm sóc, nhưng lúc này hắn lại đổi ý:
"Bây giờ ta muốn đến Vô Chi địa quật xem thử, vị Vu Chúc tương lai này có muốn quan sát Tinh thú một chút hay không?"
"Có thể chứ?"
Giọng nói của Tật Hỏa Dục Tú trở nên phấn khích.
"Đương nhiên."
Khương Vọng bay lên trời, Tật Hỏa Dục Tú cùng với chiếc ghế của cô bé cũng bay lên theo, dưới làn gió ấm áp nâng đỡ, bám sát phía sau hắn.
Tật Hỏa Dục Tú không hề hoảng sợ, thậm chí còn vẫy tay với Lâm Tiện:
"Đi thôi, thúc thức bổ củi!"
Lâm Tiện sửng sốt một chút, tích chữ như vàng nói:
"Ừm."
"Lâm Xuyên thúc vậy mà tu luyện đồ đằng hệ phong sao?"
Trên đường đi, Tật Hỏa Dục Tú có chút hiếu kỳ hỏi.
"Hệ thống tu hành của chúng ta khác nhau."
Khương Vọng nói:
"Đều có thể khống chế Ngũ hành."
"Lâm Xuyên thúc rất gấp ư?"
Tật Hỏa Dục Tú lại hỏi.
Vẻ khẩn trương thể hiện ở bên trên tốc độ.
Hai người bay quá nhanh, những ngôi nhà, lầu các bên dưới gần như kéo thành một đường thẳng mờ nhạt, không thể nhìn rõ thứ gì.
"Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái ư?"
"Không có. Vãn bối chỉ hỏi mà thôi."
"Đại địch trước mắt, thúc thúc không thể không vội."
Nhưng mặc cho vội thì vội, nếu như đã nói chuyện rồi, Khương Vọng cũng nhân tiện thỏa mãn trí hiếu kỳ của bản thân:
"Mối quan hệ giữa ngươi và Khương Vô Tà thế nào?"
"Rất tốt ạ."
Tật Hỏa Dục Tú nói:
"Trước đây vãn bối còn khó coi hơn bây giờ, Vô Tà thúc đã chữa trị cho vãn bối rất lâu. Từ xấu xí đến mức nhìn là muốn nôn, biến thành chỉ khiến người ta buồn nôn thôi."
Bộ dáng bình tĩnh thong dong của cô bé luôn khiến người ta quên mất tuổi tác của nàng.
Khương Vọng thuận miệng hỏi:
"Sao ngươi cũng gọi hắn là thúc vậy?"
Giọng nói của Tật Hỏa Dục Tú rất yên lặng, giống như là dòng suối chảy róc rách:
"Phụ thân bởi vì cứu vãn bối mà không may mất mạng. Nếu như ngay cả vãn bối cũng không nhớ đến người, thì sẽ không còn ai nhớ về người nữa. Cho nên vãn bối không thể gọi người khác là phụ thân được."
"Thật có lỗi."
Khương Vọng đưa mắt nhìn Tật Hỏa Dục Tú, rất chân thành xin lỗi.
Tật Hỏa Dục Tú nghiêng đầu trên ghế, bên trên chiếc mặt nạ Vu Chúc vô cùng khoa trương kia dường như cũng đang mỉm cười:
"Không sao."
Mọi thứ ở Khánh Hỏa bộ đều khác rất nhiều so với trước đây.
Thế nhưng Vô Chi địa quật thì không có gì thay đổi.
Tuy nhiên khi bước vào bên trong Địa quật, có thể thấy rõ ràng số lượng chiến sĩ đã tăng lên rất nhiều, còn có đủ loại binh khí.
Khương Vọng dẫn theo Tật Hỏa Dục Tú, đi một mạch không gặp trở ngại nào, trực tiếp đến trước U Quật.
Màu đen như mực kia giống như nước, chảy xiết trong hang động khổng lồ. Ngoại trừ những Tinh thú kia ra, chưa từng có ai nhìn thấy trong U Thiên còn có thứ gì khác.
Khương Vọng giờ đã khác xưa, ánh mắt của hắn như kiếm, trực tiếp xuyên qua màn đêm, lặn xuống phía sâu thẳm.
Nhưng chưa đi được trăm trượng đã không thể tiếp tục.
Con ngươi bên trái của hắn chuyển sang màu vàng óng, trong kim quang bất hủ lại có một tiểu nhân bé xíu không thể nhận ra, đang còn vô cùng sinh động nhìn đông ngó tây.
Mục Tiên Nhân tọa trấn Càn Dương Xích Đồng!
Giống như đá tảng rơi xuống biển, ánh mắt lại tiếp tục lặn xuống ba trăm trượng.
Thế nhưng không thu hoạch được gì, đương nhiên cũng còn lâu mới đến tận cùng. Mà không biết có điểm tận cùng hay là không.
Bên dưới U Thiên rốt cuộc là thứ gì? Có phải là một khoảng trời khác giống như Thanh Thiên hay không?
Khương Vọng không phô trương hào quang, không tiến hành trùng kích U Thiên, nhưng ánh mắt hắn ngưng tụ thành thực chất, giết vào bên trong U Thiên vốn đã giống như ngọn đuốc sáng rực trong đêm dài. Ánh sáng kia không bị những đôi mắt bình thường phát giác, nhưng lại bùng cháy dữ dội như ngọn lửa ở một số nơi!
Vù vù vù !
Tiếng gió rít gào từ xa vọng lại, giống như một khúc bi ca vang vọng từ quá khứ.
Tinh thú đến rồi!
Các chiến sĩ bên trong Địa quật nhanh chóng tập hợp, chuẩn bị chiến đấu.
Thế nhưng Khương Vọng lại giơ tay ngăn cản:
"Không cần đến gần, chỉ cần đề phòng là được."
Khánh vương đã cho hắn đầy đủ quyền hành, tu vi của hắn cũng rất có sức thuyết phục. Các chiến sĩ yên lặng xếp thành hàng, duy trì một khoảng cách nhất định.
Tật Hỏa Dục Tú an vị ở bên cạnh hắn, yên lặng nhìn về phía bên trong U Thiên, dường như cũng không hề sợ hãi một chút nào.
Vào một thời khắc nào đó, trong bóng tối vô tận kia đột nhiên xuất hiện những đốm sáng li ti, đồng thời có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Nó giống như tinh hà lấp lánh, lại như những con đom đóm tụ tập thành đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận