Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2306: Như ảo ảnh trong mơ

Thử Già Lam không dám nháy mắt, chỉ dùng Phật quang gột rửa trước mặt, bụi bặm đều tan hết, lại nhìn...
Mặt ngọc tóc đen, dáng vẻ phong lưu.
Sau đó lá vàng vỡ vụn, xa xa bóng cây lắc lư.
Dường như tất cả chưa bao giờ thay đổi.
Thử Già Lam đột nhiên nhớ tới phương trượng từng giảng kinh văn, có một câu như vậy, lưu chuyển trong tâm can ! Tất cả đều là pháp, như ảo ảnh trong mơ."
"Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Lộc Thất Lang đột nhiên quay đầu hỏi.
Sinh mệnh tươi sống, khí tức ngưng thực. Chẳng giống yêu già, không phải ảo ảnh bọt nước gì cả.
"Ha ha, hình như trong rừng cây kia như có gì đó dị thường."
Thử Già Lam vô thức nắm chặt một cây hàng ma xử nhỏ, đó là mặt dây chuyền hắn vốn đeo trên cổ.
Nhẹ nhàng chuyển động hàng ma xử nhỏ bé giữa ngón cái và ngón trỏ, dùng động tác nhỏ theo thói quen để che giấu chấn động trong lòng:
"Là vật gì, chớp mắt một cái đã qua rồi."
"Thật sao?"
Lộc Thất Lang quay đầu lại, cảm xúc trong giọng nói rất lạnh nhạt:
"Linh giác của ta nói cho ta biết, nơi này rất kỳ quái, rất nhiều hiểm ác. Không nên nhìn thì đừng nhìn bừa."
Hắn thật sự chỉ nhìn con đường phía trước, chính Thử Già Lam cứ nhìn đông ngó tây.
"Như vậy... Đa tạ đã nhắc nhở."
Thử Già Lam cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.
Cũng như một mình trong núi thẳm gặp ác thú, càng khiếp đảm càng dễ dàng trở thành thức ăn. Từ nhỏ hắn đã sinh sống một mình trong núi rất nhiều năm, cảm thụ rất rõ về đạo lý này.
Hai vị Yêu Vương đều tiếp tục đi về phía trước, đều không biểu hiện ra quá nhiều điểm dị thường.
Nhưng không ai tiếp tục chủ đề vừa rồ. Bọn họ không hẹn mà cùng giữ im lặng.
Cái gọi là hiếu kỳ đối với người đồng hành, cái gọi là gánh vác nhiệm vụ, đứng trước an nguy của bản thân đều không đáng giá nhắc tới. Sống, mới có khả năng vô hạn.
Bí tàng mà một vị truyền kỳ Vũ tộc lưu lại, vượt qua thời gian bao nhiêu vạn năm đến tận nơi đây. Trong tình huống bình thường, cũng tuyệt nhiên không phải là thứ những Yêu Vương này có tư cách đụng chạm. Tạm thời chưa biết nguyên nhân gì khiến cho bọn họ vừa vặn tề tựu nơi đây. Nhưng song song với cơ duyên chính là mối nguy hiểm khó lường tương ứng!
Hơn nữa, vùng đất Thần Tiêu đã phủi bụi nhiều năm như vậy, cho dù ban đầu không hiểm ác, ai biết được trong khoảng thời gian dài đằng đẵng có sinh ra điều gì quỷ dị hay không?
Không nguy hiểm cũng được, nhưng nếu có chuyện ác, tuyệt đối không thể tùy tiện ứng phó.
Sắc mặt Lộc Thất Lang bình tĩnh, bước chân chưa từng chậm lại dù chỉ một khắc.
Nhưng một chiếc lá xanh ngọc điêu được nắm trong lòng bàn tay, đã xuất hiện vết rạn chằng chịt, chỉ cần hơi thả lỏng một chút, nó sẽ hoàn toàn vỡ vụn.

"Ngươi thấy Hùng Tam Tư thế nào?"
Trên một con đường nhỏ rợp bóng cây trong rừng, cũng có một giọng nói đang cất lên.
Giọng nói ấy đến từ tên Quỷ Sai Thái Bình thần bí khó lường, vẻ mặt gã lúc này rất lạnh lùng, tất nhiên là bị che giấu sau lớp khăn che mặt, không để cho Xà Cô Dư nhìn thấy... Xà Cô Dư vẫn giữ khoảng cách khá xa, cũng chẳng thèm liếc nhìn.
Thậm chí Xà Cô Dư không thốt lên lời nào. Bước chân điềm tĩnh, đi lại giữa bóng tối mờ ảo.
Ở vùng đất Thần Tiêu này, ả không thể hoàn toàn bước vào bóng tối.
Trư Đại Lực tự cao có thủ đoạn của Thái Bình Đạo chủ bên người, cũng chẳng quan tâm đến bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào. Chỉ có chút kiêng kị đối với Hùng Tam Tư thần bí kia. Bởi vì Đạo chủ cố ý nhấn mạnh, bảo hắn giữ khoảng cách với Lộc Thất Lang và Hùng Tam Tư.
Nhưng Xà Cô Dư không chịu nói chuyện, cũng chẳng nói năng gì.
Đi được một lúc, Trư Đại Lực lại lạnh lùng hỏi:
"Ngươi có lý tưởng gì không?"
Xà Cô Dư là nữ yêu xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy trong đời, hoặc ít nhất cũng là một trong những người xinh đẹp nhất. Trong mắt hắn, dung mạo ả không hề thua kém Chu Lan Nhược.
Không phải nói gã thấy nữ yêu xinh đẹp là không đi đường nổi, chỉ đồng hành một chặng đường, ít nhiều cũng có chút duyên phận.
Tựa như tuyệt đại bộ phận nam yêu quái nhìn thấy khuôn mặt của Xà Cô Dư, phần lớn đều sẽ cảm thấy... nữ yêu xinh đẹp đáng thương như vậy lại tự diệt cả nhà chắc, hẳn cũng có bí ẩn gì đó có thể thông cảm?
Gã tự thấy mình là yêu hiệp nghĩa, ít nhiều cũng có chút lý niệm trừ bạo giúp yếu, có một ít tình cảm rút đao diệt ác.
Xà Cô Dư vẫn không nói lời nào.
"Chúng ta đồng hành một chặng đường, cùng nhau đối mặt nguy hiểm cùng kỳ ngộ. Tương trợ lẫn nhau, tóm lại là vẫn tốt hơn đề phòng lẫn nhau... Tùy tiện tán gẫu vài câu cũng tốt."
Trư Đại Lực nghiêm túc hồi tưởng lại phương thức trò chuyện của những vị khách uống rượu trong quán rượu, ngước nhìn lá vàng, giọng điệu thâm trầm hỏi:
"Ngươi thích thơ của ai?"
"Mạnh hơn ta."
Xà Cô Dư đáp.
Trư Đại Lực sửng sốt:
"Hả?"
"Trả lời câu hỏi đầu tiên của ngươi."
Xà Cô Dư lạnh nhạt đáp.
Cho dù có ghét giao lưu đến đâu, ả cũng thừa nhận Trư Đại Lực nói đúng, giúp đỡ lẫn nhau vẫn tốt hơn đề phòng lẫn nhau... Mặc dù đề phòng là điều không thể tránh khỏi.
Nếu như đi chung đường nhất định phải nói chuyện phiếm vô bổ, thì thay vì tán gẫu về lý tưởng và thơ ca, chẳng bằng bàn luận về chiến lực. Trong thế giới yêu ăn thịt yêu này, có mấy tên yêu chính trực nào lại đi bàn về lý tưởng? Trong thế đạo tàn khốc ngày nay, phải ngây thơ đến mức nào mới có thể giữ được cảm hứng thơ ca?
Lúc này Trư Đại Lực mới kịp phản ứng, Xà Cô Dư muốn nói là Hùng Tam Tư mạnh hơn ả.
Gã đang là Thái Bình Quỷ Sai nên nhẹ giọng cười nói:
"Có khi thắng bại sinh tử chỉ trong chớp mắt, chưa giao thủ, sao có thể phán đoán ai mạnh hơn ai?"
Đối với gã mà nói, ai mạnh hơn ai thật ra không quan trọng. Bởi vì trong vùng đất Thần Tiêu này, ai cũng mạnh hơn hắn, mà không ai có thể mạnh hơn Đạo chủ.
"Ta đã từng thấy hắn xuất thủ."
Giọng nói thăm thẳm của Xà Cô Dư vang lên:
"Ở Muộn Đầu câu."
Muộn Đầu câu không phải là cái tên vang dội.
Xuất xứ của cái tên này cũng sớm đã không thể kiểm chứng.
Nhưng là nơi rèn luyện của thiên tài Yêu tộc, trong bối cảnh thiên kiêu đại chiến liên miên, Muộn Đầu câu này thật sự rất nổi danh. Trong quán rượu Trư Đại Lực cũng thường nghe khách rượu nói đến, thậm chí chính hắn cũng khoe khoang theo.
Cho nên kinh ngạc nói:
"Hùng Tam Tư giết Phong Tiết Phủ ở Muộn Đầu câu? Trận chiến thành danh giúp hắn thăng cấp lên hạng tám Thiên Bảng Tân Vương? Lúc ấy ngươi có mặt?"
"Đó là chuyện của ba năm trước..."
Xà Cô Dư không muốn nhiều lời, chỉ nói:
"Toàn bộ hành trình ta đứng ngoài quan sát trận chiến đó, ngay cả Hùng Tam Tư lúc ấy bây giờ ta cũng không chắc mình có thể chống lại được."
Trư Đại Lực phỏng đoán, lúc ở Muộn Đầu câu là gia chủ Xà gia mang Xà Cô Dư cùng đi.
"Ta có một câu hỏi, không biết có nên hỏi hay không..."
"Vậy thì đừng hỏi nữa."
Giọng nói của Xà Cô Dư trở nên rất lạnh lùng, cắt đứt cuộc trao đổi.
"... Ừ."
Lúc này Khương Vọng ở thế giới trong gương không hay biết, cho dù ngay từ đầu hắn đã cắt đứt với Vô Diện giáo nhưng vẫn bị bắt được tung tích, hiện giờ Ma Vân thành đang giăng ra cái lưới lớn, chờ đợi vị Vô Diện Thần này trở về... Hắn không thể đoán ra được, lực lượng của Thiên Yêu không phải là thứ hắn có thể tưởng tượng.
Giờ phút này hắn ngồi một mình trong gương, xem xét tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ trong vùng đất Thần Tiêu.
Vùng đất Thần Tiêu tự có thần dị, lực lượng của Hồng Trang kính hoàn toàn không thể rời khỏi con đường mòn trong rừng rậm để tiến vào khu rừng sâu. Cho nên phần lớn thời gian, hắn cũng chỉ có thể gửi gắm nơi thần ấn, mượn tầm mắt của Trư Đại Lực.
Trong tất cả Yêu tộc tham gia tranh đoạt, hắn kiêng kỵ nhất là Lộc Thất Lang và Hùng Tam Tư.
Người trước linh giác đáng sợ, có thể dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của hắn, dẫn đến cục diện quần chúng công kích. Người sau có nhiều chuẩn bị nhất, tìm hiểu lâu nhất đối với vùng đất Thần Tiêu, tuy ngay từ đầu đã bị Tri Văn chung chiếu rọi, nhìn như đứng ở chỗ sáng, thực ra không tiết lộ căn cơ gì, trong mắt hắn quả thật là thâm sâu khó lường. Thân ở giữa vòng vây của kẻ địch, càng không thể dễ dàng khai chiến khi chưa có chuẩn bị. Cho nên càng thần bí, càng phải giữ khoảng cách.
Xà Cô Dư di chuyển không một tiếng động, Trư Đại Lực thì bước nhanh qua cành khô lá úa, thái độ rất ngang ngược.
Ục ục, ục ục.
Tại một thời khắc nào đó, chợt có âm thanh quái dị vang lên.
Âm thanh này tựa như đồng thời truyền đến từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không cách nào nắm bắt phương vị cụ thể.
Tựa như tiếng bọt nước phun ra từ mạch suối, nhưng lại bén nhọn hơn một chút.
Tựa như tiếng kêu của một con chim kỳ quái nào đó, thế nhưng lại không có khí tức sinh linh nào cả.
"Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"
Trư Đại Lực cầm song đao trong tay, cảnh giác nhìn quanh.
Nhưng không được đáp lại...
"Xà cô nương?!"
Gã hoảng sợ quay đầu lại, liền nhìn thấy thân thể Xà Cô Nương hoàn toàn thoát ly khỏi bóng tối, đã cứng đờ tại đó, không nhúc nhích. Khí tức không còn, hai mắt cũng vô thần, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sinh mệnh!
Lẽ nào đã chết?
Đây chính là cường giả cấp độ Tân Vương của Thiên Bảng, sao có thể chết đi vô thanh vô tức như vậy được?
"Xà cô nương?"
Trư Đại Lực vẫn duy trì cảnh giác cao nhất, vận kình lên người, xoay chuôi đao, thử thăm dò phía trước!
Dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể của Xà Cô Dư và cả bộ y phục màu đen của ả, tất cả hóa thành bột phấn màu xám trắng, tung bay theo làn gió.
Cảnh tượng này thật quá kinh khủng.
Nỗi sợ hãi mãnh liệt dâng lên.
"Đạo chủ?!"
Trư Đại Lực kinh hãi kêu lên trong lòng.
Thái Bình Thần Phong Ấn lập tức có tiếng đáp lại:
"Buông lỏng."
Trư Đại Lực trực tiếp buông quyền khống chế thân thể ra, trên khăn che mặt màu đen, hai mắt hắn như sóng lớn trong biển lặng, dấu ấn sương gió màu trắng lóe lên.
Hai tay cầm đao chỉ vặn nhẹ một cái, tư thế chiến đấu của toàn bộ thân thể đã hoàn toàn khác biệt.
Giờ phút này Thái Bình Đạo chủ mượn Thái Bình Thần Phong Ấn nhập thân!
Cùng lúc đó.
Quỹ tích của đống bột phấn xám trắng xẹt qua không trung, chợt hình thành một hình dáng yêu quái, từ trong hình dáng đó nhảy ra một cái bộ xương khô mục nát cầm đao mang thuẫn, giơ đao chém tới.
Lực lượng cấp độ này?
Thái Bình Đạo chủ khống chế Trư Đại Lực cảm thấy kinh ngạc, không phải là kinh ngạc vì đao này quá mạnh mẽ, mà là kinh ngạc vì nó quá yếu ớt. Bầu không khí này không tương xứng với khí tức nguy hiểm do dị tượng khủng khiếp kia mang đến. Cũng tuyệt đối không phải lực lượng có thể mang đi Xà Cô Dư.
Keng!
Suy nghĩ vẫn đang tiếp tục, động tác cũng chẳng ngừng.
Nói là chỉ trong giây lát thì quá chậm, chỉ là một ý niệm mà thôi.
Trong khoảnh khắc trực đao giao thoa, một thanh trực đao khác đã đâm xuyên tấm thuẫn tròn, đập nát thân thể khô lâu. Đao kình như cuồng phong gào thét, xoắn nát khô lâu này thành từng mảnh vụn.
Giữa không trung tràn ngập mảnh xương trắng xám, thân hình to béo chỉ lùi lại một bước rồi đứng yên, từ cực động chuyển sang cực tĩnh, thoáng chốc đã tựa như pho tượng.
Mà những mảnh xương trắng xám của bộ xương bị nghiền nát kia, tựa như cát thô, vừa vặn rơi xuống trong phạm vi một đao trước mặt, lặng lẽ bay xuống, vang lên xào xạc.
Khống chế lực lượng tuyệt diệu, khiến Trư Đại Lực đang buông bỏ quyền khống chế thân thể cũng say mê không thôi.
Mỗi lần Đạo chủ dùng một phần ức vạn phân niệm của hắn giáng lâm, đều là thời khắc thu hoạch nhiều nhất đối với gã. Mỗi một trận chiến Đạo chủ giáng lâm, đều đủ cho gã suy ngẫm nhiều lần. Mỗi một chi tiết chiến đấu, đều khiến gã thu được lợi ích rất lớn.
Nói một ngày ngàn dặm có lẽ hơi khoa trương... nhưng nói một trận chiến một bậc thang lại hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lúc này, Trư Đại Lực "nhìn" thấy thân thể mình chuyển động, bàn chân xoay chuyển, bước nghiêng sang một bên, trường đao trong tay chỉ khẽ dời, đao thế lạnh lẽo vọt lên. Gã có một loại cảm giác thoải mái như mây trôi nước chảy, tựa hồ thân thể đang trong hoàn cảnh thích hợp nhất, mỗi một khối cơ bắp đều đặt ở vị trí thích hợp, phát ra lực lượng thích hợp... tiến lên phía trước!
Tiến về phía trước!
Phía trước là một bộ hài cốt trắng toát vừa nhảy ra từ quỹ tích được phác họa bởi mảnh xương vụn màu xám trắng. Bộ xương này hoàn hảo, vững chắc, có cảm giác rất thật, cây cốt thương trong tay điểm hàn tinh đầy trời.
Chỉ dựa vào chính Trư Đại Lực, tuyệt đối không tiếp nổi chiêu thương như vậy.
Nhưng vào giây phút này, trường đao trên không trung chỉ là xê dịch. Hai quỹ tích khúc chiết linh động uốn lượn như cầu vồng, như đuôi sao chổi vút qua trời cao, lại quét rơi toàn bộ hàn tinh.
Trư Đại Lực cảm thấy thân thể phì nộn của mình lúc này lại vô cùng linh hoạt, không ngừng chén đứt cốt thương lao tới, xuyên qua tầng tầng xương gai bay tán loạn, chỉ trong nháy mắt đã va chạm với bộ xương trắng kia!
Xoẹt!
Ánh đao chợt lóe lên.
Mỗi một khối xương khô này đều bị tách ra rõ ràng... tổng cộng hai trăm lẻ sáu khối.
Đặc biệt là trên những khúc xương này, lại không có một vết đao dư thừa nào.
Cho dù là cắt đậu hũ cũng khó mà cắt được đều đặn như vậy.
Thật sự là nhìn mà than thở!
Lúc này, trong lòng Trư Đại Lực cảm giác sợ hãi đối với việc Xà Cô Dư xảy ra chuyện đã tan đi rất nhiều. Đạo chủ ở đây, thần quỷ tránh lui!
Nhưng đối với Thái Bình Đạo chủ khống chế cỗ thân thể này mà nói... Đây chỉ là vận dụng cơ bản, căn bản không tính là đao pháp tuyệt diệu gì.
So với đao pháp của Đấu Chiêu, hắn mới đi được đến đâu?
Điều Khương Vọng thật sự quan tâm là sự thay đổi của bộ xương trước mặt này! Nó đến từ đâu, vì sao lại xuất hiện, có phải sau khi tiêu tán lại không ngừng quy tụ, có thể bị ngắt quãng hay không? Có thể quy tụ mấy lần? Sau mỗi lần quy tụ, lực lượng đều mạnh hơn trước đó... mạnh hơn bao nhiêu?
Có đôi chiến đấu khi chỉ là quá trình kiểm chứng suy nghĩ.
Cạch! Cạch! Cạch!
Lần này Khương Vọng không hoàn toàn chém vỡ bộ xương, nhưng những khúc xương bị tách rời hoàn chỉnh kia vẫn theo một phương thức nào đó mà bây giờ hắn còn chưa thể phát hiện được, lại một lần nữa tụ lại với nhau! trong đó có một khớp xương, là bị hắn cố ý giẫm ở đế giày, dùng đạo nguyên che đậy; nhưng cũng biến mất không chút gợn sóng, quay về trong bộ xương đang tụ lại.
Bộ xương khô lần này, ngoài trắng còn mang theo tơ máu đỏ, hình thái hung ác kỳ quái. Trong tay cầm một cây trường cung, lấy cột sống làm thân cung, mạch máu làm dây cung.
Cũng có ba mũi trường tiễn, ba mũi trung tiễn, ba mũi đoản tiễn... Bắn cả chín mũi, đều đặt trên dây cung.
Trong mạch máu xanh đen, máu huyết tuôn trào như thủy triều.
Ầm ầm!
Ngay lập tức cốt tiễn rời cung!
Khương Vọng khống chế thân thể Trư Đại Lực, bước đi nhẹ nhàng, đối mặt với mũi tên lao tới.
Đây quả thực là tiễn thuật hung ác, nhưng so với Lý Phượng Nghiêu, Lý Long Xuyên lại kém hơn không chỉ một bậc.
Keng!
Mũi tên xương trắng mang theo tơ máu đang đính chặt trên thân đao chắn ngang.
Trư Đại Lực mập mạp lui về phía sau một bước, trường đao vẫn còn run rẩy.
Không phải là mũi tên này cường đại đến mức nào, mà là nó thật sự tiếp cận với lực lượng cực hạn của yêu tướng. Vì thế lực lượng của Trư Đại Lực không thể nào sánh bằng.
Lực lượng của bộ xương khô càng ngày càng mạnh!
Ngay cả Trư Đại Lực cũng có cảm nhận rõ ràng về điều này.
Nhưng gã cảm giác được mình vẫn đang tiến về phía trước, đang tản bộ nhàn nhã trong tiếng rít chói tai. Chỉ tùy ý hất đầu, mũi tên đã xẹt qua thịt mỡ trên gò má.
Lại thả người tiến bước, trên lưỡi đao lóe lên gió sương...
Gió sương thổi qua, vạn sự vạn vật đều điêu linh, ngay cả bột phấn cũng chẳng còn tồn tại.
Liệu còn có thể quy tụ nữa chăng?
Còn có thể!
Lần này thậm chí ngay không chút dấu vết, một yêu quái mang theo máu thịt mục nát, da thịt tàn tạ bỗng nhiên xuất hiện từ hư không.
Không phân biệt được nam nữ, khuôn mặt mơ hồ, trên người chẳng có mấy miếng thịt lành, nhưng lại có một đôi tay gân guốc rõ ràng, đường nét rành mạch.
Sát khí đỏ ngầu bốc lên quanh thân mình, cuồn cuộn kết thành mây đen giữa trời.
Đôi tay lần mò lên trời, lúc hạ xuống đã rút ra một thanh kiếm cong màu máu.
Thân nhanh như điện, một kiếm chém thẳng cổ họng!
Trong nháy mắt này, Trư Đại Lực cho rằng mình sẽ chết ngay tại chỗ, không thể may mắn thoát được. Nhưng chỉ trong chớp mắt, gã đã nhìn thấy trường đao của mình cắt đứt đầu của đối phương.
Chiến đấu diễn biến đến giờ phút này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi lý giải của hắn. Suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng không thể nắm bắt được tinh diệu trong đó.
Mà không ngờ bộ xương kia tiếp tục chết đi sống lại, một lần nữa trở nên cường đại.
Lần này, đừng nói Thái Bình Quỷ Sai Trư Đại Lực, cho dù là bản thân Thái Bình Đạo chủ kiến thức uyên bác cũng sinh lòng kinh hãi.
Bởi vì lúc này xuất hiện trước mặt hắn, là một lão yêu quái hình mạo gầy gò tiều tụy, hình thể mục nát, thân mình còng còng, mà vóc dáng kia lại loáng thoáng có thể nhìn ra được... bộ dáng của Trư Đại Lực!
Phiên bản Trư Đại Lực gầy yếu, già nua.
Hơn nữa, lần đầu tiên hắn phát ra âm thanh, giọng nói già cỗi đau đớn của hắn vang vọng ở như bài ca, tiếng hát rằng:
"Sống có chi mà gì đau, chết có gì mà hận. Bất tử bất diệt, nơi Bất Lão tuyền!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận