Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3056: Cá nằm trên thớt

Những năm gần đây Hòa Xương thương minh phát triển rất tốt, tuy còn kém cỏi so với những thương hội lâu năm nhưng cũng được xem là kẻ dẫn đầu trong số các thương hội mới nổi ở Đông Vực. Xét về tốc độ phát triển, trong toàn bộ Tề Quốc cũng chỉ xếp sau Đức Thịnh thương hành dưới trướng Bác Vọng hầu.
Từ khi Tề Quốc diệt Dương nuốt Hạ, ổn định Mê Giới, bá chủ Đông Vực này đã bước vào thời kỳ phát triển thần tốc. Thực tế thì từ ngày vị Tề Đế đương nhiệm đăng cơ, Tề Quốc đã bắt đầu quá trình phát triển mạnh mẽ. Vị Thiên tử đã đạt được thành tựu bá chủ thời đại này, gánh trên vai trọng trách với hàng ức dân chúng, dẫn dắt đế quốc vĩ đại này giương buồm ra khơi lao vun vút như tên bắn trong dòng chảy mãnh liệt của Nhân đạo.
Tề Quốc thời kỳ này phát triển càng nhanh, hoàn cảnh lại càng thêm ổn định.
Nhờ vào sức mạnh của đế quốc đang trên đà phát triển, các thương hội lớn nhỏ trong Tề Quốc cũng nhao nhao vươn ra biển lớn, thương đội trải khắp muôn nơi.
Đặc biệt là Đức Thịnh thương hành, thậm chí còn vươn tay đến cả Yêu giới!
Bác Vọng hầu đương thời thao lược xuất chúng, trên quan trường thì như cá gặp nước, lập được nhiều công lao; trên thương trường thì tám phương hội tụ, kiếm được vô số tiền tài.
Có Đức Thịnh thương hành làm tấm gương, những con thuyền của Hòa Xương thương minh lướt nhanh trên dòng Trường Hà không có gì là đột ngột.
Thương đội trên sông này bao gồm ba chiếc "Hổ Kình" sáu chiếc "Hắc Xà" và mười hai chiếc "Tiễn Kỳ" gánh vác thương vụ lớn nhất từ trước đến nay của Hòa Xương thương minh nên được thương hội coi trọng ở mức độ cao nhất. Không chỉ Minh chủ thương minh tự mình dẫn đội mà chín trong số mười hai vị cung phụng mạnh nhất cũng đi theo hộ tống.
Nhưng không ai biết rằng, ông chủ thực sự của thương minh lúc này cũng đang ở trên chiến thuyền.
Rất nhiều người đồn đoán về thế lực đứng sau Hòa Xương thương minh nhưng nhân vật ấy vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối.
Ai có thể ngờ rằng hắn ta lại chính là Ngũ Điện Diêm La của Địa Ngục Vô Môn chứ?
Đương nhiên, thân phận này đã bị Tô Xa tự mình vứt bỏ.
Năm đó hắn gia nhập Địa Ngục Vô Môn, liếm máu trên lưỡi đao, bước qua biển lửa, chính là muốn ẩn núp bên cạnh Doãn Quan, tận mắt nhìn xem Tần Quảng Vương, Ngũ Quan Vương là loại người gì, nhân cơ hội báo thù cho bản thân. Nếu không có cơ hội thì coi như làm công, mở mang kiến thức, rèn luyện tu vi.
Nhưng Tần Quảng Vương thực sự quá điên cuồng.
Ngay cả hoàng tộc Đại Cảnh mà hắn ta cũng dám giết!
Khiến cho tổ chức sát thủ khổng lồ như vậy bị nhổ tận gốc chỉ sau một đêm.
Lúc Tần Quảng Vương thu hút sự chú ý của Cảnh Quốc, hắn đã nhân cơ hội chạy trốn. Để tránh bị Chuyển Luân Vương bán đứng, hắn đã nhanh tay bán đứng y trước, thành công thoát khỏi truy sát của Trung Ương Thiên Lao.
Sau đó, hắn lang bạt khắp nơi, cuối cùng trở về Đông Vực tiếp tục quản lý thương hội của mình.
Địa Ngục Vô Môn đã không còn, hắn cũng được tự do tự tại.
Từ trước đến nay hắn đã quen với việc điều khiển thương hội từ xa, thêm vào đó là kiêng dè với Bác Vọng hầu đương thời nên hắn vẫn luôn ẩn mình, hơn nữa còn cố gắng hết sức không ở trong Tề Quốc.
Tụ Bảo thương hội trước kia đi theo con đường kết giao với các quý tộc mới nổi, các vị thần tử có công huân, từng bước phát triển lớn mạnh.
Còn Hòa Xương thương minh bây giờ lại bám chặt lấy chiến thuyền đang trên đà khuếch trương của Tề Quốc, mượn gió đông để giành lấy phần lợi nhuận thuộc về mình.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc nắm bắt thời cơ chính xác như vậy cũng đủ để chứng tài năng gây dựng của Tô mỗ hắn.
Thành tựu Thần Lâm hiện tại của hắn, ngoại trừ khổ luyện thì còn có rèn luyện trong Địa Ngục Vô Môn, cũng có phản hồi của Thương đạo.
Thiên hạ ngày nay, rõ ràng Thương đạo đang hưng thịnh hơn bao giờ hết nhưng những người đứng đầu trong Thương đạo lại chẳng có mấy ai. Người làm ăn giỏi nhất Tề Quốc là Bác Vọng hầu, còn thương nhân nổi tiếng nhất hiện thế chính là Mặc gia Cự tử Tiền Tấn Hoa.
Thánh địa thương gia đã bị đánh chìm từ thời đại trước, đến nay vẫn chưa được xây dựng lại, căn bản là không có một tổ chức thống nhất nào, còn rời rạc hơn cả Binh đạo.
Tô Xa hắn cũng có chút dã tâm, chẳng qua tạm thời phải cất giấu trong lòng mà thôi.
Tất nhiên hắn biết việc Địa Ngục Vô Môn đang được xây dựng lại. Hắn cũng nhìn thấy ám hiệu mà vị thủ lĩnh đại nạn không chết để lại thông qua đường dây bí mật.
Nhưng hắn chắc chắn sẽ không quay về.
Thứ nhất là vì Doãn Quan quá mức điên cuồng, hở ra là kéo theo cả Địa Ngục Vô Môn đi chịu chết, hắn không chắc mình có thể may mắn thoát chết thêm lần nữa hay không. Thứ hai là vì Doãn Quan đã Động Chân, hắn có nguy cơ bị bại lộ thân phận.
Cứ coi như Diêm La Vương đã chết rồi!
Doãn Quan muốn kéo ai chết thay thì cứ kéo.
Lúc này, thuộc hạ bỗng nhiên báo lên, nói là món hàng đặc biệt ở khoang thuyền dưới cùng xuất hiện dị thường.
Tô Xa cười ẩn ý, thuận tay cầm lấy một chiếc mặt nạ dê đeo lên, đẩy cửa đi ra, chậm rãi đi xuống khoang thuyền.
Do hắn chưa từng lộ diện nên trong thương minh có đủ loại người, khó tránh khỏi sinh ra những suy nghĩ khác nhau, không được an ổn. Tuy lúc mới thành lập thương minh hắn đã xây dựng một hệ thống giám sát nghiêm ngặt nhưng thời gian lâu cũng khó tránh khỏi sơ hở.
Gần đây hắn đang bận rộn tu bổ lại.
Món hàng đặc biệt được cất giấu ở khoang thuyền dưới cùng này chính là một trong những thứ cần phải "tu bổ".
Món hàng này vốn không nằm trong danh sách vận chuyển của thương đội cũng chưa từng được hắn phê duyệt. Nó là do chấp sự nhất đẳng Trương Thừa Huệ trong thương minh dựa vào quan hệ nhét vào, còn cố ý bỏ trống một rương hàng hóa quý giá để thay thế, từ Trung Vực vận chuyển thẳng đến Đông Vực.
Tô Xa muốn xem xem rốt cuộc Trương Thừa Huệ mạo hiểm như vậy để kiếm bao nhiêu lợi nhuận, lại còn giấu giếm thứ gì.
Tham gia Địa Ngục Vô Môn lâu như vậy, hắn đã gặp qua vô số kẻ, người thì điên cuồng, kẻ thì tàn ác, loại hung ác đến đâu cũng có. Hắn không cho rằng trong thương đội này lại xuất hiện chuyện gì ngoài tầm kiểm soát của mình.
"Dị thường" mà thuộc hạ nói quả thực rất rõ ràng.
Bên ngoài chiếc rương gỗ vuông vức kia thấm ra máu tươi đỏ sẫm, đã đọng thành một vũng nhỏ trên mặt đất.
Cách làm việc của Trương Thừa Huệ thật sự quá mức sơ suất!
Ăn của tổ chức, lấy của tổ chức thì tốt xấu gì cũng nên lau sạch miệng, coi như còn chút tôn trọng. Giờ thì hay rồi, chẳng thèm che giấu nữa!
Thông tin về Trương Thừa Huệ hiện lên trong đầu hắn. Tên này sinh vào Đạo Lịch năm 3881, trước kia ở Tụ Bảo thương hội cũng chẳng có gì nổi bật, hắn mới cho y vào Hòa Xương thương minh, trở thành một trong những thành viên cốt cán.
Tô Xa luôn cho phép thuộc hạ phát huy tự do, chỉ thỉnh thoảng sửa chữa những điều không ổn mà thôi.
Năm ngoái, Trương Thừa Huệ bám được vào nội quan Phí Hoa Xuân , từ đó càng thêm kiêu ngạo.
Nghe nói Phí Hoa Xuân là con nuôi do chính tay Khâu Cát - một trong mười sáu vị thái giám chấp bút của hoàng cung đặt tên, có thể thấy được y được coi trọng đến mức nào.
Tuy Tô Xa không thường xuyên ở Tề Quốc nhưng luôn âm thầm quan tâm đến tình hình chính trị của Tề Quốc, thế lực lớn nhỏ đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Hắn biết rõ trong số mười sáu vị thái giám chấp bút, Khâu Cát là một trong những người có tiếng nói nhất, có thể sánh ngang với thái giám chấp bút Trọng Lễ Văn, đều là người có tư cách cạnh tranh chức tổng quản nội vụ. Đương nhiên, bọn họ đều thua dưới tay Hoắc Yến Sơn - vị nội quan đứng đầu hiện nay.
Vì vậy, thái độ của hắn đối với chấp sự thương minh Trương Thừa Huệ cũng thận trọng hơn .
Vừa thản nhiên suy nghĩ, hắn không bước tiếp mà chỉ khẽ nhấc ngón tay, chiếc rương gỗ đã mở toang.
Trong rương là một cái chum nước vẽ đầy phù văn. Bên trong chum là một "người" ngâm trong máu mà Tô Xa chưa từng nghĩ tới.
Nếu như vậy có thể gọi là "người".
Cơ thể người này chỉ còn lại một mảng thịt máu, lớp da đã bị lột sạch.
Tứ chi cũng bị chặt đứt, chỉ còn lại thân mình, trên đó là một cái đầu.
Trên đầu còn đeo một chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ màu đen tuyền, chỉ để lộ đôi mắt và cái miệng, trên trán vẽ một cánh cửa màu trắng, bên trong cửa là hai chữ màu máu.
Mặt nạ Diêm La!
Đã trốn chạy lâu như vậy, thoát ly lâu như vậy, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây.
Diêm La gặp Diêm La!
Nhìn hai chữ "Bình đẳng" màu máu, Tô Xa theo bản năng hoảng sợ. Nhưng ngay sau đó hắn chợt nhớ ra bản thân đã không còn là Diêm La Vương nữa. Trên đời này chẳng còn ai biết hắn là Diêm La Vương.
Chẳng lẽ Bình Đẳng Vương vì trốn tránh truy sát mà không ngừng tự hủy hoại bản thân, biến thành bộ dạng này hay sao?
Rốt cuộc là ai đã thông qua Trương Thừa Huệ, thông qua Hòa Xương thương minh để vận chuyển Bình Đẳng Vương ra khỏi Trung Vực?
Nếu để Cảnh Quốc phát hiện chuyện này, e là Hòa Xương thương minh đừng mong có một mảnh gỗ nào trôi nổi trên Trường Hà nữa!
Tô Xa nhanh chóng suy tính, một đồng đao tệ kẹp giữa hai ngón tay, đang định hành động thì cái đầu ngâm trong chum nước kia đột nhiên mở mắt!
Đó là một đôi mắt như thế nào?
Đôi mắt lồi ra, máu chảy đầm đìa nhưng lại tràn đầy khát vọng sống, hệt như màu vàng kim rực rỡ!
Hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh ngoan cường và khao khát sống mãnh liệt của người này. Cho dù đã bị tra tấn đến mức chỉ còn là một khối thịt, phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng nhưng y vẫn kiên cường muốn sống sót!
Tô Xa rất tán thưởng tinh thần này, hắn thu hồi đao tệ, đang định hỏi vài câu, muốn giúp "đồng nghiệp" truyền thừa bí pháp gì đó, để y không còn gì phải hối tiếc, sau đó tiễn y một đoạn. "Có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại ở đây không?"
Bình Đẳng Vương nhìn hắn chằm chằm, mở miệng khó nhọc:
"Chào ngươi... Diêm La Vương!"
Tô Xa sợ hãi tột độ!
Một viên xúc xắc bay ra từ đầu ngón tay, thân hình hắn lúc ẩn lúc hiện, hư hư thực thực, tựa như kết quả chưa được tung ra trong ống xúc xắc, đang kịch liệt lay động, chuẩn bị lao về một khả năng khác. Lúc này, hắn không còn tâm trạng nào khác chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn. Cảnh tượng này giống hệt như cái bẫy của Trung Ương Thiên Lao!
Nhưng viên xúc xắc đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt kia bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó tỏa ra khí tức tự hủy, vỡ vụn thành bột phấn, bay lả tả trong không khí.
Tâm trạng Tô Xa lập tức lạnh xuống, hắn cứng đờ người xoay lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tin tốt là không phải người của Trung Ương Thiên Lao.
Tin xấu là người đó chính là Tần Quảng Vương.
Tần Quảng Vương tóc tai rối bời, thân hình cao thon, mặc áo bào đen, đeo mặt nạ, đang ngồi dựa vào ghế, nhìn hắn với vẻ mặt như cười như không.
"Bịch!"
Tô Xa quỳ rạp xuống đất, nước mắt chảy ra từ sau lớp mặt nạ:
"Lão đại, ngươi còn sống!"
"Ngươi rất thất vọng à?"
Doãn Quan cười hỏi.
"Ta rất vui mừng!"
Tô Xa vừa khóc vừa nói.
Doãn Quan vẫn cười:
"Vậy tại sao ta liên lạc với ngươi, ngươi lại giả vờ như không thấy?"
"Lão đại, ta sợ là người của Trung Ương Thiên Lao giả mạo, ta không dám đáp lại. Ta cứ tưởng ngươi đã..."
Tô Xa khóc lóc nói:
"Khoảng thời gian qua, ta ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Đám súc sinh Tang Tiên Thọ kia thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn... Chuyển Luân Vương ở ngay trước mặt ta, bị bọn chúng, bị bọn chúng..."
"Chát!"
Một tia sáng màu lam lóe lên, Tô Xa bị một roi quất bay người, nặng nề rơi xuống đất.
Vết roi vừa đau vừa ngứa, vừa chua vừa tê, đủ loại cảm giác đau đớn hòa vào nhau, xâm nhập vào thần hồn. Tô Xa cắn chặt răng, cố gắng không kêu thành tiếng. Nhưng cơ thể hắn lại không tự chủ được mà run rẩy, tựa như con rắn bị tra tấn, quằn quại trong đau đớn.
Doãn Quan thản nhiên nói:
"Nói dối là có tội."
Tô Xa nghiến răng nghiến lợi, lật người, cố hết sức quỳ thẳng, giơ tay thề:
"Ta tuyệt đối không dám lừa gạt ngài! Ta có thể thề với trời, lấy tổ tiên mười tám đời nhà họ Khánh của ta ra thề!"
Doãn Quan nhìn hắn, ánh mắt không gợn sóng:
"Bình Đẳng Vương vì muốn trốn tránh truy sát mà không tiếc tự hủy hoại bản thân mình. Y biến thành bộ dạng này không phải do bị người khác tra tấn mà là do tự y lựa chọn. Con người vì muốn sống sót, có thể làm ra bất cứ chuyện gì... Cuối cùng ta đã tìm được y, ta đã đưa y rời khỏi Trung Vực. Ta không muốn xảy ra bất cứ sai sót nào..."
Lúc này thủ lĩnh Địa Ngục Vô Môn mới nói:
"Ngươi có biết tại sao ta lại chọn thương đội này không, Tô Xa?"
Cái tên thật bị gọi ra, hy vọng cuối cùng trong lòng Tô Xa cũng hoàn toàn sụp đổ.
Hắn ngồi phịch xuống đất, tuyệt vọng nói:
"Ngươi đã sớm biết ta là ai?"
Doãn Quan xòe tay:
"Biết không tính là muộn."
Tô Xa lộ vẻ đã buông xuôi, thống khổ nói:
"Vậy tại sao ngươi..."
"Tại sao không vạch trần ngươi? Tại sao còn tiếp tục dùng ngươi?"
Doãn Quan đứng dậy khỏi ghế, bước lên một bước.
Bước chân nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi nhưng không biết tại sao bàn tay đang kết ấn của Tô Xa lại bị một lực đạo vô hình kéo ra, ấn chặt xuống sàn nhà, vừa vặn bị giày của Doãn Quan giẫm lên.
"Ngươi rất thích thú với việc đùa bỡn đối thủ như vậy hay sao?"
Sức lực phản kháng của Tô Xa dễ dàng bị nghiền nát, hắn không muốn che giấu nữa, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Ngươi nghĩ sai rồi, ta không rảnh rỗi như vậy."
Doãn Quan khẽ cười, nói:
"Chỉ cần ngươi còn có thể lợi dụng được, còn có thể cống hiến cho tổ chức, còn có thể giúp ta kiếm tiền, ta không quan tâm ngươi có hận ta hay không."
Hắn dời chân, cúi đầu nhìn xuống:
"Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ giết ta đi."
Lúc này, hắn gần như không hề phòng bị.
Tô Xa chậm rãi thu tay, chỉ tháo mặt nạ xuống đặt sang một bên, sau đó chống hai tay xuống đất, cả người cúi rạp xuống, sau đó nằm phục xuống:
"Ta nguyện vĩnh viễn thần phục ngài."
Doãn Quan thản nhiên nhìn hắn.
Hắn tin rằng thái độ thần phục của Tô Xa lúc này là xuất phát từ nội tâm.
Hắn không tin vào vĩnh viễn.
"Nếu ngươi không thể giết ta, vậy ngươi phải trả giá cho sai lầm của mình. Có hợp lý không?"
Doãn Quan hỏi.
Tô Xa nằm phục xuống đất:
"Mặc cho thủ lĩnh phân phó."
"Tái thiết tổ chức cần tiền, chữa trị thương thế cho Bình Đẳng Vương cũng cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền."
Giọng điệu Doãn Quan tùy ý:
"Ngươi đã quay về tổ chức, có thể cống hiến Thương Minh kia ra được chứ?"
Tô Xa vẫn không ngẩng đầu:
"Thuộc hạ nguyện cống hiến tất cả."
Doãn Quan phất tay:
"Đi làm đi."
Tô Xa đứng dậy rời đi.
Bình Đẳng Vương đang ngâm mình trong vạc máu khiến người ta không dám nhìn thẳng, lúc này mới lên tiếng:
"Ngươi không sợ hắn một đi không trở lại hay sao?"
Doãn Quan không trả lời câu hỏi vô vị này, chỉ nói:
"Ta còn tưởng lần này ngươi không sống nổi, xem như ngươi đã vượt ngoài dự liệu của ta."
Bình Đẳng Vương chậm rãi nói:
"Để ta sống sót, ta sẽ không chỉ khiến ngươi bất ngờ thôi đâu."
Khoang thuyền chìm vào yên lặng.
Mãi đến khi Tô Xa dẫn một người đi xuống.
Người hắn mang đến là Minh chủ trên danh nghĩa của Hòa Xương Thương Hội - Mã Tông Thứ, cũng là đại diện của hắn ở Hòa Xương thương minh, là tâm phúc tuyệt đối của hắn.
Tô Xa vừa vào khoang thuyền, vội vàng quỳ xuống:
"Thủ lĩnh, người này tên là Mã Tông Thứ, là tâm phúc của ta, bình thường thay ta quản lý Thương Minh. Ta đã dặn dò hắn, bất cứ mệnh lệnh nào của ngài hắn cũng kiên quyết chấp hành."
Doãn Quan xua tay:
"Không cần giới thiệu với ta, cứ trực tiếp làm việc đi. Bảo hắn đổi toàn bộ tài sản của Hòa Xương thương minh thành Nguyên thạch, có thể đổi bao nhiêu thì đổi, sau đó giao hết cho tổ chức."
Tô Xa quay đầu nhìn Mã Tông Thứ:
"Nghe rõ chưa? Mau đi làm đi!"
Vẻ mặt Mã Tông Thứ có phần kỳ quái, dường như vẫn còn chìm trong nỗi khiếp sợ khi ông chủ đột nhiên biến thành sát thủ.
Tô Xa đột nhiên đứng phắt dậy, hung dữ nói:
"Thủ lĩnh của chúng ta nói không rõ ràng hay sao?"
"Rất rõ ràng."
Mã Tông Thứ giơ cao hai tay, tỏ ý mình tuyệt đối không phản kháng nhưng lại thở dài:
"Ngài là ân nhân của ta, bồi dưỡng ta, dạy dỗ ta, cho ta cơ hội, đương nhiên ta sẽ phục tùng mệnh lệnh của ngài vô điều kiện. Vị thủ lĩnh Địa Ngục Vô Môn này đã là thủ lĩnh của ngài, đương nhiên ta cũng sẽ phục tùng mệnh lệnh của hắn vô điều kiện. Nhưng mà hiện tại có một vấn đề."
Doãn Quan có phần hứng thú:
"Vấn đề gì?"
"Ngài muốn ta chuyển toàn bộ tài sản của Hòa Xương thương minh cho Địa Ngục Vô Môn, ta không hiểu sai chứ?"
Mã Tông Thứ hỏi.
Doãn Quan khẽ gật đầu.
Mã Tông Thứ nói:
"Một phần tài sản của Hòa Xương thương minh là thuộc về Tề Quốc, điều này hẳn ngài có thể hiểu được chứ?"
Doãn Quan mỉm cười:
"Đương nhiên, của Tề Quốc là của Tề Quốc, ta chỉ muốn phần của Tô Xa."
Vẻ mặt Mã Tông Thứ càng thêm kỳ quái:
"Nhưng Tô Xa không thật sự có được Hòa Xương thương minh."
"Cái gì?!"
Tô Xa đứng bên cạnh, chỉ trong khoảnh khắc đã như muốn rách cả mí mắt, chỉ sợ Doãn Quan cho rằng đây là trò hề mà y bày ra:
"Mã Tông Thứ! Ngươi có biết mình đang nói gì không?! Thương Minh là do ta tự tay gây dựng, ta lại không có được?"
"Ông chủ."
Mã Tông Thứ thở dài:
"Hòa Xương thương minh đã sớm bị người ta nhắm vào. Toàn bộ con đường tài sản, mỗi một khâu mấu chốt đều bị người ta nắm trong tay. Người đó không đồng ý, ngay cả một khối Nguyên thạch chúng ta cũng không thể điều động. Từ trước đến nay ngài chỉ nắm giữ một cái vỏ rỗng, ta cũng chỉ là kẻ thế thân. Ngài thật sự không nhận ra chút nào hay sao?"
Tô Xa bỗng chốc hồn bay phách lạc.
Nếu nói chỗ đáng sợ của Tần Quảng Vương là do hắn tận mắt chứng kiến tự mình cảm nhận, thì từ khoảnh khắc nhìn thấy Tần Quảng Vương hắn đã nhận thua, thua tâm phục khẩu phục. Nhưng chuyện Hòa Xương thương minh bị cướp đoạt, hắn lại hoàn toàn không hề hay biết, hắn không biết mình đã thua như thế nào!
Bình Đẳng Vương trong vạc máu cũng bị tình cảnh này hấp dẫn, nhìn sang với vẻ thích thú.
Doãn Quan lại cười thành tiếng:
"Nói cho ta biết, kẻ nào ngông cuồng như vậy, dám cướp đồ của Địa Ngục Vô Môn? Là kẻ nào có bản lĩnh lớn như vậy, có thể cướp đồ của Địa Ngục Vô Môn?"
Mã Tông Thứ bình tĩnh nhìn hắn, nhìn vị thủ lĩnh tổ chức sát thủ hung danh hiển hách, gằn từng chữ một:
"Đại Tề, Bác Vọng hầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận