Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 72: Đi hướng đỉnh núi

Đỉnh núi Thụ Bút tên đúng như thực, như một cây bút dựng đứng, thẳng tắp hướng lên trời, phi thường dốc đứng.
Đường lên núi chỉ có một con đường mòn đơn sơ. Đám người đứng tại chân núi, hoàn toàn có thể tưởng tượng tu giả Tam Sơn Thành gian nan thế nào khi mở ra con đường này.
Nhất là khi đó còn có hung thú khắp núi.
Nhất định từng bước lấy máu và hồn xác.
Mà huyết nhục những người chết kia xây thành bậc thang, hồn phách người chết che chở sinh ra. Người sống hăm hở tiến lên, rốt cuộc mới đạp lên núi này, tiễu trừ hung thú sạch sẽ.
Hai năm sau, nơi này hung thú mới du đãng tới, nơi này cũng xuất hiện người thanh lý mới.
Đối với hung thú, Khương Vọng cũng không lạ lẫm, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới sào huyệt loại hung thú trong truyền thuyết này.
Bởi vì ban thưởng phong phú, tu sĩ đến Tam Sơn Thành rất nhiều, nhưng đa phần đều lựa chọn theo đại đội Tam Sơn Thành tiễu trừ tại đỉnh núi Ngọc Hành.
Lựa chọn đỉnh núi Thụ Bút chỉ có mấy chi đội ngũ.
Mà sáng sớm Lê Kiếm Thu đã dẫn người xuất phát, trên đường lại không có người đồng hành.
Một đoàn người dưới Lê Kiếm Thu dẫn đầu leo lên đỉnh núi. Nửa đoạn trước đường còn an ổn, trừ ngẫu nhiên xương thú tản mát, không gặp gì khác.
Đường núi vòng quanh đỉnh núi mà lên, một bên là vách đá, một bên là vách núi. Chợt có tiếng rít gào quái dị gọi về lay động giữa sơn cốc, khiến toàn thân người nổi da gà.
"Cẩn thận!" Lê Kiếm Thu bỗng lên tiếng nhắc nhở, nhưng cũng không hành động gì.
Từ vách đá bỗng nhiên thoát ra một con hung thú rắn, là rắn lại có màu lân giáp trùng với màu nham thạch. Tầng che chở này khiến cho nó lúc đứng im rất khó bị người phát giác.
Khương Vọng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, thức thứ nhất sát pháp Tử Khí Đông Lai vừa vặn xẹt qua, chém rụng lưỡi rắn lúc nó mở miệng lớn ra.
Một tay khác bấm niệm pháp quyết, trở tay ném một ngọn lửa vào miệng rắn. Thân theo kiếm chuyển, hung thú hình rắn rơi xuống vách núi, đồng thời người nhẹ nhàng trở lại trên đường núi.
Toàn bộ hành động theo hệ liệt gọn gàng, không có một tia dư thừa, khiến người xem có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Dung nhập đạo thuật vào hệ thống chiến đấu, chiến lực Khương Vọng đâu chỉ tăng gấp bội.
"Loại hung thú này tên là Nham Xà, lân giáp phòng ngự cực mạnh, nhược điểm chính là mê ăn." Lê Kiếm Thu bên cạnh đi lên phía trước giải thích: "Khương sư đệ ứng đối rất tốt, nếu như bây giờ hung thú trên đỉnh núi Thụ Bút cũng chỉ là loại cường độ và mật độ này, xem ra chúng ta hôm nay có thể đến đỉnh."
"Lê sư huynh hình như rất quen thuộc nơi này?" Triệu Nhữ Thành hỏi.
"Đã tới." Phía trước truyền đến lời Lê Kiếm Thu đáp lại.
Vừa rồi y cố ý không động thủ, chính là muốn quan sát chất lượng mấy người. Kết quả làm y hài lòng.
Triệu Nhữ Thành phản ứng cực nhanh, cấp tốc điều chỉnh chỗ đứng. Nếu như Lê Kiếm Thu không nhìn lầm, gã án kiếm thức mở đầu, cùng ra với Khương Vọng, xem ra đều tu kiếm điển siêu phàm đã bị truyền đi xôn xao mà Khương Vọng dùng đoạt được khôi thủ năm nhất ba thành luận đạo, muốn không bị người chú ý cũng khó.
Hoàng A Trạm bình thường cười toe toét, nhưng cũng trong thời gian rất ngắn đã hoàn thành Đạo thuật chuẩn bị.
Đương nhiên khiến Lê Kiếm Thu kinh hãi nhất vẫn là Khương Vọng. Y sớm biết Khương Vọng đặt nền móng tất nhiên sẽ tăng chất lên, nhưng cũng không ngờ tăng lên nhiều như thế. Thực lực Khương Vọng hôm nay, đã hơn xa lúc ba thành luận đạo.
Một chi đội ngũ như vậy, không nói mạnh đến mức nào, nhưng tối thiểu không ai kéo chân y.
Đi lên phía trước có một chỗ rẽ, thân ảnh Lê Kiếm Thu vừa khuất, bên đó bỗng truyền đến chấn động đạo nguyên kịch liệt.
Khương Vọng đuổi gấp theo mấy bước nhìn qua, liền thấy thi thể một hung thú hình con rết bị chém thành mấy đoạn, tán ở nơi đó. Mà trên hai tay Lê Kiếm Thu, hai thanh kiếm hỏa diễm cháy hừng hực.
"Phong Ngô, biết bay." Lê Kiếm Thu giải thích một câu, lại thản nhiên nói: "Nếu như số lượng nhiều, sẽ không dễ xử lý."
Trên đường núi chật hẹp này, nếu tao ngộ hung thú phi hành vây công, hoàn toàn chính xác rất khó ứng đối. Cũng may trước mắt chỉ xuất hiện một con Phong Ngô.
Hung thú liên tiếp xuất hiện, chứng tỏ hiện tại đã tiến vào khu vực hung thú ẩn hiện, tất cả mọi người đề cao cảnh giác.
Hoàng A Trạm thì cẩn thận từng li từng tí điệp gia trạng thái của mình, cái gì Thạch Phu Thuật, thể rắn, chuẩn bị một đống đạo thuật cho mình. Không chỉ thêm cho mình, còn thuận tay tăng thêm cho Khương Vọng, Triệu Nhữ Thành.
Cuối cùng Lê Kiếm Thu bất đắc dĩ nhìn gã một cái: "Đạo nguyên ngươi đủ sao?"
Lúc này gã mới hậm hực dừng tay.
Giữa sườn núi.
Nữ tử eo thướt tha, nam tử eo hùng tráng. Sườn núi Thụ Bút ... Hiểm ác.
Đường núi dừng tại nơi này, phía trước không đường, chỉ có ngoan thạch lởm chởm, quái thụ ngang cành.
Mà trên cây kia, giữa đá, hoặc ngồi xổm hoặc nằm, xen kẽ không dưới hai mươi con hung thú. Hình sói, hình rắn, hình chim, không phải là ít, nhưng đều bộ dạng khủng bố, vẻ ngoài dữ tợn.
Hung thú không có thần trí, cho nên đây dĩ nhiên không phải là một loại mai phục. Nói đúng ra thì bọn Khương Vọng đang xông vào nơi chúng nghỉ ngơi.
Mà chúng đương nhiên bộc phát trước tiên.
Bốn đám huyết nhục tươi non tới gần, làm bọn chúng thèm ăn phát cuồng.
Lê Kiếm Thu cũng cầm song hỏa kiếm xông vào trong bầy hung thú. Ngọn hỏa kiếm tung bay, máu thịt be bét.
Triệu Nhữ Thành tung kiếm ra, cắt về một bên, gã không giống Lê Kiếm Thu mạnh mẽ đâm tới như thế, mà là để cho mình lúc đối mặt hung thú duy trì ba đầu trở xuống. Một thanh kiếm chớp nhoáng trái phải, mỗi lần đều cắt qua chỗ yếu hại.
Hoàng A Trạm bấm niệm pháp quyết như bay, đã sớm biết gã chuẩn bị tốt trạng thái, Khương Vọng phát hiện gã bấm niệm pháp quyết cực nhanh. Lúc này chỉ thấy ngọn lửa gảy liên tiếp, cơ hồ gào thét trào lên.
Dùng một môn thượng phẩm đạo thuật đơn thể loại Đinh, tạo ra phạm vi đạo thuật khá tốt.
Khương Vọng tự nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, hắn hoàn thành bấm niệm pháp quyết tay trái kéo một phát, một sợi dây leo vừa đúng lúc cuốn lấy hung thú sói phía trước, sau đó trường kiếm xẹt qua, đầu sói rời khỏi người.
Một chân đá bay xác sói, đụng vào hung thú hổ bên kia.
Mà cơ thể đã mượn lực phóng ra sau, cả người hắn trên không trung ngửa ra sau đổ xuống, thành một đường thẳng song song với mặt đất.
Hắn giống một thanh trường kiếm, mà bản thân chính là mũi kiếm.
Kình lực kiếm quyết Tử Khí Đông Lai chấn động mạnh mẽ, làm thanh kiếm này cắt phá hung thú hình rắn, như lưỡi đao cắt giấy.
Xác rắn bị phá vỡ hai nửa, cả người hắn mang kiếm từ trong máu tươi xuyên ra, hiểm lại càng hiểm, không dính vào một giọt máu nào.
Một đầu hung thú Ưng tấn công đến, vừa đụng vào máu rắn vẩy ra trên không trung, bị ăn mòn phát ra một tiếng kêu thảm sắc nhọn.
Khương Vọng trở lại, trường kiếm rời tay bắn nhanh, xuyên vào cái cổ mảnh khảnh của hung thú Ưng, một kiếm chém đầu.
Chuôi trường kiếm này là loại bình thường, không thể gánh chịu loại cấp bậc chiến đấu cao như vậy, giữa không trung nổ tung.
Khương Vọng đã sớm chuẩn bị, bấm niệm pháp quyết một lát, trong tay run lên, đã ngưng ra một thanh hỏa kiếm.
Thẳng đến lúc này, máu rắn mới rơi xuống mặt đất, ăn mòn núi đá ra từng vết lõm.
Khương Vọng nâng ngọn hỏa kiếm, cất bước vọt tới trước, lại đụng vào hung thú Hổ lúc trước đầu bị phá tan.
Ngọn hỏa kiếm đâm qua trái tim nó, tay trái Khương Vọng bóp lấy cổ hung thú Hổ, vứt qua một bên.
Một hệ liệt chiến đấu này xảo diệu mượt mà, nếu không phải Khống Nguyên Quyết khiến cho hắn chưởng khống đạo nguyên như ý, cũng làm không được loại tình trạng này.
Mà giờ khắc này, Lê Kiếm Thu đã ở trong bầy hung thú giết hai vòng vừa đi vừa về, gần hai mươi đầu hung thú, còn sống chỉ còn hai con Phong Ngô.
Chúng tựa hồ không biết e ngại, đương nhiên càng không có khái niệm chạy trốn, vẫn một trái một phải, hung ác lao xuống.
Lê Kiếm Thu đột ngột từ mặt đất nhảy lên, hai thanh hỏa kiếm ở không trung giao thoa, hai con Phong Ngô gãy thành bốn đoạn, cùng y rơi xuống đất.
Triệu Nhữ Thành sớm đã thu kiếm, xem ra cũng không bị áp lực.
Hoàng A Trạm...
"Lê sư huynh uy vũ!"
Còn có thể tích cực vuốt mông ngựa, hẳn là trạng thái hoàn hảo.
Khương Vọng thuận tay run diệt ngọn hỏa kiếm, đạo nguyên hắn kém Lê Kiếm Thu, có thể bớt thì bớt.
Bây giờ trong Tinh Hà hắn đạo toàn mỗi ngày tự sinh chín khỏa đạo nguyên, lại tăng thêm chính hắn tu hành Trùng mạch, tốc độ tích luỹ đạo nguyên rất nhanh. Nhưng ở loại chiến đấu cao độ này, cũng duy trì không được quá lâu.
Lê Kiếm Thu bước qua thi thể hung thú đi lên phía trước.
Không có những Hung Thú kia che lấp, Khương Vọng mới chú ý tới phía trước có một tảng đá lớn, trên đá khắc cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận