Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1448: Trước vạn đại quân

Tinh Nguyệt Nguyên kẹp giữa hai nước Tượng, Húc, trước nay luôn là một vùng bảo địa.
Tài nguyên cao cấp nhất , đương nhiên là tài nguyên tu hành.
Tinh Nguyệt Nguyên là một trong những địa phương cách "Gần" tinh khung, loại "Gần" này không phải nói về mặt khoảng cách, cũng không phải ý bảo nơi này có địa hình cao nhất, gần bầu trời nhất... Mà ý là nơi này dễ kết nối liên hệ với tinh khung xa xôi nhất.
Nói một cách tương đối, lập tinh quang thánh lâu ở đây, sẽ dễ hơn so với làm ở những địa phương khác.
Có lẽ còn có nhiều nơi khác có khả năng liên hệ tinh khung xa xôi tốt hơn chặt hơn... Nhưng có lẽ không thể rộng rãi bằng Tinh Nguyệt Nguyên.
Hai nước Tề Cảnh đều muốn độc chiếm nơi này, giành giật với nhau hoài không dứt, cũng như không cho phép thế lực khác chấm mút.
Nên tuy hai nước Tượng, Húc ở gần nhưng không có một cứ điểm nào ở nơi này. Nước Trịnh thì dù ở ngay phía bắc Tinh Nguyệt Nguyên không xa, nhưng cũng không tiến xuống phía nam được nửa bước.
Tạo nên một tình trạng quái dị.
Trên Tinh Nguyệt Nguyên chỉ tồn tại một ít thế lực nhỏ, họ có cứ điểm đàng hoàng, sống nhờ đổi chác đặc sản với các nước, vì con đường thương mại chính thức ở Tinh Nguyệt Nguyên không được mở cho những quốc gia này...
Đủ thấy phần nào sự bá đạo của Tề, Cảnh.
Trên thực tế, ngoài hai nước Tề Cảnh có thói quen định kỳ đưa tu sĩ tới Thụ Tinh Lầu Tinh Nguyệt Nguyên, các đại hòa thượng Huyền Không Tự ở phía nam Tinh Nguyệt Nguyên cũng thường xuyên đến này.
Chưa kể những thế lực nhỏ ở Tinh Nguyệt Nguyên cũng chưa chắc là thế lực vô chủ.
Sau trận đại chiến, các thế lực ở Tinh Nguyệt Nguyên liền gói ghém tài sản chuyển dịch, ai vào Trịnh thì vào Trịnh, ai vào Tượng thì vào Tượng, ai vào Húc thì vào Húc.
Tự nhiên cứ như đi về nhà.
Những thế lực thật sự khi chuyện ập tới đầu mới chạy khắp nơi tìm điểm dừng chân là vô cùng ít...
Chuyện này, mọi người tự hiểu trong lòng, không tuyên bố.
Tinh Nguyệt Nguyên trân quý ở chỗ "Tinh Nguyệt", cái đẹp của nó cũng là tới từ điểm này.
Gần như đưa tay lên là hái được sao đêm, đã từng dệt nên biết bao nhiêu mộng đẹp.
Nơi này ban ngày trời xanh mây trắng, rộng lớn mênh mông...
Nhưng bây giờ, cờ xí khắp nơi.
Cờ xí dày đặc như mây nặng hạt, như thiên quân vạn mã kéo đến vùng quê!
Hai tướng đài cao đến mười mấy trượng xa xa đối diện nhau qua khu vực chiến trường đầu người nhốn nháo, binh sát cuồn cuộn.
Trên tướng đài phía tây, người dẫn đầu đương nhiên là tướng quốc Đại Trụ Liên Kính Chi, chống kiếm đứng đó, nhìn ra chiến trường phía xa. Một con voi to cao ba trượng, thân dài hơn bốn trượng, đứng ở trước tướng đài, mặc trọng giáp, vô cùng oai phong. Ngay cả chỗ ngồi trên lưng cũng cẩn lớp giáp gai nhọn.
Trên tướng đài phía đông, Húc quốc Binh mã Đại nguyên soái Phương Hựu, ngồi hiên ngang trên ghế, mặt không cảm xúc.
Rất nhiều năm rồi, Liên Kính Chi và Phương Hựu vẫn cứ luôn đối đầu ghè nhau như thế. Đã từng nghe nói về danh tiếng của nhau, cũng vô số lần giả tưởng làm đối thủ của nhau, dĩ nhiên cũng đã có vài lần âm thầm giao phong, nhưng thật sự đến lúc dẫn quân giao chiến thì hai người đều chỉ giữ thế giằng co.
Bởi vì đây không phải là chiến trường của hai người họ họ, đây không phải là chiến tranh của hai người họ...
Chiến trường thật sự là ở trước tướng đài, là ở khu vực ở giữa hai tướng đài, chiếm gần một nửa Tinh Nguyệt Nguyên bát ngát.
Đếm về số lượng, thiên kiêu trẻ của hai nước Tề Cảnh thống suất gần một trăm ngàn người.
Trông thì có vẻ Liên Kính Chi và Phương Hựu đưa ra quyết định giống nhau, cùng lấy ra năm mươi ngàn quân chủ lực, cho thiên kiêu trẻ của trận doanh Cảnh quốc thống lĩnh...
Nhưng ý chí của chủ tướng hai phe, sao có thể giống nhau như vậy được!
Nên thực chất vẫn là quán triệt ý chí của hai phe Tề, Cảnh.
Xé toạc lớp sương mù dày đặc của tranh chấp Tượng, Húc, xuyên thủng sự giằng co giả tưởng của Liên Kính Chi và Phương Hựu.
Chân tướng của cuộc chiến tranh này, chính là thiên kiêu trẻ tuổi của hai nước đại bá chủ, thống lĩnh quân của hai nước Tượng, Húc, dùng tính mạng của những quân nhân này để rèn luyện mình, chứng minh mình... Đối với hai nước Tượng, Húc, thật tàn khốc biết bao!
Những quân nhân tham chiến không biết chân tướng, chấp binh mặc giáp vì tưởng mình đang chiến đấu vì quốc gia này, thật sự không biết là may mắn hay bất hạnh.
Chiến tranh thật sự là thiên kiêu trẻ hai nước đang giằng co ở tiền trận.
Sau tiền trận là trung quân, binh mã bảo vệ tướng đài... Thật ra đều là quân để bổ sung cho tiền tuyến.
Đây chính là điểm quái dị của cuộc chiến này, cũng là điểm làm hai vị danh tướng khó chịu...
Dĩ nhiên, bọn họ khó chịu hay không cũng không quan trọng. Dù bọn họ có là Liên Kính Chi, là Phương Hựu.
Dưới móng sắt nước bá chủ, tất cả đều là kiến hôi.
Trận doanh nước Tề có mười doanh, cứ năm ngàn là một doanh. Trong đám người năm ngàn này, có chừng một trăm siêu phàm tu sĩ, là lực lượng chiến đấu chính, đều có tu vi dưới Thông Thiên cảnh. Quân đội Húc quốc, ngay cả chủ lực, cũng chỉ đến được như vậy...
Mười doanh chia làm hai kỵ tám bộ, hai đội quân kỵ này do Bảo Bá Chiêu và Triều Vũ dẫn đội, không biết họ "Thuyết phục" Tạ Bảo Thụ như thế nào.
Bởi vì Tạ Bảo Thụ cùng với "Bọn đệ đệ" Nội Phủ cảnh của mình, lãnh bộ binh.
Bầu không khí rất căng thẳng, vì binh mã đều xuất từ Húc quốc, trước giờ thứ họ dùng đều là trận đồ mà quân Húc quốc thường dùng.
Trận đồ Kỵ binh viết "Phong thỉ", trận đồ bộ binh viết "Vảy cá", đều là trận đồ dạng công kích.
Cả lão tướng trong quân như Triều Vũ, từ nhỏ đã lớn lên trong quân như Vương Di Ngô, hay xuất thân danh tướng thế gia Lý Long Xuyên Trọng Huyền Thắng, đều không có ý định điều chỉnh.
Vừa vặn thể hiện khả năng ‘biết binh’. Trên chiến trường thật sự, "Ổn định" là chuyện quan trọng nhất.
Lâm Tiện tạm dẫn quân thay cho Khương Vọng còn chưa đến nơi, đóng quân ngay bên cạnh quân của Trọng Huyền Thắng.
"Đại chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào, chừng nào Khương Thanh Dương mới tới?" Hắn không nhịn được truyền thanh hỏi.
"Đang trên đường rồi." Trọng Huyền Thắng không nhanh không chậm đáp: "Ngươi cứ dẫn quân đánh trước một trận, với ngươi đây cũng là một cơ hội."
Hắn đang ở chiến trường, không thể liên lạc được với Khương Vọng, nhưng hắn đã cho người dùng tốc độ nhanh nhất thông qua Thái Hư giác lầu ở Thiên Phủ thành, tiến vào Thái Hư ảo cảnh báo cho Khương Vọng biết.
Nghĩ chắc Khương Vọng hẳn đã trên đường rồi.
Lâm Tiện nhìn thẳng về phía trước, không nói nữa. Trọng Huyền Thắng nói đúng, được độc lập dẫn quân ở Tinh Nguyệt Nguyên đối với hắn đây là một cơ hội. Hắn chỉ là lo Khương Vọng tới trễ quá, lại không quen với đội quân này, sẽ không phát huy được ưu thế của chiến trận.
Đại chiến kiểu chính diện như này, sẽ là quân ở tất cả các vị trí đều liều chết xông lên.
Gió thổi cờ bay phần phật, một trăm ngàn người mà không nghe thấy một âm thanh nào.
Đối diện với trận doanh nước Tề, bên trận doanh nước Cảnh, có hai mươi đội, cứ hai đội đứng thành một, bằng với trận doanh bên này.
Hai phe dàn trận trên Tinh Nguyệt Nguyên.
Cờ xí tung bay, binh sát cuồn cuộn.
Chỉ chờ kèn hiệu xung phong, cuộc chém giết thảm thiết sẽ bắt đầu.
Ngay trong thời khắc vô cùng căng thẳng này...
Bảo Bá Chiêu là người đầu tiên xoay đầu, tiếp đến là Triều Vũ, Tạ Bảo Thụ, Vương Di Ngô...
Họ kinh dị nhìn thấy, ở hướng chính bắc xuất hiện hai bóng người một trước một sau, đang dùng tốc độ cao chạy về phía chiến trường theo hướng từ bắc xuống nam!
Ai lại đi ngang qua chiến trường vào giờ này?
Bị điên hả?
Tề, Cảnh đang dàn đại trận giao phong, mà còn có người dám xông vào?
Nếu đại chiến đang diễn ra, người không rõ lai lịch mà xông vào, nhất định sẽ bị hai phe thắt cổ.
Nhưng vừa vặn lúc này lại là lúc đại chiến đang sắp phát mà chưa phát.
Một trăm ngàn đại quân ở hai phe trận doanh Tề Cảnh và thiên kiêu các nước đang ở trong quân…
Trừng to mắt nhìn hai người kia thẳng tắp bay tới, trong lòng dâng lên một cảm giác cực hoang đường.
Người đi trước là một nữ tử, đeo mặt nạ, y phục mỏng manh, không che nổi xuân quang, lồ lộ không chỉ ba phần.
Bay theo phía sau, là một nam tử áo xanh mang trường kiếm, hiên ngang tự tin, dáng người tiêu sái, chân đạp thanh vân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận