Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1913: Ở trong mưa (1)

Hôm nay có mưa.
Giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống bùn đất, lại bị giày quân đội bẩn đến mức nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, giẫm sâu vào đó…
Một đội quân bại trận người nghiêng cờ đổ, trong thời tiết như vậy, bước thấp bước cao tiến về phía trước… Từ từ tiến lại gần quan Hô Dương.
Từ xưa đến nay, đây là hùng quan nổi danh phía đông Nam vực, nằm trong địa bàn phủ Hội Minh. Sau đó bởi vì diện tích quốc thổ Hạ quốc được mở rộng, phủ Hội Minh đã không còn là phủ biên cảnh nữa, ý nghĩa lớn nhất của quan Hô Dương cũng đã mất đi, lúc này mới từ từ thả lỏng. Nhưng theo cuộc chiến giữa Tề và Hạ nổ ra, nơi đây lại lần nữa được coi trọng.
Tường thành được gia cố, quân giới được tăng thêm, đại trận được cường hóa, vả lại còn được tăng binh nhiều lần…
Hơn nữa, sau khi chiến sự phủ Lâm Vũ báo nguy, quân đồn trú nơi này đã tăng lên đến ba vạn, vả lại đều là phủ quân tinh nhuệ trong phủ Hội Minh! Toàn bộ phủ Hội Minh có địa hình hẹp dài, quan Hô Dương là cửa khẩu.
Trấn giữ quan này, chính là cường giả Ngoại Lâu đỉnh phong xuất thân từ danh môn Xúc thị của Đại Hạ, Xúc Thuyết. Nghe nói chỉ cách Thần Lâm cảnh một sợi chỉ mà thôi.
Người kia và gia chủ Xúc Nhượng của Xúc gia, coi như là đồng bối. Năm nay bốn mươi ba tuổi, đang là thời điểm tinh lực và thể lực đều đang ở đỉnh cao, hoàn toàn có đủ cơ hội xung kích Thần Lâm.
Có được tinh binh cường tướng, lại trấn giữ tòa thành có vị trí hiểm yếu dễ thủ, quan Hô Dương này không nói có thể ổn định như núi, nhưng cũng cực kỳ kiên cường khó bẻ gãy.
Keng !
Chiêng báo động đã được gõ vang. Tiếng vang khắp thành.
Trên cổng thành, giáp sĩ cầm thương nâng đao, trong cơn mưa, cực kỳ xơ xác tiêu điều. Đại trận phòng ngự quan Hô Dương, năm ngày trước cũng đã được mở ra toàn bộ hiệu suất. Xúc Thuyết đã sớm động viên toàn bộ tướng sĩ giữ quan, thề rằng không cho bất kỳ một Tề binh nào qua cảnh.
Thậm chí ông ta còn trực tiếp đặt một chiếc quan tài mỏng ở trước cửa phủ, tỏ vẻ ngày quan bị phá, chính là lúc ông ta bỏ mạng, Thủ tướng nếu như chết vì quan bị phá, cũng không có mặt mũi nào để dùng quan tài dày, chỉ xứng với quan tài mỏng.
Tướng quân Xúc Thuyết dũng cảm, xuất thân danh môn, có hi vọng Thần Lâm cũng không tiếc mạng sống, trên dưới quan Hô Dương cũng đều một lòng, thề cùng quan thành cùng sống cùng chết.
Vào giờ khắc này, có thể lui từ hướng phủ Lâm Vũ đến, thành công tập hợp đội ngũ, cũng chỉ có Đắc Thắng doanh đang ngụy trang thành một đội phủ quân phủ Phụng Tiết mà thôi. Toàn bộ viện quân đến thành Tích Minh, cũng đã bị tòa thành kia nuốt hết.
Đương nhiên, có lẽ hiện tại mới là lúc ác chiến, chỉ là lúc này đã chẳng còn liên quan gì đến Đắc Thắng doanh nữa.
Gần rồi.
quan Hô Dương trong mưa nhìn giống như một con cự thú có làn da cứng như đá, lạnh lùng chiếm đoạt tất cả, cũng bao gồm cả trời mưa.
Đây là một tòa hiểm quan được đề phòng sâm nghiêm, Hạ quốc quả thật có quyết tâm chiến từng trục đất!
Trong màn mưa, Trọng Huyền Thắng đưa ra phán đoán như vậy. Nhưng thật ra cũng không ngoài dự kiến. Về phần tin tức quan Hô Dương, thủ tướng Xúc Thuyết, hắn ta cũng đã sớm biết được từ trong miệng những tù binh kia rồi.
Trong màn mưa đó, một đội quân bại trận đến gần, đã sớm bị lính trinh sát đứng trên tháp canh nhìn thấy từ xa.
“Đến từ đâu?”
Có người trên cổng thành phồng đạo nguyên lớn tiếng quát hỏi.
Trọng Huyền Thắng lấy tay béo che mặt nheo mắt nhỏ nhìn lên cổng thành đáp: “Huynh đệ trên cổng thành! Ta là người một nhà!”
Hắn lúc này đã đổi khẩu âm thành phủ Phụng Đãi, trong mưa hô lên thê lương: “Chúng ta là viện quân từ phủ Phụng Đãi đến Lâm Vũ, bị Tề quân ngăn lại ở thành Tích Minh, các huynh đệ thương vong thảm trọng, một đường bại lui… Ta gom các chi đội bạn, xuất phát một vạn nhưng giờ chỉ còn chưa đến 3000 người!”
Thanh âm bi thương bao hàm cảm xúc tiếp tục vang lên: “Đường về Phụng Đãi đã bị ngăn cách, chỉ có thể đi vòng về nhà! Mời các huynh đệ quan Hô Dương hỗ trợ!”
Khương Vọng nghe thấy trên cổng thành có chấn động trấn áp. “Cái gì? Thành Tích Minh đã bị Tề quân công chiếm rồi sao? Thế chẳng phải là toàn bộ phủ Lâm Vũ đã rơi vào tay giặc rồi sao? Làm sao có thể? Lúc này mới được bao lâu chứ? Phụng quốc công lão nhân gia ngài đang làm gì vậy chứ…?”
“Ngươi tìm đường chết hả! Nhiều lời như vậy!”
Dưới ánh sáng đại trận hộ thành, nhất thời tiếng người xao động.
Trong chốc lát, một người có dáng vẻ tướng lĩnh bước ra: “Huynh đệ phủ Phụng Lễ, thời kì khác thường, chúng ta không dám khinh thường. Xin truyền lệnh kỳ ấn tín, để chúng ta kiểm tra!”
“Kỳ bị hủy rồi, tín cũng đã mất, lệnh ấn mang bên người thì thật ra vẫn còn!” Trọng Huyền Thắng khổ sở lại thấp thỏm hô: “Không biết có được hay không? Ta thật sự là người phủ Phụng Lễ, nhà ở ngõ Tà Dương thành Đoan Hổ, ta họ Trương, trong nhà đứng hàng thứ ba…”
Thật ra toàn bộ lệnh kỳ ấn tín hắn ta đều có. Không chỉ phủ quân phủ Phụng Lễ, phủ Thiệu Khang, thậm chí là phủ Hội Minh… Trong hộp trữ vật cái gì cần có đều có.
Nhưng thua trận thảm như vậy, sĩ tốt thậm chí còn chẳng nhặt nổi binh khí, thế mà lệnh kỳ ấn tín lại vẫn có thể bảo tồn hoàn hảo, ngược lại lại là chuyện lạ.
“Vậy thì dâng lệnh ấn tới đây!” Tướng lĩnh trên cổng thành đại khái chịu không nổi nhiều… lời thừa như thế, vội vã cắt lời hắn ta…
Trong lúc nói chuyện, trên cổng thành thả xuống một cái giỏ treo, một viên tiểu tốt nhảy xuống, ở trong mưa chạy chậm đến bên này. Khương Vọng đang chuẩn bị tiến lên đưa lệnh ấn, đành phải đứng lại.
Tiểu tốt quan Hô Dương kia, chạy chậm trong mưa to, không lâu sau, liền bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, nhưng cũng không tránh né, mà là vẻ mặt bình tĩnh đánh giá đội quân bại trận này. Thanh Chuyên nhận lấy lệnh ấn trong tay Khương Vọng, tiến lên phía trước đưa cho người ngày, dùng khẩu âm phủ Phụng Lễ nói: “Huynh đệ, đã làm phiền ngươi!”
Tiểu tốt kia một tay nhận ra bao da bọc lệnh ấn là được lấy từ trên giáp xuống, có thể thấy lúc đó gấp gáp đến mức nào. Hầu như có thể khiến cho người ta tưởng tượng được tình cảnh chật vật lúc đó.
Bại quân hành quân cả đêm mưa, tướng quân tháo giáp lột da, chỉ muốn bảo vệ lệnh và ấn cực kỳ quan trọng…
“Các ngươi không có hộp trữ vật sao?” Tiểu tốt hỏi.
“Sao mà dùng được?” Thanh Chuyên khổ sở nói: “Huynh đệ, xin kiểm tra nhanh một chút, trong mưa thật sự rất bất tiện!”
“Được được.” Tiểu tốt kia cười hì hì: “Ai nha, đừng nóng giận, ta là sợ các ngươi nhớ lầm rồi. Dù sao thế cục loạn như thế, các ngươi lại đông một nhóm, tây một nhóm.”
Thanh Chuyên giận tím mặt nói: “Nơi cha sinh mẹ đẻ, ai có thể nhớ lầm? Chúng ta nếm mùi thất bại, nhưng cũng đã tận lực. Đừng coi chúng ta như trò đùa!”
Trọng Huyền Thắng làm quân chủ đứng một bên, lúc này cũng nghiêng đầu nhìn tiểu tốt kia. Mưa to đánh lên thịt béo, cặp mắt nhỏ kia, tỏa ra một chút hung khí trên chiến trường.
“Ta đi phụng mệnh!” Tiểu tốt thủ quan cầm lấy lệnh ấn, vội vàng chạy trở về. Giày quân đội đạp lên bùn đất, giẫm cho nước bẩn bắn tung tóe, thật khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận