Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2372: Chúng sinh có nuối tiếc

Cẩm Tú dệt nên một thành công gần như không thể, từ đó nhận được phản hồi, khiến Hứa Tượng Càn ngủ một giấc là Thần Lâm.
Khương Vọng thật sự rất vui mừng cho hảo hữu.
Nhưng cái bộ dạng lải nhải đắc ý của gã trán hói đó, quả thực khiến người ta không thể nhìn nổi.
Lại nói tiếp, hắn muốn hỏi thăm tình hình gần đây của Hứa trán cao cũng có rất nhiều biện pháp. Ví như nhờ bằng hữu ở Kinh quốc tới xem tình huống. Ví như gửi một phong thư xa xôi sang quý, để cho người ta trực tiếp đưa đến Thiên Bi Tuyết Lĩnh... cùng lắm thì thư đến rồi lại trả tiền!
Sở dĩ cố ý điều động pháp trận đưa tin của phủ Tổng đốc Nam Hạ, dùng của công làm việc tư như vậy, chính là muốn lấy thân phận Võ An hầu của Đại Tề, tiến hành thông báo cho Cực Sương thành một cách chắc chắn rằng.
Hứa Tượng Càn Hứa trán cao, là hảo hữu của Khương Vọng ta.
Vị Đông Hoàng Tuyết Quốc kia trong thế giới Thần Tiêu có biểu hiện hơi kỳ quặc. Không chỉ quen thuộc Tam Sinh Lan Nhân hoa, còn quen biết Sài Dận... Có lẽ không chỉ đơn giản là Sương Tiên Quân chuyển thế.
Khương Vọng không biết nội tình trong đó, cũng chẳng muốn biết, nhưng bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Tuy nói Hứa Tượng Càn căn cơ hùng hậu, vốn không cần lo lắng chuyện bất trắc gì, nhưng hắn vẫn muốn lấy thân phận bằng hữu để gánh vác một chút.
Sau khi rời khỏi Quý Ấp, Khương Vọng lại đi một chuyến đến Minh Không hàn sơn. không có chuyện gì khác, chỉ là đến liếc mắt nhìn một cái trước khi đi Mê Giới.
Trong thời gian ở Thần Tiêu thế giới, Thiên Yêu đời trước Hạc Hoa Đình che mặt xuống đầm, khiến người ta không khỏi thổn thức.
Minh Không hàn sơn nay đã là đất phong của Bác Vọng Hầu Trọng Huyền Thắng nước Đại Tề.
Núi vẫn là núi xưa, nhưng chẳng thấy dấu vết ngày cũ.
Nhìn khắp ngọn núi cao vút tịch mịch này, không thấy chút bóng dáng Hàn Sơn Hạc gia.
Hắn một mình đi lại trong núi, đi đến khi màn đêm buông xuống lại một mình trở về Lâm Truy.
Dưới ánh dưới hoàng hôn buông xuống vô hạn, nhìn lại cơ nghiệp hắn và Trọng Huyền Thắng cùng nhau gây dựng, không thấy ánh binh đao, không thấy cờ xí phần phật, không thấy Yêu tộc thượng cổ, không thấy người thời nay.
Chỉ thấy, ánh trăng chiếu vào trong dãy núi.
Tựa như thế giới Thần Tiêu có vô hạn khả năng kia, chứa đựng vô số mộng tưởng lãng mạn.
Đã là thiên ngoại vô tà, mà chúng sinh vẫn còn tiếc nuối.

Trước khi ra biển, các bằng hữu bàn bạc cùng nhau uống một chầu rượu, coi như từ biệt.
Dù sao cái gã họ Khương này rất có bản lĩnh gây chuyện, năm ngoái làm theo Yêu giới một chuyến theo thông lệ, suýt nữa không gặp lại được.
Lý Long Xuyên đề nghị đi Hồng Tụ Chiêu.
Hắn thật sự rất thích Hồng Tụ Chiêu, mỗi lần bày tiệc rượu là phải tới dạo một lần, theo lời hắn nói chủ yếu là thích Vụ Nữ Tỳ Bà trong Bát Âm Diệu Trà.
"Mấy nơi thế này, ta chưa bao giờ đặt chân tới!"
Yến Phủ chính khí đầy mình.
"Nơi khói hoa sắc tình... e là không ổn cho lắm?"
Trọng Huyền Thắng nói một cách đường hoàng.
"Chỉ là đi uống chén trà Vụ Nữ Tỳ Bà mà thôi, có làm gì đâu mà không ổn?"
Lý Long Xuyên nhìn trái ngó phải:
"Ôn Đinh Lan và Dịch Thập Tứ không có mặt ở đây!"
Hắn liếc nhìn Yến Phủ và Trọng Huyền Thắng, vẻ mặt kia rõ ràng đang nói - Giả vờ cái gì chứ?
"Việc Ôn cô nương có ở đây hay không vốn không liên quan... chỉ đơn thuần là ta không thích mà thôi."
Ánh mắt Yến Phủ hơi u sầu:
"Đúng vậy, giờ đây ta đã chẳng còn hứng thú với những nơi phong nguyệt ấy ."
Vẻ mặt Trọng Huyền Thắng trầm ngâm:
"Ta nay đã là nam nhi có thê tử."
"Được rồi, cứ nghe theo Khương Vọng đi, hôm nay do hắn định đoạt!"
Lý Long Xuyên cũng lười để ý bọn họ đang giở trò gì, trực tiếp nhìn Khương Vọng nói:
"Đại anh hùng, ngươi chọn địa điểm đi."
Khương Vọng buột miệng đáp:
"Vậy thì đến Tam Phân Hương Khí lâu."
Hàng mi kiếm của Lý Long Xuyên khẽ nhướng lên.
Yến Phủ vẫn nghiêm nghị như cũ.
Khương Vọng bổ sung:
"Hôm nay Lan Tâm Uyển có hội thơ, Ôn cô nương tự mình chủ trì, trong phủ ta có thiếp mời, các nàng sẽ ngâm thơ tới khi trăng lên giữa trời."
Yến Phủ đã đứng dậy:
"Tam Phân Hương Khí lâu là nơi nào thế nhỉ? Thôi, không quan trọng. Chỗ hảo hữu ngồi chính là chỗ tốt, chúng ta lên đường ngay thôi!"
Trọng Huyền Thắng ho khan một tiếng, không nhẹ không nặng.
Khương Vọng lại nói:
"Không phải hôm nay Thập Tứ về nhà ngoại à? Trước khi nàng về phủ, Dịch Hoài Dân sẽ cho người báo tin... Đúng rồi, chốc nữa Dịch Hoài Dân cũng sẽ đến đây."
Không thể không nói, quan hệ giữa người với người đôi khi thật vi diệu.
Hai cậu con trai của Dịch Tinh Thần, một người chất phác, một kẻ bại hoại, tài năng đều tầm thường. Truyền nhân chân chính mà Dịch Tinh Thần để ý, chính là Dương Vị Đồng, Tuần kiểm Phó sứ. Hắn cũng có ý phó tài nguyên chính trị, luôn hy vọng Dương Vị Đồng giữ quan hệ tốt với những người trẻ tuổi có triển vọng nhất triều đình Tề quốc hiện nay, nhiều lần đưa hai người tụ họp cùng một chỗ.
Tuy quan hệ giữa Khương Vọng và Dương Vị Đồng cũng không tệ, nhưng luôn có gì đó ngăn cách, không đủ để trở thành hảo hữu.
Ngược lại, hắn lại rất hợp ý với Dịch Hoài Dân, hoàn toàn bỏ qua thân phận bản thân, thường hay tụ tập cùng nhau.
Đối với cậu em vợ biết điều này, Trọng Huyền Thắng cũng rất tán thưởng, lập tức cười ha hả một tiếng:
"Chỗ mà Yến huynh không biết thì làm sao ta biết được? Nhưng nghe tên Tam Phân Hương Khí lâu chắc là một vườn hoa. Đi thôi! Ta rất thích ngắm hoa!"
Mấy gã bạn xấu vội vàng đi ra cửa, chen lên xe ngựa. Cố ý chọn cỗ xe của người họ Khương nào đó bởi vì ít bắt mắt nhất.
Mấy năm trước, khi tất cả mọi người đều không có gì ước thúc, cái cảm giác một đám công tử phóng đãng rêu rao hoành hành khắp thành Lâm Truy đã không thể tìm lại được .
Nhưng bằng hữu cũ gặp nhau, kiếm được nửa ngày nhàn rỗi, vẫn là chuyện vui.
Chỉ có Lý Long Xuyên vẫn còn đang hoài niệm Hồng Tụ Chiêu của mình, xe ngựa đã sắp đến nơi rồi mà đang còn lải nhải:
"Đang yên đang lành không đi tứ đại danh quán, nhất định phải đi tới chỗ kém một bậc này, rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"Tứ đại danh quán đều muốn chiêu đãi ta miễn phí, thậm chí Ôn Ngọc Thủy Tạ còn muốn đưa lại nguyên thạch cho ta... Ta không dám đi."
Khương Vọng chậm rãi nói:
"Ngoài ra, hôm nay là ngày Tam Phân Hương Khí lâu được sửa sang lại, sau đó mở cửa trở lại ở Lâm Truy, nghe nói có rất nhiều hoạt động đặc sắc. Ta đã đáp ứng với đệ nhất Thiên Hương của các nàng ấy, trước khi Tam Phân Hương Khí lâu tiến tới cấp bậc tứ đại danh quán, ta sẽ giúp các nàng ấy tránh né phiền phức từ quan trên."
Nghe Khương Vọng có ý muốn ủng hộ Tam Phân Hương Khí lâu, Lý Long Xuyên không nói gì, nhanh chóng di dời chú ý:
"Có hoạt động đặc sắc gì vậy?"
Cái gã chó nhà giàu bên cạnh cũng hứng thú:
"Đệ nhất Thiên Hương trông thế nào?"
Trọng Huyền Thắng như ngửi được điều gì, mở to mắt:
"Tam Phân Hương Khí lâu muốn phát triển ở Lâm Truy à?"
Khương Vọng vô cùng bất đắc dĩ nhìn bọn họ một cái. Các ngươi tự nghe lại xem, hỏi câu này có giống như không biết gì về Tam Phân Hương Khí lâu không?
Cũng đáp lời:
"Đến lúc ấy sẽ hay."
Hôm nay, Tam Phân Hương Khí lâu không giăng đèn kết hoa ồn ào gì cả.
Sau khi trang hoàng cửa nẻo, ngược lại nó thu liễm chữ "Diễm" kia đi.
Yến đại công tử liếc mắt nhìn qua, trước hết khen một tiếng:
"Có đôi chút phong cách đấy."
Một con hẻm nhỏ lá liễu xanh rợp bóng, dẫn vào trong sân vườn nơi hành lang uốn lượn.
Hoặc trong đình, hoặc ở hành lang.
Hoặc đang khiêu vũ, hoặc đang gảy đàn.
Nữ tử như xuân lan thu cúc, rải rác khắp nơi trong viện, trở thành một phần của phong cảnh.
Các nàng không quá mức thân thiết, cũng không chút lạnh nhạt.
Tầm mắt của khách nhân nhìn vào trên người ai, người đó sẽ thướt tha yểu điệu đi tới, dịu dàng giới thiệu chỗ ảo diệu trong này.
Đương nhiên, nhóm người như Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, Yến Phủ, Lý Long Xuyên có thể nói là xa xỉ hạng nhất Lâm Truy, bước vào nơi này là không thể để nữ tử bình thường chiêu đãi.
Người chưa đến, tiếng chuông đã tới trước.
Đợi đến khi thân hình nhỏ nhắn xinh xắn linh hoạt kia lọt vào tầm mắt, hương thơm như có như không kia cũng thoang thoảng bên chóp mũi.
Quả chuông nhỏ của nàng buộc ở cổ chân.
Ánh mắt theo tiếng mà nhìn xuống, có thể thấy đôi chân sắc tuyết trắng mịn như ngọc kia, đi lên một đôi guốc gỗ, nhẹ nhàng chạm vào chỗ mềm mại trong lòng người ta.
Sắc tuyết khảm trong màu gỗ.
“Thiếp thân là Hương Linh Nhi, đến đón khách quý.”
Giọng nói của nàng như tiếng chuông ngân, vang lên bên tai, khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy.
Dung nhan của nàng tựa như đóa hoa cúc non nớt, mỹ lệ mà thanh tịnh trong trẻo, mà khiến người ta sinh ra dục vọng phá hoại khó hiểu.
Những người như Lý Long Xuyên, Yến Phủ lén lút nói năng càn rỡ, thực tế đã trải sự đời, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như vậy, ai cũng thần sắc tự nhiên, càng không có chuyện hai mắt mê muội.
Khương Vọng nhìn nàng ta, trong lòng bỗng có cảm giác quen thuộc:
"Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Nữ tử trang điểm khác nhau, tựa như thay đổi khuôn mặt, nhất là Hương Linh Nhi giỏi về son phấn như vậy. Lần đó nàng giả bộ đáng thương ở Thiên Phủ thành, trang điểm mộc mạc, muốn tạo dáng vẻ "cô gái nhà bên, ta thấy mà thương", nhưng hôm nay lại hết sức tinh xảo, đẹp tới từng chi tiết, khiến người ta tự nhiên nảy sinh dục vọng.
Cô nàng dáng vẻ ba phần e lệ nhìn Khương Vọng, lời nói lại có bảy phần táo bạo:
"Võ An hầu vang danh thiên hạ, trong mộng thiếp thân cũng hay gặp gỡ anh hùng."
Mấy gã bằng hữu đều lộ vẻ mặt rất hứng thú.
Bản thân Khương Vọng lại chỉ nói:
"Ta đã sớm chọn chỗ rồi."
Thiên Hương tất nhiên là cao thủ xoay vần trăng gió, Hương Linh Nhi như chuồn chuồn lướt nước, bỗng chốc đã đi, tuyệt đối không dây dưa. Xoay mình tựa như múa, đi trước dẫn đường:
"Mời mấy vị công tử đi bên này."
Chuyển qua hành lang xanh biếc, vòng quanh lầu các đỏ thắm, bước vào trong lầu, cảm giác rất khác biệt.
Đi qua cây cầu vắt qua trên không, đến lầu sau lầu.
Lầu đằng sau nhỏ hơn lầu trước, lại tinh xảo hơn tiền lầu. Không phải khách quý hạng nhất thì không thể tới nơi đây.
Đi qua cây cầu dẫn lên tầng cao nhất, trên đỉnh là vân đài, minh châu tô điểm thêm đèn lồng.
Trong lầu có ao nước ấm xây bằng bạch ngọc, trong ao có mỹ nhân lặn ngụp theo tiếng nhạc, dáng múa cực kỳ uyển chuyển, tựa như cá bơi nơi đáy cạn.
Vòng quanh ao ngọc này, tấm bình phong thêu hình đủ loại hoa thơm ngăn cách một phần từng vị trí.
Trên bình phong thêu hoa hồng, mẫu đơn, thược dược, hải đường.
Hoa đủ sắc màu, còn mang theo đủ mùi hương.
Đủ loại hương thơm như có như không, lại là một cánh cửa khác, phân tách riêng từng khu vực.
Tầng cao nhất của nơi này là đại sảnh, đi xuống mới là phòng riêng kín đáo .
Hôm nay Khương Vọng tới đây, là để ủng hộ cho Tam Phân Hương Khí lâu, tất nhiên là ngồi ở đại sảnh.
Nhưng mới qua cầu nối, mới đi về phía ao ngọc đi được hai bước, hắn đã vội vàng quay người, nhưng không còn kịp.
"Khương Võ An!"
Tam hoàng nữ Đại Tề oai phong lẫm liệt, đang tùy ý ngồi ở vị trí thích hợp nhất để thưởng thức vũ điệu, một đôi chân săn chắc mạnh mẽ giẫm trên mặt đất, dường như có thể giẫm thủng cả sàn nhà.
Khóe miệng nàng nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy tấm bình phong trước mặt, ngoắc ngón tay:
"Lại đây."
Trọng Huyền Thắng vỗ trán một cái, phát ra một tiếng "bốp" giòn giã:
"Trong nhà còn có việc, ta quên mất! Các ngươi chơi đi, ta về trước!"
Lý Long Xuyên hít một hơi lạnh:
"Hôm nay ra ngoài gấp quá, sau khi luyện bắn cung còn chưa tháo dây cung! Thế này không được! Ta phải lập tức trở về xem sao. Các ngươi ở chỗ này ăn uống chờ ta, ta đi một chút sẽ về ngay."
Trước khi đi, hắn còn chưa quên thuận tay đẩy Khương Vọng một cái:
"Cung chủ tìm ngươi kìa."
Làm huynh đệ, trong lòng ta, ngươi xông lên trước ta rút lui sau.
Yến Phủ lại lặng lẽ không một tiếng động dịch bước.
"Đều đến cả."
Khương Vô Ưu lạnh nhạt nói.
Không khí như bị đông cứng, đột nhiên trở nên nặng nề.
Khương Võ An dù sao cũng là quân công hầu Đại Tề, người nổi danh nhất trong thế hệ mới, nhẹ nhàng phất tay áo rồi thong dong bước đi ở phía trước nhất.
Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Trọng Huyền Thắng, mỗi người đều nở nụ cười miễn cưỡng, đi ở phía sau Khương Vọng như diễu phố thị chúng.
"Cung chủ nói với ta hôm nay chưa kết thúc khóa học, chẳng lẽ tới Tam Phân Hương Khí lâu này đọc sách thánh hiền?"
Võ An hầu Đại Tề tiên phát chế nhân.
Nụ cười mỉm trên môi Khương Vô Ưu hóa thành ý cười lạnh lùng:
"Bổn cung cũng không biết, Võ An hầu nói hôm nay muốn tụ tập uống rượu nhạt cùng bằng hữu, hóa ra là tụ tập ở chỗ này!"
Bọn họ vốn đã hẹn nhau, hôm nay sẽ kiểm nghiệm con đường tu hành của nhau, thảo luận về con đường tương lai.
Nhưng đến hôm nay, mỗi người đều nói có việc.
Thế là hôm nay đẩy đến ngày mai.
Không ngờ duyên phận lại kỳ diệu như vậy, hai người "có việc" lại chạm mặt ở chỗ này.
"Thật ra hôm nay ta đến để trả nợ."
Khương Vọng thành thật nói:
"Ta nợ Tam Phân Hương Khí lâu một món nợ ân tình."
Khương Vô Ưu nhướng mày nói:
"Phải đền bù bằng xác thịt?"
Lý Long Xuyên ngước nhìn lên trời, Yến Phủ cúi xuống nhìn đất, Trọng Huyền Thắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không ai lên tiếng vì mình, Khương Vọng chỉ có thể tự nói:
"... Cung chủ thật biết nói đùa."
Khương Vô Ưu nói:
"Võ An hầu đã thích phong nguyệt, cửu đệ nhà ta dùng nguyên thạch rải đường, mời ngươi đến Ôn Ngọc Thủy Tạ, ngươi định khi nào thì đi?"
"Ta không định đi."
Khương Vọng trả lời rất nhanh.
"Vì sao vậy?"
Khương Vô Ưu bất động thanh sắc.
Khương Vọng đáp:
"Ta sợ cung chủ hiểu lầm."
"Ồ."
Khương Vô Ưu ra vẻ "ta đã hiểu": "Đi quá nhiều lần, chán rồi."
Khương Vọng: ...
Khương Vô Ưu kia nhẹ nhàng vẽ một nét dưới chiếc cằm ưu việt, hất hàm nói:
"Ngồi đi."
"Hay là... thôi đi."
Khương Vọng nhìn mấy đứa bạn vô dụng mà mình dẫn đến, nhắm mắt nói:
"Lát nữa ta còn có một người bạn đến, Dịch Hoài Dân, chắc cung chủ cũng biết? Nếu mọi người đều ngồi ở đây, e rằng hơi chật chội một chút."
Hương Linh Nhi ở bên cạnh khéo léo hiểu ý:
"Hầu gia đừng lo, bình phong hoa thơm ở đây có thể dịch chuyển được, kê hai bàn thành một, Mai Lan vừa vặn tương hợp."
Khương Vọng đưa ánh mắt ra hiệu cho nàng.
Nàng e thẹn liếc mắt đưa tình đáp lại.
Khương Vô Ưu gõ gõ cái bàn, ngăn ánh mắt đưa đẩy của bọn họ, nhấn mạnh lần nữa:
"Ngồi xuống."
Mấy người Khương Vọng bèn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bọn Trọng Huyền Thắng ngồi xa hơn, hận không thể nhảy qua vách bên cạnh. Chỉ có Khương Vọng bị ánh mắt của Khương Vô Ưu ép buộc, ngồi bên cạnh vị cung chủ Hoa Anh cung này... như ngồi trên đống lửa.
"Ừm... ơ... Cái đó..."
Khương Tước gia rất cố gắng tìm đề tài:
"Hôm nay sao cung chủ lại đến đây?"
"Bổn cung đến không đúng lúc sao?"
"Rất đúng lúc."
"Rất đúng lúc là lúc nào?"
"Chính là... hừ! Không phải hôm nay nơi này khai trương lại sao, giờ lành đấy!"
Ánh mắt Khương Vô Ưu đảo qua một vòng, khóe miệng lộ ra chút ý tứ khó hiểu:
"Khi nào Dịch Hoài Dân mới đến?"
"Chắc là sắp rồi."
Khương Vọng thận trọng đáp.
Khương Vô Ưu khẽ gật đầu:
"Ta cũng còn một người bạn sắp tới... đã đến rồi."
Nói đoạn nàng vừa đứng dậy, vẫy tay gọi:
"Tú Chương, ở bên này!"
"Phụt!"
Yến Phủ ngồi ở góc đối diện, phun ra một ngụm trà.
Hắn vốn đang xem kịch của Khương Vọng, nhưng bây giờ ngay cả nụ cười miễn cưỡng cũng không giữ được, ôm bụng đứng dậy ngay:
"Đời người có ba việc gấp, xin thứ lỗi!"
Nhưng một bàn tay ấn lên vai hắn, đè hắn chết dí trên chỗ ngồi.
Khương Vô Ưu đã tự mở võ đạo đến Thần Lâm, dễ dàng áp chế hắn:
"Mời mọc không bằng tình cờ, hiện giờ rượu chưa cạn, múa chưa xong, Yến đại thiếu đã đến, thế thì nhịn thêm chút nữa, được không?"
Ào ào!
Mỹ nhân ngao du trong ao ngọc, trùng hợp lật người tạo thành một bọt nước mỹ lệ.
Yến Phủ nhìn Khương Vọng, người duy nhất có thể dùng vũ lực cứu vớt hắn ở đây.
Khương Vọng nhìn... mái tóc phản chiếu trong nước trà, hình bóng lờ mờ, không biết đang thổ lộ điều gì.
Ngay chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt qua lại, một thân hình yểu điệu đã bước vào nơi này.
Hôm nay Liễu Tú Chương quả thật khác xa lúc xưa!
Ngày trước như liễu yếu trong gió, hôm nay tay áo tung bay ngạo nghễ giữa trời.
Xưa kia như bẻ là gãy, giờ đây... gió trăng cũng phải kiêng dè.
Tay áo vừa vung lên, đã an tọa ghế chủ, dáng vẻ đoan trang, nghiễm nhiên là chủ trì nơi đây.
Nàng khẽ liếc nhìn qua, đôi lông mày liễu đưa theo gió, đôi con ngươi đẹp như làn nước, dịu dàng nói:
"Yến công tử tránh ta như rắn rết, chẳng lẽ Tú Chương có chỗ nào đắc tội với ngài hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận