Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 606: Truyền tin

Đối mặt với câu chất vấn của Bích Châu bà bà, Trúc Bích Quỳnh hoàn toàn hoảng sợ:
"Không, đệ tử không dám. Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Bích Châu bà bà vung tay lên: "Con đi xuống đi, việc này dừng lại ở đây."
Trúc Bích Quỳnh hơi há mồm còn muốn nói gì, nhưng một luồng sức mạnh nhu hòa đã đẩy nàng ra ngoài cửa phòng.
Nàng si ngốc ngơ ngác đứng một hồi ở cửa, cuối cùng vẫn lung lay đi xuống Trúc lâu.
Trên Trúc lâu, Bích Châu bà bà khẽ nhíu mày:
"Trước đó Hải Tông Minh chẳng quan tâm đến chuyện của Hồ Thiếu Mạnh, hiện tại lại đột nhiên truy cứu việc này, nhất định có nguyên nhân. Là trên người Hồ Thiếu Mạnh có bí ẩn gì sao?"
"Nhưng mà không quan trọng." Bích Châu bà bà lắc đầu: "Mặc kệ là bí ẩn gì khiến Hải Tông Minh lú lẫn đầu óc, chỉ cần hắn có ý đồ giết chết Khương Vọng thì Tề Quốc nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Tiền đề duy nhất chính là... Tề Quốc phải biết được chuyện này. Mà điều này, căn bản không cần ta làm cái gì..."
Bà ta quay đầu nhìn nhìn ra cửa sổ, cửa sổ đóng chặt, cho nên cũng không nhìn thấy được sắc trời ngoài cửa sổ. Nhớ đến dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của Trúc Bích Quỳnh, cuối cùng bà ta vẫn thở dài.
"Tố Dao, nếu con còn sống, bà bà sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy.”
"Không, bà bà cũng không làm cái gì. Nếu Bích Quỳnh hơi thông minh một chút, chuyện này vẫn còn khả năng cứu vãn."
"Đúng vậy, ta biết nó rất đơn thuần. Ta thừa nhận ta biết nó sẽ lựa chọn thế nào."
"Nếu Hải Tông Minh xảy ra chuyện, bà bà sẽ cách vị trí kia càng gần một bước, con thấu hiểu lòng người như vậy thì hẳn có thể lý giải đúng không?"
"Hồ Thiếu Mạnh biến con thành dáng vẻ cực đoan người ghét quỷ hờn như vậy, hắn và sư phụ hắn cùng chôn cùng với con cũng rất thích hợp."
"Tố Dao à, con không còn nữa, tâm huyết ta dồn lên người của con cũng tan thành mây khói. Con không nên trách ta."
Lẩm bẩm xong, rốt cuộc bà ta cũng bình tĩnh lại, đạt được an bình trong nội tâm, vì thế lẳng lặng mà ngồi xuống.
Bà ta an vị trên cái ghế mà trước kia Trúc Bích Quỳnh hay ngồi.
"Tuyệt đối không thể ngồi nhìn Khương Vọng gặp nạn."
Đây là ý niệm rõ ràng nhất trong lòng Trúc Bích Quỳnh.
Nếu vì nàng mà làm Khương Vọng xảy ra bất trắc gì, cả đời nàng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Nhưng lấy thực lực của nàng, muốn lay động thực quyền của trưởng lão Hải Tông Minh Điếu Hải Lâu thì hoàn toàn không có khả năng.
"Phải làm thế nào đây?"
Trúc Bích Quỳnh mù mịt không biết làm sao mà đi ra ngoài, nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, nên làm như thế nào.
Cho tới nay, nàng làm cái gì cũng là dựa vào tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ đã không còn nữa.
Đã vô số lần nàng ý thức được, tỷ tỷ không còn nữa. Lần nào sinh hoạt cũng "Nhắc nhở", cũng làm nàng cảm thấy thật gian nan.
Lúc còn ở trấn Thanh Dương, nàng lại tương đối nhẹ nhàng hơn.
Bất kể là Tiểu Tiểu hay là Hướng Tiền, họ cũng không làm nàng cảm thấy áp lực.
Trúc Bích Quỳnh lắc đầu, ném đi tạp niệm sinh ra vì bất lực với tình thế trước mắt.
Trong chuyện này, người duy nhất mà nàng có thể dựa vào chính là Bích Châu bà bà, nhưng Bích Châu bà bà đã tỏ thái độ rõ ràng là sẽ không nhúng tay vào.
Nên làm thế nào đây?
Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ đến lời nói của Bích Châu bà bà: "Người của Tề Quốc sẽ không cho phép Hải Tông Minh tổn thương hắn."
Chỉ cần để Khương Vọng nhận ra được sát ý của Hải Tông Minh, chỉ cần cường giả của Tề Quốc ý thức được rồi chuẩn bị trước, cho dù Hải Tông Minh có mạnh đến đâu thì cũng tuyệt đối không thể xúc phạm tới Khương Vọng đúng không? Chung quy thì đó cũng là Tề Quốc, là bá chủ Đông vực...
Cho nên chuyện quan trọng nhất hiện tại là thông báo cho Khương Vọng, cho hắn biết Hải Tông Minh nổi lên sát tâm với hắn, để có phòng bị sớm. Nhưng hiện tại lại thiếu mất thủ đoạn có thể kịp thời liên hệ với Khương Vọng, chỉ sợ tự mình chạy tới Tề Quốc thì không kịp, viết thư càng không an toàn, nếu bị Hải Tông Minh chặn được, chỉ sợ biến khéo thành vụng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trúc Bích Quỳnh nghĩ tới người bằng hữu hiện tại đang ở đảo Huyền Nguyệt của Khương Vọng kia.
Trúc Bích Quỳnh vội vàng mà đuổi tới Chỉ Vân Trà Xá, nàng quen thuộc mỗi một gốc cây ngọn cỏ của đảo Huyền Nguyệt, ở gần chỗ mà bọn Hứa Tượng Càn, Chiếu Vô Nhan nói chuyện trước đó, cũng chỉ có trà xá này có thể được gọi là "Lịch sự tao nhã".
Cũng may lúc chạy tới trà xá, đám người Hứa Tượng Càn còn chưa rời đi.
Cũng không biết hắn ta dùng thủ đoạn gì, Tử Thư cô nương lúc nãy nhìn hắn ta cực không vừa mắt mà giờ đã nói chuyện với nhau rất vui, thỉnh thoảng bị trêu đến bật cười. Nhưng thật ra vị Chiếu Vô Nhan kia vẫn bình bình thản thản, vẫn duy trì khoảng cách tương đối.
"Cũng may ngươi chưa đi mất!" Trúc Bích Quỳnh có chút kích động tiến lên.
"Hả... Xin hỏi cô nương là?"
Biểu hiện của Hứa Tượng Càn thật là ôn tồn lễ độ. Ở trước mặt người xa lạ, hắn ta sẽ không thiếu thốn phong độ.
Trúc Bích Quỳnh nhìn nhìn xung quanh, hiển nhiên hoàn cảnh trong trà xá này cũng không tiện nói chuyện, cho nên nàng kéo Hứa Tượng Càn đi ra ngoài:
"Chúng ta đi ra ngoài nói đi."
Hứa Tượng Càn vung tay tránh khỏi nàng, lui về phía sau một bước, dùng khóe mắt chú ý vẻ mặt của Chiếu Vô Nhan, miệng thì nói:
"Cô nương, thỉnh tự trọng, Hứa mỗ không phải người tùy tiện."
Trúc Bích Quỳnh ngẩn người: "Ta cũng không phải!
Nàng lập tức khó thở: "Ta có việc tìm ngươi! Chúng ta đi ra ngoài nói, rất rất gấp!"
Hứa Tượng Càn vẫn không nhanh không chậm mà nói:
"Có việc thì cứ nói ở chỗ này. Từ trước đến nay Hứa mỗ làm việc quang minh lỗi lạc, không có gì không dám nói với người khác!"
Trúc Bích Quỳnh đang muốn mở miệng thì bỗng ý thức được chuyện này cần bảo mật. Cố tình cái tên trán cao này lại không nhạy bén gì cả, nàng buồn bực trừng hắn ta một cái, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Tượng Càn cũng không để ý tới, trực tiếp ngồi trở lại trước bàn trà, lắc đầu bật cười:
"Phật môn nói thân thể là thân xác thối tha mà thôi, không phải không có đạo lý. Quá phiền phức, luôn khiến ta gặp phải những chuyện buồn rầu... Ai!"
Hắn ta thở dài một tiếng: "Nhưng mà, nữ tử quần đảo gần biển cũng quá nhiệt tình mãnh liệt".
Tâm mắt của Chiếu Vô Nhan rộng lớn hơn chút, nghe vậy chỉ nói:
"Coi thân thể là thân xác thối tha, chỉ là một mạch trong đó. Thật ra chủ lưu của Phật môn coi thân thể là thuyền con khổ hải."
"Sư tỷ có kiến thức quá rộng rãi!"
Đúng lúc này, trong tai hắn ta truyền đến tiếng nói của Trúc Bích Quỳnh:
"Khương Vọng gặp nguy hiểm!"
Hứa Tượng Càn vừa mới khen một câu, lời nịnh nọt gì còn chưa kịp nói ra thì đã lập tức đứng bật dậy, không kịp nói lấy một lời thì biến mất khỏi trà xá.
Tử Thư ngẩn người: "Hắn làm gì..."
Chiếu Vô Nhan lại cười, tự vẫy tay bảo tiểu nhị tới tính tiền:
"Đại khái là nữ tử quần đảo gần biển thật sự quá nhiệt tình."
Hứa Tượng Càn đuổi theo ra khỏi trà xá, đi theo bóng dáng Trúc Bích Quỳnh, quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Hắn ta giấu dáng vẻ cà lơ phất phơ đi, vẻ mặt nghiêm túc dị thường:
"Ngươi là ai? Khương Vọng làm sao?"
"Tạm thời ngươi đừng quan tâm ta là ai." Trúc Bích Quỳnh vội vàng nói: "Ngươi nói ngươi và Khương Vọng tình như thủ túc, chắc ngươi có biện pháp lập tức liên hệ với hắn đúng không? Hiện tại hắn cực kỳ nguy hiểm! Có một cường giả đỉnh cao Ngoại Lâu Cảnh muốn giết hắn!"
"Ai muốn giết hắn?" Hứa Tượng Càn chau mày.
"Trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu, Hải Tông Minh! Mau, đừng chậm trễ thời gian, ngươi mau liên hệ với Khương Vọng đi!"
Trong lòng Hứa Tượng Càn có vô số nghi vấn, nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm dò hỏi.
"Hiện tại ta cũng không liên hệ được..."
Trúc Bích Quỳnh giận dữ: "Không phải các ngươi là Song Kiêu núi Cần Mã gì đó sao? Không phải tình như thủ túc sao? Hóa ra tất cả đều là ngươi lừa cô nương thôi à?"
"Đừng có gấp đừng có gấp." Hứa Tượng Càn vội vàng ngăn lại tiếng quát to của nàng: "Ta có biện pháp, ta biết có người có thể lập tức liên hệ đến Lâm Truy. Hiện tại chắc chắn Khương Vọng đang ở Lâm Truy."
"Ai?"
"Lý Phượng Nghiêu!"
Hứa Tượng Càn chà chà tay:
"Nhưng hiện tại nàng ở đảo Băng Hoàng, gần đây đảo đó bị Điếu Hải Lâu khống chế, không quá hòa bình với những đảo bị Tề Quốc khống chế. Ta phải nghĩ biện pháp nhanh chóng trà trộn qua bên đó."
"Ta có biện pháp!" Trúc Bích Quỳnh cũng không vô nghĩa, nói thẳng: "Ngươi đi với ta."
Lúc này Khương Vọng cũng không biết ác ý và thiện ý nhằm vào mình ở chốn xa xôi nọ.
Hắn tự cảm thấy đã giải quyết xong tất cả những chuyện ở Đông vực, sau khi trên người nhẹ nhàng không còn gánh nặng, nỗi nhớ An An càng khó có thể kiềm chế.
Hiện tại An An đã cao lên bao nhiêu? Có đọc sách đàng hoàng hay không? Luyện võ công thế nào rồi...
Con bé có sống vui vẻ ở Lăng Tiêu Các không?
Trong lòng hắn mang theo nỗi nhớ như vậy.
Sau khi rời khỏi Tinh Nguyệt Nguyên, hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc đã bước vào lãnh thổ Trịnh Quốc khi sắc trời vừa tối xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận