Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2621: Hội tại Trường Hà (2)

Doãn Quan cười, nói với Tống Đế Vương:
"Ta còn tưởng nếu giết người Tống quốc... ngươi còn hỗ trợ thêm chứ! ".
Tống Đế Vương buồn bực:
"Tổ chức chúng ta càng ngày càng lớn mạnh, quy chế điều lệ cũng phải theo kịp chớ! Làm ăn là phải theo nguyên tắc, giết người miễn phí là không có khả năng. Cái này Biện Thành Vương dạy vậy mà! Tặng thêm tiền càng không có khả năng. Quân tử yêu tiền, dùng là đúng đạo. Quân tử phá tài, muốn dùng vô phương!"
Sau chuyến đi Cảnh Quốc, vị Tống Đế Vương tân nhiệm này, "Ác quân tử" Lăng Vô Phong của Tống quốc, đã trung thực hơn rất nhiều.
Biện Thành Vương này không nhận đơn thì thôi, vừa nhận đơn liền giết từ Cảnh Quốc tới Ngụy Quốc, thật quá con mẹ nó hung hăng càn quấy!
Nếu không phải Biện Thành Vương và Tần Quảng Vương đại náo hồ Sùng Loan, lại ở Ngụy Đô giết quốc cữu Ngụy Quân bên đường, khiến cho thiên hạ chú ý, chưa chắc bọn họ đã chạy thoát khỏi Cảnh Quốc.
Tóm lại, như lời Tần Quảng Vương nói, chỉ cần có đủ thực lực, trò dở hơi gì tổ chức cũng có thể cho phép. Quy định Biện Thành Vương không cho lạm sát đã có từ lâu rồi.
Doãn Quan:
"Nhưng mặc dù Biện Thành Vương không đến, nhưng lại phái sủng vật đến hỗ trợ."
Ngỗ Quan Vương ngẩn người, tốt xấu gì ông ta cũng đồng hành với Biện Thành Vương ở Thịnh Quốc một thời gian, vậy mà không hề biết Biện Thành Vương còn có "sủng vật", lại còn là sủng vật có khả năng tham dự nhiệm vụ cấp bậc này.
Vị Diêm La lục điện này thật sự là sâu không lường được.
"Sủng vật gì?"
Tống Đế Vương hứng thú hỏi.
Doãn Quan khẽ cong ngón trỏ, kéo ra một cái lồng nhỏ bỏ túi, trong lồng đen thui như trống rỗng, ngay khi Tống Đế Vương vừa nảy ra suy nghĩ ấy, trong lồng đột ngột mở ra một đôi mắt chim!
Điên cuồng! Hỗn loạn! Cực ác!
Sau khi ánh mắt đáng sợ này xuất hiện, con yến không đuôi đen thui mới xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hiện ra hình dáng ở trong lồng giam.
"Mẹ nó!"
Ngỗ Quan Vương đã quen làm đủ chuyện xấu, cũng bị dọa giật mình.
Đã biết sủng vật của Biện Thành Vương nhất định sẽ không giống người thường, nhưng vẫn không ngờ nó hung tới như vậy!
Có thể nuôi cái loại chim chí ác như này làm sủng vật, Biện Thành Vương còn có thể là người tốt gì! Bình thường áp chế bản thân chắc là vất vả lắm! Nói không chừng thấy máu liền khát, thấy thịt liền đói.
Vì sao Biện Thành Vương không cho Diêm La khác lạm sát, liền có thể giải thích được. Rõ ràng là đang ngăn cản ác niệm của bản thân hắn mà thôi!
Chẳng trách giết một Du Khuyết đã bị phế bỏ, mà cũng phải giết cả nhà. Giết người thấy máu rồi là khó tự kiềm chế được mà!
Ngỗ Quan Vương càng thêm tò mò về bản tôn của Biện Thành Vương. Trở thành một người xấu như vậy không phải bình thường mà tạo ra được, chỉ tạo ra mấy lần thảm án diệt môn làm sao mà đủ được, ít nhất cũng phải tàn sát qua tám mươi một trăm cái ấy!
Con yến không đuôi trong lồng vừa mở mắt, bầu không khí của cả đội liền trở nên hiểm độc tàn ác.
Ánh mắt Bình Đẳng Vương ngưng trọng:
"Bộ dáng này... Chẳng lẽ là Yến Kiêu trong truyền thuyết?"
"Hẳn là vậy" Doãn Quan thuận miệng:
"Biện Thành Vương nói với ta là vậy."
Bình Đẳng Vương nhất thời tắt tiếng.
Loại hung vật như Yến Kiêu, hoàn cảnh sinh ra cực kỳ hà khắc. Không phải chỉ giết một hai người là bồi dưỡng ra được. Rốt cuộc Biện Thành Vương đã làm những gì?
Bình thường lãnh khốc đến mức gần như không có tình cảm, nuôi sủng vật lại là cái kiểu điên cuồng hỗn loạn như thế này. Đây là loại người mâu thuẫn đến mức nào!
Tống Đế Vương lên tiếng:
"Bên trên một con chim, phía dưới một con chim, ghép lại không phải là chữ "Biện" sao? Thật không hổ là Biện Thành Vương!"
Câu chuyện cười này lạnh quá, lạnh đến mức thi thể Ngỗ Quan Vương mượn đến cũng có chút chịu không nổi, cúi đầu ho khan.
Doãn Quan bật cười:
"Chuyện cười này thật là buồn cười, lát nữa ngươi nói trực tiếp với hắn đi."
Tống Đế Vương lập tức câm miệng.
Trường Hà không gợn sóng, bóng người chiếu xuống mặt sông.
Áo bào đen tối tăm, nối đuôi nhau, dần dần đi xa.
.
.
Cái gọi là lục địa chi hãn hải, bình đẳng chiếu hình từng con người đi ngang qua.
Bất kể là sát thủ, Thiên tử, hay thứ dân.
Người này như thế nào, ảnh ngược Trường Hà sẽ như thế đó.
Cửa vào Thái Hư sơn môn ẩn trong vô tận lưu sa, ít người biết đến.
Trước khi Thái Hư Huyễn Cảnh được thành lập, Thái Hư phái cũng là đại tông trong thiên hạ, đã chiến đấu lâu dài với Ma tộc. Hư Uyên Chi vang danh bất hủ sừng sững ở Biên Hoang, đã từng giao thủ với đại đa số Ma Quân hiện thời. Sau khi Thái Hư Huyễn Cảnh được thành lập, trọng tâm của môn nhân Thái Hư mới bắt đầu chuyển dời.
Đến khi Thái Hư Huyễn Cảnh bắt đầu mở rộng phạm vi ra hiện thực, để tiện cho sự giám sát của các nước, trong nội cảnh mỗi nước đều được mở thêm một lối vào sơn môn Thái Hư.
Chỉ cần treo ngọc bài giám sát nhiệm vụ lên, cường giả sáu nước có thể ra vào Thái Hư tông bất cứ lúc nào họ muốn.
Đương nhiên, nếu không phải người của sáu nước, sẽ không thể đi xuyên qua những cánh cửa được thiết lập ở những nơi bí ẩn của các nước.
Vào thời gian Thiên Hạ Hội Minh, sao băng không ngừng xẹt qua bầu trời.
Đông Hoàng Tạ Ai, Chân Quân lão tổ quanh năm bế quan của Thiết Quốc Quan Đạo Quyền, Đàn chủ Long Hổ Đàn Ngụy quốc Đông Phương Sư, phó tướng Thịnh Quốc Mộng Vô Nhai, quốc tướng Tống quốc Đồ Duy Kiệm, tiền tướng quốc Việt quốc Cao Chính...
Những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, xuyên qua hiện thời, từ mọi phương hướng, tụ về phía sơn môn Thái Hư.
Hoàng đế Đại Trang quốc Trang Cao Tiện, mặc miện phục Thiên tử, đầu đội bình thiên quan, đi thẳng lên trời, tự mình tới liên minh. Hình ảnh chiếu xuống trường hà, chiếu thấy sự huy hoàng.
Đương nhiên không cần phải mang theo thị vệ, vì cả Trang Quốc cũng không tìm ra tồn tại mạnh hơn ông ta. Nếu nói về nghi trượng, ông ta còn chưa có tư cách bày nghi trượng trước mặt chư vị đại diện của các nước bá chủ.
Thái Hư Hội Minh lần này quá quan trọng, nên càng chẳng có ai chờ ông ta. Người đến muộn, sẽ bị từ chối chặn luôn ngoài cửa, mất đi tư cách tham dự thịnh yến này.
Ông ta muốn mang hộ vệ theo thì phải đích thân kéo hộ vệ cùng bay.
Hòa thượng Chiếu Hoài bị đuổi đi, lão tăng Khổ Giác bị cấm túc, Trường Hà vô tận bao la, thiên địa rộng lớn vô biên.
Ông ta đã nghĩ kỹ sau Thái Hư Hội Minh mình sẽ nên làm gì, và cũng đã đặt cả quyết tâm. Đương nhiên là có nguy hiểm, nhưng nếu phá được gông xiềng, thì ông ta cũng nguyện ý đánh cược, rồi lại đánh cược.
Liên quan đến vận mệnh, dù có bất đắc dĩ hay không, thì ông ta cũng đã thực hiện rất nhiều lần. Và lần nào cũng giành được thắng lợi cuối cùng, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Đương nhiên đôi khi cũng sẽ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Thí dụ như người của thành Phong Lâm vẫn chưa chết hết, ví dụ như trong thành Bất Thục chưa thấy thi thể Chúc Duy Ngã, chỉ là không rõ tung tích.
Thí dụ như...
Lúc băng ngang qua Trường Hà, ông ta gặp phải đương kim chi chủ của Ung quốc!
Ánh mắt Trang Cao Tiện ngưng lại.
Sao lại gặp phải Hàn Húc?
Thân hình đang bay nhanh của ông ta khựng lại, Hàn Húc đi ngang qua, bước chân cũng chậm hẳn đi.
Người Tần chuộng màu đen, Tây cảnh đều lấy màu đen làm đầu.
Là Thiên tử Ung quốc, miện phục của Hàn Húc là nền đen viền vàng, ly châu cũng là huyền châu, vừa tôn trọng quyền lực của Tần quốc, vừa giữ lại một chút từng là cường quốc một phương của bản thân.
Trang Quốc là Đạo thuộc quốc, lấy núi Ngọc Kinh làm tông, nên ưa màu trắng. Đồng thời Trang Quốc còn là mảnh đất ngày xưa đại tướng của Ung Quốc tách đất tự lập.
Miện phục Thiên tử của Trang Cao Tiện là nền trắng viền vàng, ly châu cũng là bạch châu.
Một đen một trắng, mỗi người có vương miện của mình.
Quốc chủ hai nước Trang Ung, bất ngờ gặp nhau tại Trường Hà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận