Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2347: Sau khi ta đi, cứ lấy đó mà hoài niệm!

Kẻ địch là thầy dạy tốt nhất.
Mỗi một cường giả có thể duy trì tiến bộ thần tốc, đều sẽ không thiếu năng lực học hỏi từ đối thủ.
Khương Vọng ăn cơm trăm nhà, càng là kẻ kiệt xuất trong số đó.
Nhưng tuyệt kỹ có thể trở thành đòn sát thủ, trong tình huống có danh sư chỉ điểm, muốn thấu hiểu tinh túy bên trong cũng thường cần một lượng lớn thời gian và công sức để lĩnh ngộ.
Không thể nào để ngươi vừa nhìn là hiểu, vừa dùng là biết.
Trừ phi là Khương Vọng đã đạt tới Thần Lâm cảnh, lại đi quan sát đối thủ lúc đó đang ở Đằng Long cảnh.
Trong tuyệt đại đa số tình huống, loại quan sát và học tập trong trận này, chỉ có thể học được vài phần ý cảnh. Muốn thật sự hóa thành của mình tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Ví dụ như đứng từ bên cạnh quan sát kiếm khí thành tơ của Trương Tuần, đến khi luyện thành Sương Tuyết Minh của bản thân, Khương Vọng cũng phải trải qua thời gian mày mò rất dài, thậm chí ngay từ đầu phương thức luyện ra kiếm tơ cũng đã khác với Trương Tuần.
Duy chỉ có thức Khổ Hải Hồi Thân này;
tuy Khương Vọng mới gặp lần đầu tiên, nhưng khi sử dụng đã đạt được bảy phần chân ý, bởi vì đã biết hết bí mật trong đó, sau đó mới tái hiện lại hình dáng của nó.
Cho nên vì sao nói Tri Văn chung là chí bảo Phật tông, sao lại vì nó mà từ Đại Bồ Tát đến chân truyền của Cổ Nan sơn và Hắc Liên tự đều tranh chấp sinh tử, sao lại vì nó mà Tu Di sơn lại người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên!
Giờ phút này, Khương Vọng sương trắng khoác vai phủ phất phới, đạp mây cất bước đi, tiêu sái thong dong khôn tả.
Mà khi hắn đột nhiên quay người lại, dường như đã thoát khỏi biển khổ mênh mông kia.
Hàn quang lóe lên.
Tựa như đang đứng trên Thiên Nhai đài nhìn về phía đông, ngắm nhìn thủy triều "Nhất Tuyến Thiên" kia!
Đến cảnh giới hiện tại của Khương Vọng, rất nhiều chiêu thức khi xưa đều khó lòng phát huy tác dụng.
Kiếm thuật hắn dùng để giao chiến sinh tử, chẳng qua chỉ là Nhân Tự Kiếm pha trộn cùng tất cả Nhân Đạo kiếm thức, Khuynh Sơn Nhất Kiếm tuyệt đỉnh phối hợp cả Kiếm Tiên Nhân và ngũ phủ, cùng với hai thức Chân Ngã Đạo Kiếm trình bày đạo đồ.
Hai thức đầu tiên đại diện cho kiếm ý và kiếm thế cực hạn của Khương Vọng.
Còn kiếm chiêu sắc bén đến đỉnh điểm của hắn, chính là Sương Tuyết Minh pha trộn kiếm khí thành tơ và Tương Tư Sát Kiếm, phạm vi của kiếm thức này rộng nhất, cũng phức tạp nhất.
Trong đó "Danh Sĩ Thất Vọng, Sinh Tử Hết Thù", là kiếm thức Khương Vọng thường dùng nhất trong Nhân Đạo kiếm thức, sau này thấy Trường Hạp, ngắm Thiên Liệt, diễn ý luyện chiêu, thăng cấp thành kiếm thức "Nhất Tuyến Thiên". Vẫn duy trì tính ngắn gọn và sắc bén độc nhất vô nhị của nó.
Khi nó xuất hiện, thường là để bêu đầu đối thủ mà đến.
Nhưng Lộc Thất Lang không phải dễ đối phó.
Khổ Hải Hồi Thân đương nhiên tuyệt diệu, Nhất Tuyến Thiên đương nhiên sắc bén.
Có điều trước khi chuông vang, hắn đã tránh lui.
Hắn lấy linh cảm xưng vương, nhưng không ỷ lại vào linh cảm. Hắn càng tuân theo phán đoán của mình về chiến đấu, linh cảm có khi là nét bút của thần, có khi chỉ là dệt hoa trên gấm. Tuy hắn chạy sai mấy lần vì trốn tránh Tri Văn chung, nhưng trước khi Tri Văn chung có động tĩnh tiếp theo, hắn sẽ không chủ quan.
Chim sợ cành cong không có gì đáng cười, chim bị bắn chết mới gọi là đáng thương.
Khi đường ranh giới phân cách thiên địa kia như thủy triều ập đến, thân hình Lộc Thất Lang đã ở ngoài ngàn trượng. Mà kiếm quang như sấm chớp xuyên thủng trời cao, nổ thành ngàn vạn tia, lại mang đến cho Khương Vọng một trận mưa ánh sáng.
Hắn tuyệt đối không chịu thả Khương Vọng đi, nhưng đối mặt với Tri Văn chung và Tam Muội Chân Hỏa đã nhiều lần tung hoành, hắn cũng tuyệt đối không tự phụ vào phòng ngự của mình.
Một luồng kiếm triều nghênh đón mưa kiếm quang.
Kiếm quang và kiếm quang chém giết khắp nơi trong tầm mắt.
Trong quầng sáng khiến người ta hoa cả mắt, hình ảnh Khương Vọng xuất hiện rõ ràng, như một yếu tố cốt lõi nhất trong bức tranh, cố định trong cuộn tranh dài đã hỗn loạn này.
Chỉ thấy lửa đỏ quấn quanh thân hắn, kiếm quang chiếu rọi vào mắt, thanh sam phất phơ, đứng trên đỉnh ngọn sóng.
Hắn dùng kiếm triều làm tuấn mã, giờ phút này lại nhảy ra khỏi kiếm triều, bất chấp tất cả xông vào trong cơn mưa kiếm.
Vô số kiếm quang cắt ra từng vết thương trên người hắn, sinh cơ của Bất Lão tuyền lại tuôn trào lấp đầy.
Bên kia Lộc Thất Lang còn đang đấu kiếm từ xa, vận dụng kiếm thuật đến cực hạn, đủ loại kỹ xảo hoa lệ chia cắt từng đoạn kiếm triều. Bên này, đối thủ của hắn hoàn toàn buông bỏ kiếm thế, ngay cả phòng ngự cũng mặc kệ, như ngựa điên mất khống chế, đã giết đến trước mặt.
Quả thực là mãng phu!
Nhưng quá thích hợp.
Trận địa kiếm quang mang đậm tài hoa chiến đấu mà Lộc Thất Lang khổ tâm bện dệt, cứ như vậy bị đột phá. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, bản thân Khương Vọng này chính là một thanh kiếm sắc. Mỗi lần đều có thể tiến vào chiến cuộc từ phương hướng thích hợp nhất, nhanh chóng hoàn thành mục đích chiến thuật của mình.
Hắn đã lùi đủ một ngàn trượng, giờ phút này Khương Vọng đang tiến gần trong vòng trăm trượng!
Bất đắc dĩ xoay ngang Dã Bình, dẫn nổ tất cả kiếm quang trước người. Thân ở trên không trung, đạp hoa thành đường, lui về thần sơn. Đương nhiên đây là phương hướng chính xác nhất trước mắt, mỗi một bước Khương Vọng truy đuổi về thần sơn, hắn đều lãng phí thời gian chạy trốn một cách vô ích.
Bỗng nhiên quanh thân có gió thổi, biển thông thiên cuồn cuộn xôn xao.
Thân chịu Bát Phong Long Hổ!
Lộc Thất Lang vuốt ngón tay một cái, khí kình quanh người gào thét như bạch mã, mang theo hắn nhảy ra khỏi trói buộc, thoát đi trăm trượng.
Giác Mộc Giao, Tâm Nguyệt Hồ... Phía trước vừa vặn có Thất Linh hiển hiện, trấn áp nguyên khí, cố định Ngũ Hành.
Nhưng Thất Linh chuyển động giữa hương hoa, nguyên lực cuồng bạo kia chợt hóa hư vô, mà hư không nở rộ muôn hoa, Lộc Thất Lang đạp hoa thành cầu, cứ thế vượt qua.
Siêu phẩm đạo thuật Bát Phong Long Hổ!
Siêu phẩm yêu thuật Bạch Câu Quá Khích!
Siêu phẩm đạo thuật Thương Long Thất Biến!
Siêu phẩm yêu thuật, Mộng Lý Tầm Hương!
Trong nháy mắt này công thủ chuyển đổi, nhanh đến mức không kịp nhìn.
Cả hai đều không chiếm được chút lợi thế nào, nhưng Khương Vọng đã đến gần.
Há mồm là thành lôi âm, Lộc Thất Lang đã phong bế nhĩ thức.
Chuông đồng trong tay sắp lay động, Lộc Thất Lang chân đạp Thất Tinh, lại kéo giãn khoảng cách.
Kim quang trong đồng tử đột nhiên bắn ra!
Triều Thiên Khuyết ầm ầm đẩy tới, trấn áp thế giới thần hồn.
Nhưng trong thế giới thần hồn của Lộc Thất Lang, bồ công anh mọc đầy khắp nơi, bồ công anh trắng bay lả tả khắp trời, cùng nhau bay lên tận chín tầng mây, thậm chí chỉ trong khoảnh khắc đã chặn lại được tòa Thiên Môn cổ xưa kia.
Trong lúc nhất thời Lục Dục Bồ Tát cũng không cách nào đẩy Thiên Môn.
Lộc Thất Lang chỉ mong nhất thời đó, muốn Khương Vọng tự mình cân nhắc trả giá, biết khó mà lui.
Rầm rầm rầm!
Khương Vọng lựa chọn cưỡng ép đẩy mở!
Cửa đá Triều Thiên Khuyết đều nứt vỡ! Phật chưởng mang hào quang đầy màu sắc đã vươn vào trong bồ công anh bay múa đầy trời, lòng bàn tay hiện cột sáng vàng, trực tiếp đánh vào Uẩn Thần điện của Lộc Thất Lang.
Trước tiên tự làm bị thương mình, sau lại đả thương địch.
Trong nháy mắt thất thần, Lộc Thất Lang chợt tỉnh táo lại, đánh vỡ sương mù, tiếp quản thân thể, đột nhiên lộn nhào một cái, tránh thoát họa đầu rơi.
Nhưng tường vi nở ra nơi ngực lại bị một kiếm cắt đứt! Máu chảy như suối trong lồng ngực!
Nhìn Lộc Thất Lang chỉ trong nháy mắt lại chạy ra ngoài ngàn trượng, Khương Vọng chỉ vẩy trường kiếm lên, đóa tường vi này đã bay trên không trung, khoảnh khắc sau đã tàn lụi, cánh hoa bay đầy trời.
"Sau khi ta đi, cứ lấy đó mà hoài niệm!"
Rồi quay người rời đi.
Lời này nói tựa như hắn có thể giết Lộc Thất Lang mà không giết, cố ý chỉ chém Yêu chinh của hắn mà thôi.
Không phải không muốn, mà là không thể.
Trận giao phong ngắn ngủi khởi đầu bằng Khổ Hải Hồi Thân, hắn hoàn toàn dựa vào khí huyết và thần hồn sung mãn, theo phương thức không tính toán hao tổn mà chiếm được tiên cơ; chứ không phải nói kiếm thuật của hắn áp đảo Lộc Thất Lang.
Nhưng chiến tranh chính là ỷ mạnh hiếp yếu, lấy đông đánh ít, chiến đấu cũng như vậy.
Tựa như lúc trước quyết đấu với Trọng Huyền Tuân ở Điểm Tướng đài, Trọng Huyền Tuân cũng dựa vào tinh luân vỡ vụn để giành được tiên cơ. Hiểu được cách lợi dụng ưu thế của bản thân, mới là người hiểu thắng bại.
Lộc Thất Lang bị trọng thương vội vàng thối lui, cố nén đau đớn kịch liệt huy động Dã Bình, chém nát tiếng sấm Khương Vọng lưu lại.
Hắn hoàn toàn hiểu câu này chỉ là để khích tướng tâm thần của mình, Khương Vọng đã trốn thoát, nhưng lại chờ mong lôi âm của mình lưu lại còn có thể lập công - Đi như sấm sét vắt ngangt rời cao, đánh như thủy triều dư thừa tự tin. Quả là một đối thủ đáng sợ.
Hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi điều này, cũng không hề cam chịu.
Nhưng đương nhiên hắn sẽ vĩnh viễn không thể quên được mấy chữ này.
Vết thương bị chém Yêu chinh, đương nhiên là... nỗi đau vĩnh hằng!
Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nghiêng người, kiếm mỏng quét ngang. Lại thấy hư không xao động, Khuyển Ứng Dương bước ra.
"Ngươi sao rồi?"
Khuyển Ứng Dương nói xong, tay hiện ánh ngọc, đưa tới, định trị thương cho hắn.
Lộc Thất Lang lại lui về phía sau một bước:
"Đừng lãng phí sức lực, hắn không phải Thần Lâm bình thường!"
Khuyển Ứng Dương chú ý tới, Lộc Thất Lang nói không nên lãng phí lực lượng, chứ không chỉ là không nên lãng phí thời gian.
Rốt cuộc là chiến lực kinh khủng đến mức nào mà khiến cho Lộc Thất Lang vẫn luôn ngạo mạn như vậy cũng phải nói như vậy?
Hắn vốn định nói:
"Dù có là Thần Lâm phi phàm đến đâu chăng nữa, chẳng lẽ còn có thể làm ta bị thương hay sao?"
Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Lộc Thất Lang, nhớ tới Dương Dũ, Thử Già Lam, Chu Lan Nhược đã chết dưới kiếm của Khương Vọng, hắn chỉ hướng ngoắc tay một cái về phía vết thương của Lộc Thất Lang, bắt được một luồng ý cảnh sắc bén, nói một tiếng "Bảo trọng", rồi biến mất tại chỗ.
Tầng tầng hư không gợn sóng lăn tăn, Khuyển Ứng Dương đang đi trong vệt quang, khí tức đang chạy trốn phía xa kia, đã ra sức ẩn giấu... nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị bắt giữ.
Thiếu chủ Lộc gia bị thương nặng như vậy, không biết vị lão tổ kia sẽ nổi giận đùng đùng ra sao.
Cũng nên bắt Nhân tộc phải trả giá tương xứng, để cho chúng thấy uy phong của Chân Yêu!

Cái gì là uy phong của Chân Yêu.
Trước Khương Vọng, Hùng Tam Tư đã được chứng kiến trước.
Đáp án của gã là...
Chẳng qua chỉ thế mà thôi!
Gã xuất thương đâm vào Phong Thần đài, dẫn tới va chạm chính diện với mạng nhện. Lại rút thương mà đi, thu hồi kim hải về mũi thương.
Một thức Cố Nhân Quy, đi theo con đường thương ý, cho nên nó không bị không gian, nguyên lực, mũi kiếm, kiếm khí, tất cả những thứ bên ngoài ảnh hưởng. Trực tiếp dùng tâm ấn tâm, đâm tâm trạng của mình vào trong tâm trạng của Chu Huyền. Cuối cùng lại quy về máu thịt, trực tiếp phá hủy trái tim Chu Huyền.
Chiêu này có thể nói là nắm chắc chân lý thương thuật, điểm hóa tùy tâm, đã đạt tới cảnh giới tông sư.
Tuy Chu Huyền đã vận dụng thần thông, nhưng trong lòng ả vẫn chưa coi Hùng Tam Tư là đối thủ ngang tầm. Cho nên khi Hùng Tam Tư xuất thương đâm vào Phong Thần đài, ả đã lựa chọn phương thức trấn áp thô bạo.
Ả đã bỏ qua dấu hiệu cảnh báo, vừa muốn thắng được trận chiến ác liệt này, vừa phải bảo vệ bố trí của Phong Thần đài. Chính vì thế mà giờ đây cả thần lẫn ý đều bị thương, liên lụy đến cả trái tim.
Dưới bầu trời biến ảo vô tận, ả bị đánh cho ngửa đầu tóc rối, mối liên hệ với thế giới Thần Tiêu này cũng bị xé rách dễ dàng!
Nhưng cũng bởi lần ngửa đầu này, Hùng Tam Tư không thể nhìn thấy đôi mắt của Chu Huyền đang hiện lên Nhật Nguyệt Tề Thiên, khóe mắt lan ra hoa văn yêu dị màu đen, hoa văn ấy bao phủ tròng mắt, che lấp nhật nguyệt, ẩn giấu ngũ quan, bò đầy khắp khuôn mặt.
Hùng Tam Tư còn chưa kịp nhận ra tình thế đã thay đổi, đã thu thương cất bước, thừa thế truy kích, hai tay nắm chặt thanh thương mạ vàng, vung vẩy đánh xuống. Mũi thương tựa quả chùy nặng giáng xuống, đập thẳng vào mặt trống. Muốn giết Chân Yêu nghe trống dậy!
Nhưng tiếng trống đã lâu không vang lên ấy, lại không thể toại nguyện.
Bởi vì trên gò má Chu Huyền, có một bàn tay úp lên.
Tay của Chu Huyền.
Dưới mu bàn tay, tất cả yêu văn lan tràn đều biến mất. Lòng bàn tay hướng lên trên, nắm chặt lấy mũi thương!
Ong!
Thân thương khẽ run, phát ra tiếng rung liên miên như sóng thủy triều.
Hùng Tam Tư lại ngưng bặt giữa không trung!
Lúc này gã lại một lần nữa lấy linh làm máu, một mình thành trận, phát động lực lượng vô tận, từ trên cao nghiền xuống.
Nhưng bàn tay kia của Chu Huyền cứ như vậy bình tĩnh nắm mũi thương, không nhúc nhích chút nào.
Tuy có lực lượng của núi sông, không thể di dời mảy may.
Mà đôi kiếm nhỏ kia lại bị ả tiện tay vứt bỏ, rơi vào trong biển mây mênh mông.
Lúc này Hùng Tam Tư có thể nhìn thấy gương mặt Chu Huyền, hàng mi nhíu lại, sát khí ngưng tụ thành thực chất, chỉ trong nháy mắt đã đẩy đối thủ đưa đến chiến trường giáo vàng ngựa sắt. Sau đó lấy mắt làm thương, lấy ánh mắt làm mũi nhọn, thế muốn xuyên qua đồng tử!
Nhưng mục quang sắc bén như dao cạo của gã đâm vào đôi mắt ấy, lại vô thanh vô tức biến mất, không thấy chút gợn sóng.
Chu Huyền đương nhiên là cường giả Chân Yêu, không có gì phải nghi ngờ.
Thất Tội thương bị một kiếm của ả cắt đứt, đang đối mặt với Khuyển Ứng Dương, cũng bị cắt đứt dễ dàng. Khả năng khống chế đối với đại đạo âm thanh đã đạt đến cực hạn. Dị tượng trọng đồng Nhật Nguyệt Tề Thiên tùy ý xoay chuyển âm dương.
Nhưng tất cả những điều đó đều không đáng sợ.
Đáng sợ chính là thái độ bình tĩnh không chút xao động hiện tại!
Vẫn là đôi mắt ấy, vẫn là dị tượng Nhật Nguyệt Tề Thiên, vẫn là gương mặt đó.
Nhưng tất cả đã khác.
Chu Huyền bình tĩnh nhìn Hùng Tam Tư, bình tĩnh dời bàn tay che mặt, đương nhiên cũng bình tĩnh gạt mũi thương của Hùng Tam Tư sang bên với một sức mạnh kiên định không thể lay chuyển, ả thản nhiên nói:
"Ngươi cho rằng đối thủ hiện giờ của ngươi là ai?"
Hiển nhiên kẻ đang chủ đạo cơ thể này không còn là Chu Huyền!
Giọng nói gằn ra từ trong kẽ rằng của Hùng Tam Tư, mỗi một chữ đều thấm đẫm máu, mỗi một chữ đều nặng nề trầm trọng:
"Hổ! Thái! Tuế!"
Chu Huyền chậm rãi nói:
"Ngươi cũng có thể gọi ta là Tam Ác Kiếp Quân. Nhân, yêu, ma, đây chính là tam ác của ta."
Hổ Thái Tuế khống chế thân thể này, đã không còn che giấu điều gì. Khi bắt Chu Huyền ở Ma Vân thành, hắn đã thuận tay chôn xuống linh chủng.
Vốn là một nước cờ bố cục cho sau này, vừa vặn lại dùng được vào hiện tại.
Cho nên vì sao Khuyển Ứng Dương và Chu Huyền được triệu vào thế giới Thần Tiêu.
Vì sao khi ấy Hổ Thái Tuế vẫn giữ im lặng.
Quân cờ của Lộc Tây Minh rơi vào bàn cờ, Hổ Thái Tuế hắn cũng thế!
Chu Ý trọng thương đã không được hắn để vào mắt, sau khi đạo đồ đỉnh cao của hắn đã thông suốt, càng là như vậy.
Lúc Chu Huyền bị Hùng Tam Tư đả thương, hắn cũng thuận thế dẫn phát linh chủng, cấy yêu văn vào. Trong thời khắc mấu chốt Chu Huyền dốc toàn lực đối địch, lại dùng uy lực của Thiên Yêu ra tay tiếp quản thân thể này.
Đương nhiên thế giới Thần Tiêu thiên ngoại vô tà, nhưng linh chủng của hắn được chôn ở thiên ngoại, bố cục của hắn ở ngoài quy tắc thế giới này.
Cho nên giờ phút này, Chu Huyền mà hắn đang nắm trong tay đã trở thành kẻ mạnh nhất thế giới này.
Hắn đã thắng được con đường trên tuyệt đỉnh trong thế giới Thần Tiêu, đã thắng được đầy bồn đầy bát, nhưng hắn vẫn có thể thắng được nhiều hơn nữa!
Đã thấy được con đường trên đỉnh cao, nhưng làm sao để bước lên, làm sao để nhanh chóng siêu thoát?
Vẫn phải nhờ tới nơi này!
Đương nhiên Hùng Tam Tư không chịu từ bỏ giãy giụa, cho dù hắn đã tuyệt vọng rất nhiều lần.
Cây thương mạ vàng vốn bị hắn nắm chặt, cho dù dùng lực lượng hay quy tắc đều không thể lay động mảy may. Hắn bèn buông lỏng trường thương, nhảy vọt lên cao, giang rộng trên không trung thành một chữ "Đại" tự do, lao về phía "Chu Huyền" tựa như dã thú.
Huyết diễm cuồn cuộn như khói lửa lên tận trời cao, binh sát phía sau hắn kết thành ảo ảnh thiên quân vạn mã.
"Ta" không phải là sự tồn tại cụ thể, "Ta" là tập hợp của các khái niệm.
Là Thiên Phúc chính tướng của Đại Tề, đệ tử thứ hai của Trấn Quốc Đại nguyên soái, á quân Hoàng Hà hội, cũng là người từng chịu nhiều sỉ nhục trong Thiên Kiếp quật.
Sư phụ dạy ta, không được lùi bước.
Sư phụ dạy ta, thân này vì nước.
Huynh trưởng dạy ta, phải suy nghĩ thấu đáo!
Sự đệ của ta dạy ta, hãy về sớm!
Chưa bao giờ quên "ta", giờ phút này mới có thể giết mà vô ngã!
Lúc này, giữa trời đất dường như có một giới hạn vô hình, do Hùng Tam Tư và "Chu Huyền", phân biệt chiếm cứ hai bên.
Thiên địa sau lưng Hùng Tam Tư, một nửa đỏ, một nửa đen. Đỏ là huyết diễm, đen là binh sát.
Hắn cứ thế cuốn theo toàn bộ, mang theo phong thái mạnh mẽ đến mức rung chuyển thiên địa, thay đổi núi sông biển cả, đánh về phía tầng mây xanh trong suốt kia.
Nhưng Chu Huyền do Hổ Thái Tuế điều khiển chỉ lẳng lặng liếc nhìn hắn một cái.
Chỉ là liếc nhìn một cái.
Hùng Tam Tư tay trái đè lại tay phải, chân trái giẫm lên chân phải, mắt trái trừng mắt phải, thậm chí hàm răng cửa bên trên còn hung hăng va chạm với hàm răng cửa bên dưới... Toàn thân hoàn toàn vặn vẹo vào một chỗ, mất đi tất cả khống chế, bất lực rơi xuống!
Thân này do Tam Ác Kiếp Quân tạo thành, thân này thuộc về Tam Ác Kiếp Quân.
Không cần phải nói đến tuyệt vọng .
Hy vọng vốn chưa từng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận