Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1867: Tinh kỳ như rồng (1)

Trọng Huyền Tuân tích lũy đã viên mãn, có thể không tiếc Thần Lâm.
Hôm nay Khương Vọng hắn mới cùng lập tứ lâu, nắm chắc đạo đồ, thế nào cũng cần một đoạn thời gian thể ngộ…Không thể lấy cái giá tương lai còn dài để tranh đấu Thần Lâm tại nơi này…
Hắn có thể nói như vậy, nhưng hắn không có.
Hắn chỉ nói “Ta thua rồi”, chỉ có ba chữ này.
Không có bất kỳ cái cớ gì, không tìm bất kỳ lý do gì.
Trận chiến này hắn đã thua thật sự.
Hắn thua tâm phục khẩu phục.
Một kiếm hắn chưa xuất ra kia, có thể đánh bại mấy lần Tinh Luân của Trọng Huyền Tuân, vẫn còn là con số chưa biết.
Mà Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng đao của Trọng Huyền Tuân, lại nhất định có thể chém chết hắn.
Quả thật hắn còn có thần thông Kỳ Đồ không thể hiện ra trước mặt người khác làm lá bài tẩy.
Nhưng Kỳ Đồ đối kháng Trảm Vọng, thật sự có thể hoàn thành quấy nhiễu sai lầm hay không, cũng thật sự là con số chưa biết.
Thắng lợi của hắn đều là chưa biết, thất bại của hắn lại là hiện thực.
Vì vậy hắn đương nhiên đã thua.
Hắn vô cùng rõ ràng.
Sở dĩ Trọng Huyền Tuân lựa chọn thăng lên Thần Lâm, cũng không phải vì người này không có lòng tin đối với Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng đao của mình. Mà là y không muốn lấy tư thái chật vật giành thắng lợi, không muốn khả năng để cho mình nghênh đón thế hoà, càng không thể tiếp thu kết quả sau khi lưỡng bại câu thương, bản thân bỏ qua trận chiến phạt Hạ này.
Có thể tại giai đoạn Ngoại Lâu lấy lực lượng của cấp độ̣ Ngoại Lâu nghiền ép Khương Vọng đương nhiên là kết quả tốt nhất.
Nhưng hôm nay y đã không làm được.
Giờ phút này không có bất kỳ ai có thể làm được!
Cho dù y không phụ danh tiếng phong hoa, cũng tối đa chỉ có thể đủ ẩn thắng một đường. Trận chiến vừa rồi đã chứng minh điểm này.
Cho nên y đi trước.
Đúng như lời y nói, sau khi đánh với Khương Vọng đến mức này, y đã xem hết phong cảnh của Ngoại Lâu cảnh rồi.
Thế là y bước về phía Thần Lâm.
Thế là trở thành Thần Lâm.
Lúc này Khương Vọng từ trời cao bay xuống, đối mặt với hiện thực, thản nhiên tiếp nhận kết quả.
Hắn đã dốc hết tất cả, cho nên không có gì để tiếc nuối.
Giờ phút này hắn bay ngang qua Trọng Huyền Tuân trên không trung, mặt hướng về vạn quân, quy về hàng ngũ của người bại, Trọng Huyền Tuân mặt hướng về đài điểm tướng, nghênh đón vinh quang của người thắng.
Khương Vọng vẫn thong dong bước đi, lưng vẫn thẳng, kiếm của hắn ở trong vỏ, vẫn không mất đi một chút xíu phong mang.
Không có cái gọi là chán nản, cái gọi là suy sụp.
Thế giới này quần tinh đều xuất sắc, thiên kiêu tranh chấp không ngừng. Ai cũng có thể thất bại, Khương Vọng hắn cũng không ngoại lệ.
Cố gắng không phải chỉ Khương Vọng hắn có, tài hoa không phải chỉ mình Khương Vọng hắn có, mỗi một thiên kiêu làm rạng rỡ nhân gian, đều có trải qua đặc thù của riêng mình.
Chỉ cần dốc hết toàn lực, như vậy bất luận kết quả cuối cùng là gì…
Đi đối mặt.
Thắng tự nhiên vui vẻ, bại cũng thản nhiên.
Chỉ là.
Khi Khương Vọng đi xuống, nhìn biển người mênh mông vô bờ kia, cũng đang muốn hòa nhập vào trong biển người.
Lại đột nhiên nghe thấy một tiếng:
“Hay!”
Là ngàn tiếng, là vạn tiếng.
Là toàn bộ dũng giả trong quân, là toàn bộ khán giả xem trận chiến này, bọn họ không kìm lòng được, hò hét vì tuyệt thế thiên kiêu của Đại Tề, hoan hô vì trận chiến đặc sắc tuyệt luân này!
Không phải âm sát thuật huyền diệu gì, chưa từng quán chú bí pháp thần thông gì, lại có lực lượng chấn động lòng người.
Đặc sắc!
Vì cuộc chiến Thiên Phủ!
Vì tráng sĩ Đại Tề!
Vì hai người dốc hết toàn lực để tranh thắng lợi!
Khương Vọng thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười, Trọng Huyền Tuân trước đài tướng cũng quay người lại.
Bọn họ gần như đồng thời gật đầu một cái, là vì những người đã hoan hô mình.
Khương Vọng tiếp tục đi về phía trước, giống như một giọt nước, tràn vào biển người.
Lý Phượng Nghiêu nhìn hắn, Lý Long Xuyên nhìn hắn, Yến Phủ nhìn hắn, Trọng Huyền Thắng nhìn hắn…
Các bằng hữu của hắn nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng đón chào.
Mà phía sau là tiếng tuyên bố của Tào Giai trên tướng đài:
“Trọng Huyền Tuân dũng nhất tam quân, chính là đại tướng tiên phong phạt Hạ! Từ Xuân Tử quân điều ra tam đô nhuệ sĩ, lập thành tiên phong doanh, cùng hãm trận!”
Là quân đội tinh nhuệ nhất của Đại Tề đế quốc, quân chế Cửu Tốt, một đô chính là ngàn người.
Một đô thiết lập đô thống, hai phó đô thống, mười đội chính.
Ngưỡng cửa nhậm chức của đô thống là tu sĩ Đằng Long đánh vỡ Thiên Địa Môn.
Ngưỡng cửa nhậm chức của phó đô thống là tu sĩ Thông Thiên cảnh.
Ngưỡng cửa nhậm chức của đội chính là tu sĩ Chu Thiên cảnh.
Phía dưới đội chính, tuy không có ngưỡng cửa siêu phàm, nhưng cũng phải thông qua chư quân chọn lựa. Là tráng sĩ ưu tú trúng tuyển, mới có thể tiến vào Cửu Tốt.
Tu vi chỉ là ngưỡng cửa, thăng chức thì cần quân công. Tu vi đã đến nhưng lại bị kẹt dưới quân chức, chỗ nào cũng có.
Cho nên một nhánh kình lữ, tỉ lệ siêu phàm vô cùng kinh người.
Như thế nào là siêu phàm?
Người vượt qua phàm nhân, ở đâu cũng có thể sinh sống rất tốt.
Nếu muốn giữ tu sĩ siêu phàm ở lại trong quân, dùng quân quy trói buộc, khiến cho kỷ luật nghiêm minh. Ngoài vinh dự ra, cũng nhất định phải để cho họ nhìn thấy được hy vọng tấn chức rõ ràng, lấy được lợi ích thiết thực tốt hơn những nơi khác!
Người ta siêu phàm lão gia ngon lành không làm, dựa vào cái gì phải tới đây mặc người ta quát mắng, thân chịu ràng buộc?
Trách nhiệm, lý tưởng, chung quy không thể duy trì mọi người.
Vì sao lại có nhiều tu sĩ muốn dấn thân vào quân ngũ như vậy?
Bởi vì quân đội từ trước đến nay chính là chỗ thăng tiến tốt nhất của bình dân tử đệ.
Ở Tề Quốc, thậm chí còn xuất hiện Tu Viễn, Diêm Đồ, loại chủ soái Cửu Tốt một đường đi tới cao tầng đế quốc.
Mà những cơ hội, tài nguyên này đều là những thứ không thể làm giả được, là chi trả thật sự.
Bất luận cái khác.
Những cường quân thiên hạ này, chỉ lương bổng mỗi tháng chính là một con số thiên văn, đạo nguyên thạch dùng xe để tính. Không phải là thiên hạ bá chủ quốc, không thể nuôi dưỡng được nhiều cường quân như vậy.
Cường quân như vậy, mỗi ngày ăn uống cái gì? Còn phải phối hợp với linh dược gì?
Mặc giáp gì? Dùng binh khí gì? Nên sinh sống trong hoàn cảnh như thế nào, trận văn khắc ấn thế nào? Trận văn còn phải thay đổi định kỳ, cần phải điều chỉnh theo người theo khu vực, đây là một khoản chi tiêu xa xỉ.
Những chiến mã có lẫn huyết mạch yêu thú kia, đương nhiên cũng không thể dùng cỏ khô bình thường để ứng phó. Một con ngựa chính là một con thôn kim thú.
Ngoài ra, nhuệ sĩ như vậy, thích hợp dùng loại trận đồ binh trận gì? Trận đồ binh trận tuyệt đối không thể nhất thành bất biến, giậm chân tại chỗ. Những quân trận hợp thuật càng cần không ngừng thay đổi, bằng không lên chiến trường, cũng chỉ có bị đánh. Nước khác đưa ra quân trận hợp thuật mới, ngươi phải trước tiên tổ chức nhân thủ phá giải. Đồng dạng, quân trận hợp thuật ngươi dùng qua một lần, cũng đã sớm bị nước khác tìm ra biện pháp để đối phó.
Những binh trận trận đồ, quân trận hợp thuật này…Cần hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực, không ngừng đổi mới, tiến bộ?
Khi tiền tướng Yến Bình tại chức, từng có một lần trong lúc trả lời vấn đề thuật khố tiêu hao, không nhịn được nói: “Chợt cảm thấy tay lạnh!”
Ngay cả người như Yến Bình cũng cảm thấy khó có thể tiếp nhận, có thể thấy được hao tổn của cải cỡ nào.
Đủ loại như vậy, vài nhánh cường quân hoàn toàn có thể rút khô một quốc gia không giàu có.
Đây chỉ là nuôi quân bình thường!
Đại quân vừa động, quân bổng đầu tiên sẽ tăng gấp đôi. Ngoài ra còn có phí an gia, ngươi muốn sai người ta đi liều mạng, không cho phí an gia sao được?
Hai khoản chi này, chính là con số kinh khủng, càng đừng nói đến binh giáp hao tổn, quân giới đổi mới, bổ sung đạo nguyên thạch trên chiến trường…
Câu chuyện một cuộc đại chiến kéo dài kết thúc đã rút sạch quốc khố, trên lịch sử cũng không có gì lạ.
So sánh với tiêu hao tài nguyên siêu phàm, lương thảo mà những binh mã bình thường sử dụng đều là thứ yếu.
Cường quốc khu vực mới trỗi dậy như Trang Quốc, lấy lực lượng cả nước, so sánh với cường quốc, cũng chỉ nuôi được hai nhánh thiết quân. Sau khi trắng trợn tăng cường quân bị, cũng chỉ mở rộng Cửu Giang Huyền Giáp từ một ngàn người đến ba ngàn người.
Càng không cần nói ba ngàn người Cửu Giang Huyền Giáp, so với ba ngàn người Đại Tề Cửu Tốt, rốt cuộc chênh lệch lớn đến mức nào.
Song phương ngày thường thao diễn, binh trận đồ sử dụng, giáp mặc, công tu luyện, thuật để tu, phương diện nào cũng đều chênh lệch.
Nhưng chính là cái này, cũng đã là kết quả của quân thần Trang Quốc thắt lưng buộc bụng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận