Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1614: Tích thủy phần hoa (1)

"Có thể đạt đến trình độ ẩn tích này... Chung Ly Viêm? Ngũ Lăng? Đều không giống, Đấu Chiêu độc hành càng không thể nào. Như vậy là Cửu Chương Ngọc Bích thất lạc ư?"
Khuất Thuấn Hoa hiển nhiên rất coi trọng ý kiến của Nguyệt Thiền Sư, sau khi trầm ngâm một lát liền nói: "Cùng đi lên xem một chút."
Nguyệt Thiền Sư vươn tay ra, tay áo rộng rủ xuống, làn da của nàng có một loại ánh đồng thau nhàn nhạt.
Cứ một tay đè xuống như vậy, một viên bảo châu đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trong không trung.
Hào quang lưu chuyển không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Trong tiếng cơ quan răng rắc răng rắc, một con đại điểu dáng vẻ uy nghiêm xuất hiện.
Toàn thân nó là màu vàng rực rỡ, đôi mắt uy nghiêm.
Lông vũ sắc bén như đao, hai cánh sải ra rộng hơn một trượng.
Viên bảo châu nạm trên đỉnh đầu, bên trong hào quang ẩn hiện tựa như là một cái bướu thịt.
Con chim này hót khẽ một tiếng, thanh âm của nó vô cùng bi thương, khiến người nghe như muốn rơi lệ.
Mặc dù nó rất sống động, chân thực và cụ thể, như một sinh vật thần thoại sống sờ sờ. Nhưng khi Nguyệt Thiền Sư ngồi lên lưng nó, đế giày lại phát ra tiếng va chạm thanh thúy. Rõ ràng đây là một tạo vật khôi lỗi.
Cơ quan Già Lâu La của Tẩy Nguyệt Am!
Khuất Thuấn Hoa phi thân rơi xuống bên cạnh Nguyệt Thiền Sư, cũng không nói thêm bất cứ lời nào. Con Già Lâu La này đã vỗ cánh, phá tan bầu trời, đuổi theo phía trước.
Lúc này, mục đích chính là truy đuổi Quỳ Ngưu, hơn nữa xung quanh Quỳ Ngưu vẫn còn những người ẩn núp mà bọn họ không biết, nên các nàng cần bảo toàn lực lượng để ứng đối những trận chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào, không thể tiêu hao sức lực bên trong quá trình đi đường.
Cho nên sự xuất hiện của cơ quan Già Lâu La này là rất cần thiết.
Con Quỳ Ngưu kia điều khiển sấm sét, xuyên qua Sơn Hải cảnh, giẫm đạp trên điện quang vạn trượng, tiếng sấm vang động ngàn dặm, làm sao có thể chấn nhiếp, ngăn cản được một hai người?
Chỉ có những người như Khương Vọng và Tả Quang Thù là trước tiên lựa chọn ẩn mình, chờ Quỳ Ngưu bay qua.
Còn những người như Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật thì tự tin lựa chọn "xem náo nhiệt" gần đó.
Cho nên lại bị Quỳ Ngưu tùy tiện phóng ra mấy tia sét đánh cho đầy bụi đất.
Chung Ly Viêm chậm rãi lấy lại sức, tức giận đuổi theo.
Khuất Thuấn Hoa và Nguyệt Thiền Sư thì sau khi xác định là Cửu Chương Ngọc Bích thất lạc mới quyết định tiến lên tìm hiểu thực hư.
Người khác nhau, tính cách khác biệt, cũng đưa ra những lựa chọn không đồng nhất. Nhưng lần này trùng hợp thay, bọn họ đều bắt đầu truy đuổi theo dấu vết của Quỳ Ngưu.
"Nhiều khi, lựa chọn của con người bị tính cách của họ quyết định."
Đây là một tòa Phù sơn bảo thạch đầy đất.
Trên đường núi có một người đứng chắp tay.
Gã có một đôi mắt rất thâm thúy, một đôi môi đạm mạc, tóm lại ngũ quan diện mạo đều khá xa cách với thế nhân, nhưng kỳ lạ thay lại có một loại khí chất khiến người ta rất muốn thân cận.
Lúc này gã duỗi một ngón tay lên, dựng đứng bên tai: "Ngươi nghe xem. Quỳ Ngưu rống lên một tiếng, ầm ầm, ầm ầm, truyền đi xa như vậy. Chắc chắn có rất nhiều người bị nó hấp dẫn, sau đó chắc chắn sẽ đụng độ nhau. Vậy tại sao ta ở chỗ này, ngươi ở nơi đây?"
Khóe miệng gã treo lên một nụ cười cả người và vật vô hại: "Bởi vì chúng ta là một loại người, chúng ta đều kiên định theo đuổi mục tiêu của mình."
Người bên dưới đường núi giữa trán đầy đặn, mặt mũi khôi ngô, ánh mắt sáng tỏ, mặc một thân võ phục nền đỏ viền vàng, tung bay trong gió núi.
Cả người phi thường xán lạn.
"Đừng cản đường ta, sẽ chết người đấy." Y nói như vậy.
Đồng thời chậm rãi bước lên, không có ý định dừng lại vì bất kỳ ai, bất kỳ việc gì.
Rõ ràng y cũng không phải là người quen mang đến ấm áp cho người khác, mặc cho khí chất của y rực rỡ đến như vậy.
"Ta không phải địch nhân của ngươi, Đấu Chiêu. Ngươi có thể đi qua con đường này bất cứ lúc nào, ta sẽ không ngăn cản ngươi." Người trên đường núi nói: "Ta ở chỗ này, chỉ là muốn nói cho ngươi biết một lựa chọn tốt hơn —— chúng ta liên thủ, có thể thu được nhiều hơn trong Sơn Hải Cảnh."
Đấu Chiêu cười khẽ: "Ngươi luôn tự tin như vậy, hay là hôm nay mới bắt đầu tự tin?"
Nam tử trên đường núi cũng không tức giận vì sự khinh thị này của đối phương, vẫn mỉm cười: "Ngươi đại khái cảm thấy ta có chút mù quáng tự tin. Nhưng phải nói thế nào nhỉ... Ta tôn trọng sự cường đại của ngươi, thừa nhận trong những người tiến vào Sơn Hải Cảnh lần này, ngươi có lẽ là mạnh nhất. Tuy nhiên, ngươi có nhớ Khương Vọng không? Sau Hoàng Hà chi hội, hắn đã giết chết bốn đại Nhân Ma, ngươi có thể làm được điều đó khi còn ở Nội Phủ cảnh chứ? Bây giờ hắn đã lên tới Ngoại Lâu. Ngươi cảm thấy hắn không phải là một mối phiền toái sao? Còn Nguyệt Thiên Nô nữa? Đệ tử của Tẩy Nguyệt Am, một mực quanh quẩn ở Ngoại Lâu, chỉ vì nàng —— ".
Lời của gã đột ngột dừng lại.
Bởi vì có đao quang lướt qua.
Trên tay trái Đấu Chiêu cầm một cái đầu người đẫm máu, nhìn thoáng qua: "Vẫn không nhớ ra ngươi là ai."
Y tiện tay ném cái đầu lâu này ra sau lưng, không quan tâm mà tiếp tục đi lên núi.
Cái đầu lâu kia lăn xuống đường núi như chớp, một lúc lâu sau, thân thể không đầu mới bắt đầu điên cuồng phun máu, ùn ùn ngã xuống.
Đáy biển cũng có dãy núi.
Liên miên như một con rồng nằm dài.
Tất nhiên có nhiều nơi có chủ vả lại hung hiểm, cũng có nhiều nơi hoang vu nhưng an toàn.
Trong một hang động tối tăm nào đó, Sở Dục Chi khoanh tay mà đứng.
Y xưa nay không phải là một nhân vật đặc biệt dễ thấy, ngay cả khi ở cùng với những thiên kiêu khác, y cũng không thể nổi bật được.
Tính cách của y vốn không tươi sáng, hành vi cũng không kỳ quái, khí chất càng không đặc biệt.
Nhưng lúc này, trong hoàn cảnh bốn bề yên tĩnh.
Y đứng ở đó, như thể hòa làm một với dãy núi dưới đáy biển này.
Có một loại cảm giác lực lượng nặng nề.
Không lâu sau, bức tượng đá bên cạnh y khẽ giật giật, nứt ra, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng. Sau đó bắt đầu có ánh sáng, các chi tiết trên khuôn mặt dần dần trở nên sống động.
Chính là người đã bị Đấu Chiêu một đao chém chết trên đường núi kia!
Vào lúc này, gã đứng chung một chỗ cùng với Sở Dục Chi, lại chính là Tiêu Thứ, thiên tài của Đan quốc được Sở Dục Chi mời đến trợ chiến.
Từng leo lên đài cao tại Hoàng Hà chi hội, đáng tiếc Đấu Chiêu không nhớ rõ.
"Thế nào?" Sở Dục Chi cũng không ôm hy vọng gì hỏi thăm.
Tiêu Thứ vừa mới bị chặt đầu, nhưng giờ phút này lại nở nụ cười.
Gã cười lắc đầu nói: "Đấu Chiêu dù sao cũng là Đấu Chiêu, không dễ bị lừa gạt. Thậm chí không đợi ta nói hết lời. Ngươi nói xem, nếu như mọi người trên đời đều như vậy, tung hoành gia còn có đường sống không?"
Gã nhẹ nhàng mở lời châm biếm chính mình, Sở Dục Chi lại có chút nặng nề: "Ngươi đã lãng phí một bộ khôi thân một cách vô ích."
"Không tính là lãng phí, dù sao cũng hiểu rõ hắn hơn một chút." Tiêu Thứ nhìn Sở Dục Chi, cười nói: "Trong Sơn Hải cảnh có rất nhiều tổ hợp như vậy, nhưng chúng ta lại là tổ yếu nhất. Không tìm hiểu thêm một chút về tâm lý của đám cường giả này, sao có thể thành công được?"
Trong số đám thiên kiêu của Sở quốc, những người khác mời các cường giả trợ chiến về cơ bản đều ở cấp độ Ngoại Lâu.
Cho dù khi Tả Quang Thù mời Khương Vọng trợ chiến, thì hắn cũng chưa lên Tinh Lâu. Thế nhưng đó chính là người đứng đầu Nội Phủ cảnh của Hoàng Hà chi hội, không thể giống với những người khác.
Với thời gian chuẩn bị lâu như vậy, chỉ có Sở Dục Chi mời được Tiêu Thứ.
Tu vi, xuất thân đều không bằng người ngoài.
Điều này thể hiện ra rằng, không phải Tiêu Thứ không bằng người. Mà là giao thiệp của Sở Dục Chi kém hơn người khác rất nhiều.
Nếu đổi lại là người khác, đối mặt với câu hỏi như vậy. Đại khái rất khó không nản chí.
Nhưng Sở Dục Chi lại cười: "Ta đã thấy ưu thế đầu tiên của chúng ta —— ít nhất người khác sẽ không nghĩ đến việc nhắm vào chúng ta trước tiên."
Tiêu Thứ hiểu rõ tính cách của Sở Dục Chi, một câu nói đã khiến y thay đổi cảm xúc, lúc này cũng cười nói: "Rất tốt! Vậy chúng ta rèn sắt khi còn nóng, hiện tại đi tìm ưu thế thứ hai. Tích tiểu thành đại, tích lũy ưu thế, chính là thắng thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận