Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2480: Trung ương Đại Cảnh, mười ba thượng phủ (1)

Khương Vọng một mình đi ra Ngoại Nghi Quán, lúc này đã tờ mờ sáng, trên đường bắt đầu có người đi thưa thớt.
Hắn không ở trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này hắn là Biện Thành Vương.
Mang theo nón lá, khoác lên áo bào đen, đi xuyên qua quốc độ xa lạ.
Về phản ứng của Lâm Chính Nhân, Trọng Huyền Thắng đã dự đoán từ trước. Cũng chính Trọng Huyền Thắng đề nghị hắn:
"Không ngại cho Lâm Chính Nhân cơ hội nói chuyện, xem hắn có thể làm đến mức nào."
Cho nên hắn mới không giết người trước.
Trọng Huyền Thắng từng nói, suy nghĩ của người thông minh kỳ thực rất dễ phán đoán, bởi vì lựa chọn tốt nhất trước giờ cũng không nhiều.
Sự thật chứng minh, giết Lâm Chính Nhân cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Hoặc là nói cách khác, Trang Cao Tiện lần này đẩy Lâm Chính Nhân ra, chính là để hắn giết. Mà hắn rất khó né tránh trả giá nếu bây giờ giết chết Lâm Chính Nhân.
Đại khái sứ thần Trang quốc Lâm Chính Nhân chết, mới bắt đầu nước cờ của Trang Cao Tiện.
Chuyện đơn giản nhất là chỉ cần Trang Cao Tiện có thể chứng minh sứ thần Lâm Chính Nhân chết liên quan đến Khương Vọng, như thế kim thân hộ thể của anh hùng Nhân tộc không còn được thành lập.
Trang Cao Tiện hoàn toàn có thể quang minh chính đại tới giết hắn.
Bởi vậy Lâm Chính Nhân đi Tượng quốc, cho dù Khương Vọng không hề bị lay động, bế quan không ra, Trang Cao Tiện cũng muốn tạo ra giả tượng Lâm Chính Nhân chết trong tay Khương Vọng?
Lấy Khương Vọng hiểu rõ Trang Cao Tiện, điểm này rất có khả năng phát sinh! Hoặc là nói, cái này chí ít cũng có thể là một trong bố cục của Trang Cao Tiện.
Mà đến lúc đó người đại biểu Đạo Tông quốc xuất thủ, sẽ là Tĩnh Thiên Lục Hữu? Hay là Phó Đông Tự của đài Kính Thế?
Suy nghĩ cẩn thận, hoặc lại thêm Cơ Viêm Nguyệt nuôi rùa kia, đúng là đắc tội không ít người Cảnh quốc ... .
Có lẽ vì tiên đoán được kết cuộc bi quan của mình, Lâm Chính Nhân mới tích cực muốn hợp tác như thế. Có lẽ có người nguyện ý máu chảy đầu rơi vì Trang Cao Tiện, nhưng tuyệt không bao gồm Lâm Chính Nhân.
Mà Lâm Chính Nhân có vô tội không?
Biện Thành Vương hoàn toàn có thể tưởng tượng được, Lâm Chính Nhân nói tới những phương pháp câu hắn từ Tinh Nguyệt Nguyên ra, cũng chưa chắc đều là ý nghĩ của Trang Cao Tiện, chưa chắc không có "Sáng kiến" của Lâm Chính Nhân.
Lâm Chính Nhân ở trước mặt hắn biểu hiện như thế, trước mặt Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, cũng sẽ không giữ lại chút nào, chí ít sẽ làm ra biểu tượng không giữ lại chút nào.
Nhưng Lâm Chính Nhân nói đúng, y còn rất hữu dụng.
Khương Vọng tin tưởng vững chắc chính mình có thể giết Trang Cao Tiện, nhưng tuyệt không dám xem thường đối thủ này.
Tất cả người xem thường Trang Cao Tiện, cuối cùng đều nhận giáo huấn thê thảm đau đớn. Cái chết của Hàn Ân, còn chưa xa.
Y đi một nước cờ, đều ước lượng lặp đi lặp lại.
Nếu như nói nước cờ của Lâm Chính Nhân, có thể diễn sinh ra nhiều khả năng như vậy. Vậy Tống Thanh Ước đi Long Cung Trường Hà là cầu gì?
Biện Thành Vương thu liễm ánh mắt, vừa suy nghĩ, vừa cất bước đi trong dòng người đang dần dần tăng lên nhiều.
Không bao lâu, đã tới phiên chợ ở thành bắc Vị Thành.
Đội xe phủ Lễ Thiên Cảnh quốc đến Thịnh quốc mua sắm lông dê, đang ngừng lại, mà sáng hôm nay, sẽ lên đường về Cảnh.
Chờ một hồi tại địa điểm ước định, Ngỗ Quan Vương mới bước đi nhẹ nhõm tới, nhìn dòng người quanh xuất hiện, thập phần hài lòng lại hiếu kỳ, trong miệng còn nhai cót ca cót két cái gì đó.
Vừa thấy Biện Thành Vương, lập tức bước nhanh tới, hai ba bước đi đến trước mặt.
Tiếng nhai cót ca cót két xương cốt kia, khiến tâm tình người ta càng tệ hơn.
Biện Thành Vương lạnh lùng nhìn gã:
"Ta đã nói là không thích các ngươi không lấy tiền mà giết người.
Ngỗ Quan Vương sửng sốt một chút, vội vàng nói:
"Ta không có."
"Vậy ngươi đang nhai cái gì?"
Biện Thành Vương nói xong, tay đã khoác lên trên chuôi kiếm.
Bạc Hạnh Lang có được từ Dịch Thắng Phong cũng là danh kiếm thiên hạ, cho dù luôn luôn giấu đi mũi nhọn, cũng không dễ dàng gặp người, nhưng cũng chỉ có một số người có thể nhận ra, chí ít tu sĩ Nam Đấu Điện sẽ không lạ lẫm. Rất nhiều người biết rõ Dịch Thắng Phong đã chết trong tay người nào, không khó từ trên Bạc Hạnh Lang đánh giá ra thân phận của Biện Thành Vương.
Cho nên hắn đặc biệt mời Liêm Tước làm vỏ kiếm mới, kiếm này treo nơi eo, vẻ ngoài đã không còn giống lúc trước. Còn sau khi ra khỏi vỏ ... Hắn sẽ không để cho người nhìn thấy hình dáng Bạc Hạnh Lang.
"Xương gà!"
Ngỗ Quan Vương ủy khuất nói.
Còn móc ra một túi giấy phồng lên cho Biện Thành Vương nhìn, bên trong đích thật đầy xương gà.
Có điều quá phận là... Tất cả đều là xương sống, màu máu rất tươi.
"A!"
Gã còn xốc lên nón lá, há miệng cho Biện Thành Vương xem, trong miệng đang nhai nát mảnh xương vụn màu máu.
Biện Thành Vương bất mãn nói:
"Đây không phải thân thể của ngươi, ngươi còn muốn ăn đồ ăn?"
Ngỗ Quan Vương đội lại nón lá, nói lầm bầm:
"Vậy ngươi cũng không thể nói, thân thể mượn thì không thể ăn đồ ăn ..."
Biện Thành Vương càng tức giận:
"Ta nói là ta không thích đến trễ?"
Ngỗ Quan Vương yếu ớt nói:
"Nhưng ta đã đến sớm trước nửa canh giờ."
"Nuốt xuống rồi hẵng nói chuyện với ta! Không lễ phép!"
Ánh mắt Biện Thành Vương lạnh như điện, thế như sương rơi.
Ngỗ Quan Vương rụt đầu một cái, yên lặng nuốt toàn bộ xương vụn vào trong bụng, không còn dám nói gì.
Tô Tú Hành an bài rất thỏa đáng, hai vị Diêm La gia nhập đội xe cũng không khó khăn trắc trở.
Tên hộ vệ cả một đường đều tĩnh toạ trong xe.
Nói chính xác là Biện Thành Vương đang ngồi, Ngỗ Quan Vương đang nhìn, một đường không nói chuyện.
Lại nói đến ấn tượng về phủ Lễ Thiên, Khương Vọng chỉ nhớ rõ chính mình tại chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên đã giết một kẻ gọi là Phó Thành, sau cuộc chiến luận công mới biết là thiên kiêu xuất thân phủ Lễ Thiên.
Thật tốt, danh sách kẻ thù ở nước Cảnh lại thêm một.
Khương Vọng đọc thuộc lòng " Sử Đao Tạc Hải ", nên cũng không xa lạ gì với thiên chương " Cảnh lược ".
Không cần nói là phủ Lễ Thiên, hay mục tiêu Địa Ngục Vô Môn lần này ở phủ Phụng Thiên, đều thuộc về "mười ba thượng phủ" Cảnh quốc. Thực lực mạnh mẽ, cần phải cẩn thận.
Cảnh quốc thực hiện chế độ phủ huyện, cả nước có tổng cộng bốn mươi chín phủ, thực lực mạnh, tài nguyên phong phú, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên hạ.
Từ ngày thành lập quốc gia cho đến hôm nay, bốn mươi chín phủ này không tăng không giảm, bền vững như nhật nguyệt.
Nhìn chung toàn bộ lịch sử hiện tại, Đại Cảnh đế quốc trung ương khuếch trương, từ trước đến giờ là sự khuếch trương của lực ảnh hưởng. Khi nó suy yếu, cũng là sự suy yếu của lực ảnh hưởng.
Họ không mở rộng biên cương lãnh thổ, nhưng Đạo quốc phụ thuộc lan tràn khắp thiên hạ. Có câu "Điều khiển đao thiên hạ, lấy lấn các cường giả" hoàn toàn không phải nói dối.
Chỉ là trong lịch sử dài dằng dặc, đấu tranh chập trùng khắp nơi, có đao gãy, như Hạ quốc, có đao thuần, như Thịnh quốc. Có đao gỉ, như năm nước liên minh ở tây bắc. 49 phủ này, trong nội bộ cũng có phân ranh giới, chia làm 13 thượng phủ, 12 đạo phủ, 12 nguyên phủ, 12 linh phủ.
Năm đó Cảnh thái tổ Cơ Ngọc Túc dựa vào lực lượng ba mạch Đạo môn thành lập quốc gia, chung kết "Trăm nhà đua tiếng, tông môn chung thế", mở ra thời đại thể chế quốc gia đại hưng, điểm này trong " Sử Đao Tạc Hải " cũng có ghi lại giản lược.
Lúc đó nội bộ Cảnh quốc phân chia quyền lực, phân ranh giới giữa các phủ có thể thấy rõ.
Rất rõ ràng, 13 thượng phủ là hoàng thất Cảnh quốc họ Cơ quản lý, 12 đạo phủ do Đại La Sơn khống chế, 12 nguyên phủ thuộc về Ngọc Kinh Sơn, 12 linh phủ thì thuộc đảo Bồng Lai.
49 phủ này, trong ngươi có ta trong ta có ngươi, hai bên giao thoa, vướng mắc nối thành một chỉnh thể cường đại đến kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận