Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1372: Lạc đề vạn dặm

Phó Đông Tự phải làm sao đây? Tự sát tạ tội à?
Đương nhiên không có khả năng này!
Đối với Phó Đông Tự mà nói, dù là tự phạt ba chén cũng là không thể. Ông ta đường đường là Chân Nhân đương thời, là tồn tại đứng đầu Kính Thế Đài, chính là nhân vật thực quyền của Cảnh quốc không thể nghi ngờ, há có thể nhận lỗi chỉ vì cái chết của một tu sĩ Nội Phủ Cảnh chứ?
Thế nhưng Tề quốc... thật sự quá cương quyết. Vì sao Khương Thuật lại có thể tự phụ như thế? Dựa vào cái gì mà Tề quốc lại có thể kiêu căng như vậy?
Năm đó khi Dương quốc cực thịnh vượng, còn chưa từng đứng vững tại Trung Vực. Ngày xưa Dương quốc như mặt trời ban trưa, nay còn đâu?
Mà Cảnh quốc ngày xưa, vẫn là Cảnh quốc cho tới tận ngày nay!
Từ trước tới nay, người khiêu chiến Cảnh quốc, chưa từng thành công, chẳng lẽ Tề quốc có thể ngoại lệ hay sao?
Thế nhưng Ôn Diên Ngọc, Sư Minh Thành... những người đại diện cho Tề quốc này, quá cương quyết. Kế Chiêu Nam chiến Thuần Vu Quy, Sư Minh Thành chiến Bùi Tinh Hà, hiện tại Ôn Diên Ngọc lại không tiếc dùng quốc chiến để ép Cảnh quốc cho Tề quốc một công đạo ngay trước mặt Trung Sơn Yến Văn của Kinh quốc.
Mà Phó Đông Tự, ông ta có thể chịu nổi trách nhiệm nhấc lên quốc chiến với Tề quốc sao?
Vào giờ phút này, Cảnh quốc tuyệt đối không thể nhân nhượng. Cảnh quốc cũng sẽ không bởi vì bị Tề quốc dùng quốc chiến uy hiếp, mà làm gì Phó Đông Tự. Thế nhưng bởi vậy mà đưa tới chiến tranh, bởi vậy tạo thành tổn thất... dù là ông ta có muốn hay không, ông ta vẫn phải chịu trách nhiệm chủ yếu.
Đây là một chuyện vô cùng mất điểm.
Cảnh quốc không sợ chiến tranh, thế nhưng Cảnh quốc cũng không có kế hoạch khai chiến với Tề quốc. Hoàn toàn ngược lại, lần này bốn Chân Nhân của Cảnh quốc phong tỏa biên giới tìm người, cũng bởi vì muốn nhanh chóng kết thúc tranh chấp với Tề quốc, tiện thể tập trung lực chú ý tới trận chiến tranh giữa Mục quốc và Thịnh quốc.
Nếu như bởi vậy mà mở quốc chiến giữa Tề quốc và Cảnh quốc, như vậy vị trí thủ lĩnh của Kính Thế Đài này, ông ta không thể giữ được nữa.
Đây cũng không phải là việc thoái vị khi quan đạo đại thành, chính cương có người kế vị, ông ta không chỉ tổn thất thực quyền, mà tu hành cũng sẽ bị hao tổn! Phó Đông Tự im lặng, trong con mắt trái như lưu ly có vô số phù văn chảy xiết như thác nước.
"Khương Vọng không chết." Ông ta bỗng nói.
Lão hòa thượng mặt vàng nhìn về phía ông ta, Ôn Diên Ngọc cũng nhìn về phía ông ta, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta. Ông ta bước tới gần cối xay đá, đưa tay điểm nhẹ mấy lần. Vết máu màu nâu trên tảng đá trở nên rõ ràng.
"Điểm rơi của mấy giọt máu này rất không tầm thường."
Ông ta nói, đưa tay hư đỡ giữa không trung: "Sau khi Khương Vọng bị ma lực đánh xuyên phần bụng, nội tạng bị phá hủy... thì ở tại nơi này, được người đón đỡ."
Ở dưới tình huống đó còn có thể đỡ được Khương Vọng, đương nhiên không phải là để cho tư thế chết của Khương Vọng đẹp mắt chút. Cho nên chỉ có thể là có người đã cứu hắn đi. Phù văn trong con mắt trái của Phó Đông Tự nhanh chóng biến đổi, nói tiếp: "Kỳ quái là, ta không thể nhìn thấy dấu vết của người này."
Nào chỉ là ông ta không nhìn thấy!
Tám vị Chân Nhân đương thời tại nơi này, lần tìm kiếm đầu tiên cũng chỉ phát hiện dấu vết của Khương Vọng, Triệu Huyền Dương và một Chân Ma không rõ lai lịch mà thôi.
"Đồ nhi ngoan của ta không chết?" Đôi mắt u ám già nua của Khổ Giác lại sáng lên.
Dấu vết mà Phó Đông Tự tìm ra, đúng là chuyện mà khi trước lão chưa nghĩ tới, cũng không lừa được người khác.
"Như vậy, hắn ở đâu?" Lão hỏi lại. Phó Đông Tự lắc đầu, nhìn về phía Ôn Diên Ngọc và Sư Minh Thành, nói: "Có lẽ Chân Nhân của Tề quốc sẽ có đáp án?"
Giọng nói Sư Minh Thành trở nên lạnh lùng: "Chúng ta muốn cứu thiên kiêu của nước ta, tất nhiên phải làm quang minh chính đại, không tới mức làm lén lén lút lút!"
Đối với sự mỉa mai của Sư Minh Thành, Phó Đông Tự cũng không để ý. Ông ta cũng tin tưởng câu nói này của Sư Minh Thành. Cho nên vào giờ phút này, ông ta cũng rất hoang mang.
Như vậy, người thần bí không chút dấu vết kia, rốt cuộc là người phương nào? Vì sao Chân Ma kia không có ngăn cản? Vì sao Chân Nhân dẫn dắt Chân Ma nhập thế cũng không ngăn cản đây? Hay là, thực ra đã từng chiến đấu, chỉ là dấu vết đã bị xóa đi? Coi như là bị xóa đi, cũng phải có dấu vết "bị xóa đi" mới đúng chứ... Cũng hoặc là, năng lực xóa dấu vết của đối phương, cao hơn năng lực điều tra của mình rất nhiều?
"Có ý gì?"
Trong toàn trường, có lẽ cũng chỉ có tâm thái của Trung Sơn Yến Văn là siêu nhiên nhất, hai thiên kiêu kia sống hay chết, Tề cùng Cảnh có chiến tranh hay không, đều không liên quan gì tới ông ta. Cho nên ông ta còn có tâm trạng, tới suy nghĩ về vấn đề này.
"Chân Nhân dẫn dắt Chân Ma nhập thế kia, tại sao lại ra tay cứu Khương Vọng?" "Có lẽ cũng không chỉ một Chân Nhân..." Cơ Viêm Nguyệt đoán: "Cảnh giác lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau, sau đó tự mình xóa đi dấu vết của bản thân rồi rời khỏi nơi đây?"
"Huyền Dương thì sao?" Thương Tham bỗng nhiên hỏi.
Phó Đông Tự lắc đầu, nói: "Tin tức có liên quan tới Huyền Dương mà ta thấy cũng tương tự như ngài mà thôi, chỉ biết là nó đã mất tích. Thế nhưng không thể đoán được nó đang ở nơi nào, là sống hay đã chết."
Ông ta cũng không nói rằng mình đã bắt được một tia tử khí... Thế nhưng rất nhạt, ông ta không thể xác định nó thuộc về ai... Cũng không dám xác định.
Thương Tham ngẩn người, chỉ nói: "Mặc dù ra sao đi chăng nữa, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
"Huyền Dương là thiên kiêu của Cảnh quốc chúng ta, ta sẽ dùng mọi cách để tìm kiếm." Phó Đông Tự nói.
Thương Tham liếc nhìn ông ta, cũng không nói lời nào, tự mình đi ra khỏi hang động này. Cái gì Tề Cảnh tranh chấp, quốc chiến nguy hiểm, đều ném ở sau lưng. Vị "Cổ Hủ" Chân Nhân bởi vì một câu "thông báo" của Kinh quốc mà nổi giận như điên này, hiện tại lại như không thèm để ý bất cứ thứ gì nữa vậy. Thân hình ông ta cao lớn, lúc này lại tạo cho người ta cảm giác như đang còng xuống.
Một mình rời khỏi Ma quật, đi ra miệng núi lửa qua con đường đã gạt bỏ dung nham, đứng khựng lại tại miệng núi lửa. Giương mắt nhìn bầu trời, mây đen ùn ùn kéo tới, cảm giác vô cùng ngột ngạt. Lông mày, mắt, mũi, môi, tóc... của ông ta nhanh chóng ngưng kết, dị hóa. Chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một gốc cây, đứng thẳng trên ngọn núi lửa trụi lủi này.
Trong Ma quật thượng cổ, Ôn Diên Ngọc và Sư Minh Thành lại có chút khó xử. Nói muốn đòi công đạo, thế nhưng có vẻ như Khương Vọng đã được cứu vớt. Khương Vọng còn sống hay đã chết, công đạo đương nhiên phải khác biệt. Thế nhưng nếu nói không muốn công đạo. Khương Vọng lại vẫn đang mất tích...
"Ôn chân nhân..." Lúc này, Cơ Viêm Nguyệt nói: "Lần này, không chỉ Tề quốc các ngươi bị hao tổn, thiên kiêu Thần Lâm Cảnh của Cảnh quốc chúng ta cũng đã biến mất, không rõ tung tích. Chuyện này thực sự quá phức tạp quỷ dị, rõ ràng có thế lực thứ ba chen ngang, tốt nhất là chúng ta nên giữ vững tỉnh táo.
Người nước Tề không sợ chiến tranh, mà người nước Cảnh chúng ta cũng không sợ. Thế nhưng chúng ta là cường quốc trong thiên hạ, coi như chiến tranh, cũng là thiên hạ tranh hùng. Nếu như chiến tranh giữa hai nước lại chỉ bởi vì tiểu nhân châm ngòi mà xuất hiện, há không phải là làm trò cười cho thiên hạ hay sao?"
Cơ Viêm Nguyệt xuất thân từ hoàng tộc Cảnh quốc, đúng là người có thể nói ra những lời này. Chuyện này càng ngày càng phức tạp. Thiếu thốn tin tức tình báo quan trọng, làm cho mấy người bọn họ dù là Chân Nhân đương thời, cũng là càng suy nghĩ lại càng hỗn loạn.
Một Chân Nhân đương thời bị họ tưởng tượng ra, cùng với một Ma tộc áo đen chưa bị bọn họ phát hiện, làm cho tất cả suy đoán đều đã lạc đề hàng vạn dặm. Lúc này, Ôn Diên Ngọc cũng bình tĩnh lại, thản nhiên nói: "Các ngươi cần phải làm rõ ràng một chuyện, việc này là do Cảnh quốc vô lễ trước. Không phải là do Khương Vọng đuổi theo Triệu Huyền Dương, mà là Triệu Huyền Dương dùng tu vi Thần Lâm bức ép Nội Phủ, bắt giữ Khương Vọng, muốn áp về Ngọc Kinh Sơn... Bởi vậy mới làm cho cả hai bọn họ đều mất tích. Tề quốc không có trách nhiệm trong việc thiên kiêu Cảnh quốc mất tích, thế nhưng Cảnh quốc các ngươi cần phải phụ trách việc thiên kiêu Tề quốc chúng ta bị mất tích!"
Phó Đông Tự nói: "Trang quốc chính là quê hương cũ của Khương Vọng, đã đưa ra nhân chứng vật chứng, chẳng lẽ không thể tin sao? Cảnh quốc chúng ta chỉ là giữ gìn Minh ước Tru Ma Thượng Cổ mà thôi, có gì sai chứ?"
Ôn Diên Ngọc nói: "Khương Vọng đã có tước vị lẫn chức vụ tại Tề quốc, đương nhiên là người nước Tề! Trang quốc là thứ gì, lại dám định tội người nước Tề ta? Trang Cao Tiện là kẻ nào, có thể nắm mũi dắt Kính Thế Đài các ngươi đi sao? Dù không nói những chuyện kia, trước khi tội danh chưa được xác định, lại bởi vì hành động lỗ mãng của các ngươi, làm cho thiên kiêu Tề quốc chúng ta mất tích, chẳng lẽ các ngươi không nên chịu trách nhiệm này hay sao?"
Phó Đông Tự trầm giọng nói: "Chuyện này là chuyện ngoài ý muốn. Triệu Huyền Dương của Cảnh quốc chúng ta cũng mất tích!"
Ôn Diên Ngọc hất cằm, nói: "Nếu như các ngươi không muốn đàm luận, vậy thì không đàm luận gì nữa cả."
Cơ Viêm Nguyệt và Phó Đông Tự, Cừu Thiết liếc nhìn nhau, sau đó nói: "Cảnh quốc chính là trụ cột của Nhân tộc, cần gánh trách nhiệm sẽ tuyệt đối không tránh. Xin Ôn chân nhân hãy yên tâm, Cảnh quốc chúng ta sẽ nhanh chóng đưa ra một điều lệ cho việc này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận