Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 447: Quy tắc thế giới

"A!" Thanh Thất Thụ kêu gào thảm thiết: "Bảo vật được Long Thần chúc phúc của ta!"
Y hoàn toàn đã quên vừa rồi mình phê bình Thanh Cửu Diệp yếu ớt thế nào...
Vũ khí của hai người đồng thời bị mất đi, tuyệt đối không phải việc chỉ dùng hai chữ "sơ suất" để giải thích được.
Thanh Bát Chi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vươn tay trái bắt lấy dây leo, tay phải nắm chặt cây lao.
Tô Kỳ đứng một bên nhìn mà đôi mắt giật giật. Cây lao này rút ra từ thân gấu rừng, tuy rằng không nhìn thấy bất cứ màu sắc kỳ quái gì, nhưng trực tiếp dùng tay tiếp xúc cũng quá...
"Cẩn thận ngẫm lại xem, vũ khí bị rơi ở nơi nào?" Thanh Bát Chi hỏi.
Lúc này, Khương Vọng đang dùng một tay đỡ cái tay gãy của Vũ Khứ Tật, một tay khác hơi rũ xuống, có thể chạm đến chuôi kiếm vào bất cứ lúc nào.
Bài học ở Vùng đất Nặc Xà vẫn còn trước mắt, vậy nên hắn chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác ở Sâm Hải Nguyên Giới.
Mà Vũ Khứ Tật thì dùng tay trái lành lặn, lấy một cây kim châm "Dệt cốt" cho mình, kim quang ngưng tụ thành tuyến, xuyên qua mảnh xương đã gãy.
Gã đau đến trán ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng bàn tay lại cực kỳ ổn định.
Chỉ nhìn từ thân phận y tu, gã cũng xem như rất đáng tin.
Gã có thể dùng bí pháp tạm thời ngăn đau đớn của mình, nhưng "Đau" là phản hồi chân thật của thân thể đối với "Dệt cốt", bỏ lỡ phản hồi này, rất có thể dẫn tới "Dệt cốt" không hoàn mỹ.
Thanh Cửu Diệp lắc đầu: "Ta không có cảm giác nào."
Lấy thực lực của y thì túi tên có thêm hay thiếu một mũi tên sẽ cực kỳ rõ ràng, nhưng lần này thật sự không có bất kỳ cảm giác gì. Mãi đến trước khi lấy mũi tên, y cũng không phát hiện mình bị mất tên.
Thanh Thất Thụ cả giận nói: "Ta cũng không tin, bảo vật được Long Thần chúc phúc của ta, có thể bị ném đến nơi nào? Các ngươi giúp ta hộ pháp, để ta cầu khẩn!"
Thanh Mộc Thuẫn của y và cung tiễn của Thanh Cửu Diệp đều là làm từ Thần Long Mộc. Nhưng điểm khác nhau ở chỗ, cái thuẫn của y đã từng được Long Thần chúc phúc.
Cũng vì có thể sử dụng cái thuẫn này, y mới được coi là người được thần quyến, có thể dùng "A Liệt" từ cảm thán này, thậm chí về sau còn có cơ hội trở thành Tế Ti.
Thanh Bát Chi và Thanh Cửu Diệp đứng ở hai bên y, thật ra không phải không có ý để phòng đám người Khương Vọng.
Tuy bọn họ là Long Thần sứ giả, nhưng dù sao cũng là người ngoài.
Khương Vọng có thể hiểu được, cũng chưa làm ra chuyện gì gây nên hiểu lầm, hắn chỉ yên lặng vận động Đạo nguyên.
Thanh Thất Thụ thấp giọng cầu khẩn một hồi, Mộc văn trên trán bỗng nhiên phát ra ánh sáng xanh.
Y trợn to đôi mắt, đã có phản ứng với "Bảo vật được Long Thần chúc phúc" của mình.
Y lập tức đi vội về phía trước, mấy phút sau, y nhảy lên, trên chạc cây của một đại thụ, y gỡ Thanh Mộc Thuẫn đang tỏa ra ánh sáng xanh xuống.
"Kỳ quái, sao lại ở chỗ này?" Thanh Thất Thụ buồn bực nói.
Thậm chí y hoài nghi - chẳng lẽ là mình thật sự không cẩn thận ném ở chỗ này? Vừa rồi ta có trốn qua bên này sao?
Khương Vọng mang nghi hoặc liếc qua Tô Kỳ một cái, hắn chưa bao giờ lơ là quan sát bốn phía. Ngay vừa rồi, lúc Thanh Thất Thụ cầu khẩn, hắn chú ý thấy Tô Kỳ để mu bàn tay ở sau người, bả vai khẽ đong đưa chứng minh bàn tay người này để sau lưng có động tác gì đó.
Chuyện này không thể không làm hắn liên hệ đến Thanh Mộc Thuẫn mất mà tìm lại được của Thanh Thất Thụ.
Thật ra, cho dù trực tiếp chặt đứt liên hệ thần quyến hoặc xuất hiện ở nơi xa, đều hợp lý hơn so với đánh rơi ở gần đây.
Tô Kỳ liếc nhìn thấy ánh mắt của Khương Vọng, sắc mặt không thay đổi, chỉ đưa lưng về phía mấy Võ sĩ Thánh tộc kia, bàn tay nhắm vào Khương Vọng giơ lên ba, rồi lại đưa lên bảy.
Ý của y rất rõ ràng, chia ba bảy.
Khương Vọng vốn chỉ hơi hoài nghi, nhưng thấy vậy thì đã hoàn toàn xác định.
Trước đó hắn đại diện cho Long Thần sứ giả và Tế Ti "Đàm phán" kết quả thảm không chịu nổi, không thu hoạch được bao nhiêu. Vũ Khứ Tật là một người thẳng tính, đã qua rồi thì thôi. Nhưng lúc đó Tô Kỳ tỏ vẻ không để ý chút nào quả thực khiến Khương Vọng kinh ngạc.
Hiện tại mới biết, đương nhiên Tô Kỳ không ngại chút thu hoạch này, nói không chừng y đã sớm "Lấy" được thu hoạch vào tay!
Có một bàn tay kỳ diệu như vậy, muốn "Thu hoạch" gì mà không có? Có thể trộm mũi tên từ túi của Thanh Cửu Diệp, có thể lấy đi cái thuẫn của Thanh Thất Thụ, thủ đoạn này thật sự vô cùng thần kỳ. Nếu không phải lời cầu khẩn của Thanh Thất Thụ có thể khiến cái thuẫn phản ứng, chỉ sợ tấm Thanh Mộc Thuẫn này căn bản sẽ không xuất hiện nữa.
Khương Vọng suy nghĩ.
Hiện tại vạch trần chuyện này, ngoài làm mâu thuẫn hai bên trở nên gay gắt, chút lòng tin vất vả lắm mới tạo ra sẽ tan rã, không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Trước đó Võ sĩ Thánh tộc cũng không nói rõ sự cường hãn của gấu rừng, cho họ chút giáo huấn nho nhỏ cũng không sao.
Hơn nữa, hắn đã được chứng kiến uy lực từ mũi tên của Thanh Cửu Diệp.
Tuy rằng vô dụng với hắn, nhưng cầm đi đưa cho Lý Phượng Nghiêu cũng không tồi ...
Vì thế tay hắn lập tức lật lại, đưa ra số bảy.
Chia ba bảy cũng được, nhưng ta phải là "Bảy".
Tô Kỳ dùng bàn tay đáp lại số năm.
Khương Vọng trực tiếp há miệng nói: "Thất Thụ!"
Tô Kỳ nghiến răng, nhưng mà tình thế thật bất lợi, đành phải nhanh chóng âm thầm gật đầu.
Thanh Thất Thụ nhìn qua: "Làm sao vậy?"
"Thánh tộc có dược vật nào tốt một chút không, trạng thái hiện tại của Vũ Khứ Tật rất bất lợi cho kế hoạch tiếp theo."
Thanh Thất Thụ khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Ta trở về sẽ nghĩ biện pháp."
Trải qua chuyện đánh mất Thanh Mộc Thuẫn, lúc này y cứ nắm cái thuẫn khư khư trên tay.
Mà hình như phía Thanh Cửu Diệp cũng đã nhận mệnh. Y rút ra một thanh chủy thủ ám sắc từ chỗ bắp chân, đi đến trước cái cây trước đó bị gấu rừng chụp ngã, chém một nhánh cây thích hợp xuống, bắt đầu gọt làm mũi tên.
Lúc này "Dệt cốt" của Vũ Khứ Tật đã hoàn thành.
Dù sao Khương Vọng cũng vừa mới "Tham ô" mũi tên của người ta, có chút ngượng ngùng nên lập tức tiến lên hỗ trợ: "Loại cây này dùng làm mũi tên được hả?"
Thanh Cửu Diệp nhìn hắn một cái, nói: "Thứ sắc bén nhất và cứng cỏi nhất Sâm Hải Nguyên Giới chính là Mộc, chủy thủ trên tay ta cũng được chế từ Thần Long Mộc. Ngươi cắt không được ..."
Y nói được một nửa thì nuốt xuống.
Bởi vì Khương Vọng đã chém mấy kiếm, chém những nhánh cây có kích thước thích hợp, chỉnh chỉnh tề tề chồng lên nhau.
Tuy rằng Trường Tương Tư còn đang trong giai đoạn uẩn dưỡng, nhưng dù sao cũng mang phong thái danh khí. Gọt mấy mũi tên cũng không thành vấn đề.
Thanh Cửu Diệp chuyển đề tài: "Dùng tạm trước đi, hiện tại không thể trở về lấy mũi tên."
Khương Vọng vừa giúp Thanh Cửu Diệp gọt mũi tên, vừa suy nghĩ.
Câu nói vừa rồi của Thanh Cửu Diệp: "Thứ sắc bén nhất và cứng cỏi nhất Sâm Hải Nguyên Giới đều là Mộc", làm hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Chỉ sợ "Quy tắc thế giới" của Sâm Hải Nguyên Giới khác với hiện thế.
Đây là lần đầu hắn thật sự ý thức được "Quy tắc thế giới".
Quy tắc ngầm giống như giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, cứ như pháp lệnh mà môn đồ Pháp gia chế định, giống như quân quy mà tu giả Binh gia định ra... Tất cả đều được ngầm thừa nhận, hình thành thói quen, không thể không phục tùng, thật ra đều là sự thể hiện của "Quy tắc".
Nhỏ thì một trấn, lớn thì một quốc gia, thậm chí là một thế giới... Tất cả đều bị quy tắc bao phủ.
Ở hiện thế, Khương Vọng rất ít khi nghĩ tới những điều này, bởi vì đó là những chuyện mà hắn đã quá quen thuộc.
Mà Sâm Hải Nguyên Giới vẫn luôn khiêu chiến nhận thức của hắn.
Hắn luôn có một nghi hoặc, vì sao Bát âm Diễm Tước của hắn không làm bị thương được đại thụ. Mà mũi tên gỗ của Thanh Cửu Diệp lại có thể dễ dàng đâm vào... Hiện tại mọi chuyện đã có đáp án.
Quy tắc thế giới!
Cây cối ở Sâm Hải Nguyên Giới không sợ lửa, cũng cực kỳ cứng cỏi.
Mà nếu tu giả có thể thay đổi loại quy tắc này, thực lực cảnh giới sẽ tới cỡ nào?
"Ta có một vấn đề", Đại khái là muốn dời đi lực chú ý, làm mình không quá đau, Vũ Khứ Tật bỗng lên tiếng hỏi: "Thứ sắc bén nhất và cứng cỏi nhất Sâm Hải Nguyên Giới chính là Mộc, như vậy dùng Mộc mâu sắc bén nhất đi công kích Mộc thuẫn cứng cỏi nhất, rốt cuộc là mâu bị đứt gãy, hay là thuẫn bị đâm thủng vậy?"
Thanh Bát Chi và Thanh Cửu Diệp quay đầu nhìn nhau, nhìn thấy được vẻ hoang mang trong mắt đối phương.
Vấn đề này... Thật sự không có đáp án.
Hiển nhiên nhóm người của Vùng đất Thần Ấm này còn chưa phát triển ra triết học lý luận quá thâm ảo, trừ hoang mang thì chính là hoang mang.
Thanh Thất Thụ còn bắt đầu vò đầu bứt tai: "Ta có hơi loạn... Không thì đâm ngươi thử xem?"
"Không thể khi dễ người bệnh."
Vũ Khứ Tật lại nói: "Ta còn có một câu hỏi. Thanh Cửu Diệp, ngươi dùng chủy thủ Thần Long Mộc để gọt mũi tên, vót vũ khí. Như vậy thì thanh chủy thủ Thần Long Mộc đầu tiên có được từ đâu thế?"
Vấn đề này tương đương với có gà trước hay là có trứng trước.
Thanh Cửu Diệp nhìn chủy thủ của mình, ngẩn người.
"Ta còn muốn hỏi.."
"Câm miệng!" Các Võ sĩ Thánh tộc đáng thương trăm miệng một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận