Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1253: Ngươi ở nơi đó

Lăng Tiêu bí địa.
Một con dị thú một sừng vân văn thân dài ba trượng lấy tốc độ cực cao từ không trung đáp xuống, đến lúc tới gần mặt đất đột nhiên lơ lửng một cái, lại đảo ngược xông thẳng lên trời.
"Hì hì ha ha."
Tiếng cười thanh thúy tựa như chuông bạc đung đưa, quỳnh ngọc vỡ nát ở trên không trung không ngừng rơi xuống.
Nếu có người có thể tới gần sát nhìn kỹ, sẽ có thể thấy được ở trên lưng của dị thú này có một cô bé phấn điêu ngọc trác đang ngồi.
Thân thể nho nhỏ vùi lấp ở bên trong đống lông tơ thật dài, nếu không phải có tiếng cười thanh thúy dễ nghe, sẽ thật sự không dễ dàng khiến cho người ngoài phát hiện được.
Một con Đạp Vân thú duy nhất còn tồn tại ở hiện thế chợt cao chợt thấp trên không trung, thỉnh thoảng còn khiến cho mấy đám mây trôi cuồn cuộn.
Hai bàn tay nhỏ bé của nữ hài riêng phần mình nắm chặt một sợi lông tơ thật dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn. Mỗi khi lao xuống hoặc bay vụt lên, trong lòng nàng liền cực kỳ khẩn trương, cho đến khi ổn định được thân hình của mình thì lại cười ra tiếng. Một tầng vân quang nhàn nhạt quấn quanh người, làm cho nàng vô luận xóc nảy như thế nào cũng sẽ không bay ra khỏi lưng dị thú kia được.
Trên đời này có thể ngồi ở trên lưng Đạp Vân thú A Sửu chơi đùa, trừ cha con Diệp Lăng Tiêu Diệp Thanh Vũ, cũng chỉ có một cô bé Khương An An này rồi.
Một lớn một nhỏ chơi vui đến quên cả trời đất.
Thân hình A Sửu đột nhiên lóe lên, rút nhỏ thân thể, quay trở về trong đình, cũng nhẹ nhàng đưa Khương An An lên trên ghế mây.
"Có người đến rồi!" A Sửu thấp giọng nói: "Chuẩn bị chiến đấu Ất cấp!"
Trong đình chỉ có một mặt bàn mây, hai cái ghế mây thật dài, gió thổi bốn phía, tám mặt trống trải.
Khương An An vẻ mặt nghiêm túc, hai chân nhanh chóng ngồi xếp bằng, hai cánh tay nhỏ bé vung vẩy một hồi ở trước người, vậy mà đang điều động Đạo nguyên, hoàn thành Đạo thuật.
Mà A Sửu thì treo ở trước mặt nàng, nghiêm trang nói: "Ấn quyết Lưu Vân Tác này của ngươi vẫn chưa rành mạch. Giữa ấn thứ ba cùng ấn thứ tư có một chút trì trệ."
Khương An An hiển nhiên là cực kỳ nghe lời, vô cùng khắc khổ: "Ta đây sẽ cố gắng luyện thêm mấy lần!"
Vừa đúng lúc này, một đạo nhân ảnh tướng mạo khoảng chừng hơn năm mươi tuổi từ hành lang mây kia đi tới.
"Bái kiến Đạp Vân đại nhân." Đạo nhân này khom mình hành lễ.
Danh tự "A Sửu" đương nhiên không phải là thứ người nào đều có thể gọi, giống như cái tên "Diệp Tiểu Hoa" cũng chỉ lưu truyền ở trong phạm vi nhỏ mà thôi.
Làm dị thú trấn tông của Lăng Tiêu các, đám môn nhân tông môn này đều phải gọi nó một tiếng ‘Đạp Vân đại nhân’, người Vân quốc lại càng xem nó là Thần hộ quốc, có không ít người cung phụng bức họa của nó ở trong nhà, cho rằng có ích lợi trừ tà ách công.
A Sửu hơi có vẻ mất tự nhiên khẽ gật đầu, liền coi như là đáp lễ.
Khương An An thì rất lễ phép rời khỏi ghế dài bằng mây, quay sang hành lễ với vị đạo nhân này: "Bái kiến Hồ giáo tập."
Giáo tập truyền pháp của Vân Tiêu các Hồ Liên nhìn nàng một cái, liền quăng tầm mắt trở về trên người dị thú trấn tông, khẩn thiết nói: "Đạp Vân đại nhân, An An nên vào lớp rồi."
"Ha!" A Sửu lắc đầu: "An An không phải là đang đi học sao?"
Trên mặt Hồ Liên lộ vẻ khó xử, cẩn thận nhắc nhở: "Trước khi đi tông chủ chỉ bảo ngài trông chừng An An. Về phần chuyện dạy nó đạo thuật, lại là từ tại hạ chịu trách nhiệm."
"Có ý gì?"
A Sửu nhảy lên bàn mây.
Lúc này thân hình của nó chỉ tựa như con chó nhỏ, mặc dù nỗ lực làm ra bộ dạng hùng hổ, nhưng chỉ có cảm giác như chó con đòi sữa.
"A? Có ý gì?" Nó phẫn nộ chất vấn: "Ngươi lợi hại hơn bổn đại nhân ư?"
Hồ Liên vội vàng cúi đầu: "Không có không có. Chẳng qua…"
"Chẳng qua cái gì? Chẳng qua cái gì?" A Sửu trực tiếp cắt đứt lời y: "Ngươi không tin năng lực của bổn đại nhân? Dám chất vấn cả ta? Tiểu Hồ, ngươi thật sự to gan!"
Hồ Liên đã nhiều năm không nghe được một tiếng "Tiểu Hồ" này, dù sao y nói như thế nào cũng đã hơn năm mươi rồi.
Vốn dĩ với tuổi của vị Đạp Vân đại nhân này, gọi y một tiếng ‘tiểu Hồ’ cũng không có vấn đề gì cả.
Hồ Liên cười khổ nói: "Tại hạ sao dám chất vấn ngài?"
Y không thể không thỏa hiệp nói: "Tại hạ chỉ muốn kiểm tra sơ qua thành quả học tập của An An. Dù sao chức trách đảm nhận, tuy là ngài tự mình truyền pháp, nhưng tại hạ cũng không thể không biết tiến trình."
Lời này nói có lý có cứ, A Sửu không có chỗ nào càn quấy được liền quay qua đưa ánh mắt ra hiệu với Khương An An: "Biểu diễn cho Hồ giáo tập xem một chút đi!"
Hơn nữa nó còn lập tức chỉ huy: "Lưu Vân Tác!"
Mười ngón tay Khương An An đan cùng chung một chỗ, nhanh chóng hoàn thành ấn quyết, một sợi "dây thừng" mây mù màu trắng tỏa khắp bỗng nhiên lướt đi, vắt ngang ở giữa hay cây trụ đình, nhẹ nhàng đong đưa.
"Ừm, không sai." Hồ Liên gật đầu.
Ở cấp độ tu sĩ Du Mạch, một đạo Lưu Vân Tác này, vô luận độ hoàn chỉnh khi kết ấn hay là độ lưu loát cho đạo thuật thành hình, đều không có gì để bắt bẻ.
"Vậy đạo tiếp theo."
"Được rồi được rồi." A Sửu có chút chán ghét ngắt lời: "Đã kiểm tra tốt rồi đúng không. Lúc này đã không còn sớm, ngươi đi về nghỉ ngơi đi. Lớn tuổi, không nên thức khuya quá độ."
"Thế nhưng…" Gương mặt Hồ Liên lộ vẻ chần chừ.
"Để làm gì, để làm gì?" A Sửu dường như đã cực kỳ không vui, đuôi dài cắm lấy thủy cầu trong suốt kia không ngừng vung vẩy.
"Hai gia hỏa họ Diệp ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhốt chúng ta ở xó nhà. Bọn họ chơi thoải mái sung sướng, chúng ta chơi từ sớm đến muộn, a, luyện từ sớm đến muộn, cần cù đến như vậy."
Nó nhìn Hồ Liên nói: "Đã nỗ lực như thế, còn muốn thế nào!?"
Hồ Liên đành phải nói: "Vậy đại nhân ngài phải ngàn vạn nhớ kỹ Đạp Vân thuật, để cho An An rèn luyện, đây là độn pháp cơ sở của Vân Tiêu các chúng ta".
A Sửu trừng mắt.
Hồ Liên ngậm miệng lại, xoay người nhanh chóng quay trở về.
Tiểu An An nhìn hình bóng Hồ giáo tập đi xa, trong lòng có một ít thấp thỏm: "Sửu Sửu, chúng ta như vậy có phải không tốt lắm hay không? Mặc dù Hồ giáo tập ngày thường rất là dữ dằn…Nhưng ngài ấy cũng nói, nghiêm sư xuất cao đồ!"
A Sửu bĩu môi: "Ngươi bây giờ thấp như vậy, còn chưa tới thời điểm thành cao đồ!"
Dứt lời, thân thể nó nhoáng một cái nhảy ra ngoài đình, lại hóa ra bổn thể to lớn tới ba trượng. Hất đầu một cái nói: "Còn chơi nữa hay nghỉ?"
Trên mặt An An vừa mới hiển hiện vẻ tươi cười, A Sửu lại trở mình một cái, rút nhỏ chui trở về trong đình.
"Chuẩn bị chiến đấu Bính cấp." Nó nhỏ giọng nhắc nhở.
Cho nên An An lại lập tức ngồi xuống, bắt đầu không yên lòng bấm niệm quyết.
Chẳng mấy chốc, một đám tu sĩ trẻ tuổi chen chúc trên một chiếc xe mây, nhanh như điện chớp chạy tới.
Khương An An đưa mắt nhìn lên, bên trên xe mây kia lại là Vương sư tỷ, quỷ sư huynh Mạc Lương chán ghét, cùng với sư huynh mặt vuông Tạ Thụy Hiên.
Nàng lập tức tản đi đạo quyết, vung tay vẫy gọi: "Ở chỗ này!"
Mạc Lương đầu tàu gương mẫu, nhảy ra khỏi xe mây, cầm một phần sách lụa trong tay, hấp tấp chen đến trước mặt A Sửu: "Đạp Vân đại nhân, chiến báo mới nhất từ Quan Hà Đài!"
A Sửu đưa mắt thoáng nhìn, lẩm bẩm nói: "Người đứng đầu Vô Hạn Chế tràng ba mươi tuổi trở xuống, Thái Ngu chân nhân Cảnh quốc".
Nó giật mình một cái: "Chân nhân?"
Bên góc kia.
Tiểu Vương sư tỷ mặt tròn nhỏ nhắn lại vươn tay bắt lấy tay Khương An An: "Ai u, ngươi lắc chậm một chút không được à! Đây là tay của thiên kiêu tuyệt thế, nhất định phải bảo hộ thật tốt mới phải!"
Đại Vương sư tỷ híp mắt dịu dàng cười: "An An muội kể cho sư tỷ nghe xem, ca ca muội đến cùng đã có hôn ước hay chưa?"
Khương An An nháy nháy mắt, mờ mịt nói: "Hẹn ăn mặn cái gì?
"Khụ!" Tạ Thụy Hiên gương mặt vuông vức không gì sánh được đột nhiên xích đến gần, vẻ mặt treo đầy tươi cười: "Ta thương yêu nhất là An An sư muội, ăn mặn gì đều được! Bay trên bầu trời hay du ngoạn trong nước, muội có thể chọn thoải mái!"
A Sửu tiếp tục nhìn xuống, miệng lẩm bẩm: "Ngoại Lâu tràng chưa tìm ra kẻ đứng đầu, chậc chậc. Tề quốc lần này không tệ lắm, người đứng đầu Nội Phủ tràng, họ Khương".
Mạc Lương đang ra sức lấy lòng ở trước mặt A Sửu, vừa quay đầu lại đã phát hiện Khương An An bị đám người nịnh nọt kia vây ở trung tâm!
"Làm gì đó, làm gì đó! ?"
Mạc Lương vội vàng chen lên trước, dùng cái mông đẩy Tạ Thụy Hiên ra, ngăn ánh mắt của Đại Vương, lại vươn tay đẩy tay Tiểu Vương ra, bảo hộ Khương An An ở phía sau lưng mình, một bộ dạng tử sĩ trong quân liều chết bảo vệ chủ tướng của mình.
"Không được để vẻ dung tục của các vị ô nhiễm An An tinh khiết hoàn mỹ của chúng ta! An An còn nhỏ như vậy, các vị lại chỉ biết luôn mồm nịnh nọt, còn có thể thống gì? Đợi thời gian nữa để đại ca của ta biết được, các vị còn có quả ngon để ăn sao?"
Hắn xoay người, từ trong lồng ngực lấy ra một cái bao giấy dầu, hai tay nâng đến trước mặt Khương An An. Tươi cười nịnh hót: "An tỷ, ăn chân hạc không? Đệ vừa mới nướng, thơm lắm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận