Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1389: Cõi Phật cầu nhà

Khương Vọng đã ly khai rất lâu.
Trong miếu hoang Tam Bảo Sơn, Tịnh Lễ hòa thượng lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Tăng lữ là người xuất gia, nhưng nếu như vốn cũng không có "nhà", lại "xuất" từ nơi nào đây?
Thanh đăng cổ phật, tu giả tị thế. Nhưng nếu chưa từng ở trên thế gian, lại muốn tránh cái gì vậy?
Từ khi gã có được ký ức, liền không biết người nhà là ai, chưa từng thấy qua cha mẹ mình, là Khổ Giác một tay nuôi nấng gã trưởng thành.
Có tiểu sa di nhớ cha mẹ, khóc nhè.
Gã lại không biết suy nghĩ gì.
Gã ở bên trong cái gọi là trọc thế, không có một người hay sự vật có thể ký thác "tưởng niệm" tồn tại.
Sinh hoạt bên trong thanh âm Phật xướng, lăn lộn ở bên trong đống kinh Phật, lớn lên ở bên trong tiếng chuông chùa. Có đôi khi gã cũng sẽ suy nghĩ, "nhà" là cái gì?
Tại sao muốn "xuất", vì cái gì nói khó bỏ.
Sư phụ nói, bọn hắn cùng một chỗ chính là nhà.
Vì vậy gã đã minh bạch, mình khó bỏ.
Gã là một tiểu hòa thượng ở bên trong cõi Phật cầu "nhà".
Thế giới của gã rất đơn giản, mà ở trong đó là nhà của gã.
Sư phụ nói Khương Vọng là tiểu sư đệ, vậy gã liền có thêm một người trong ngôi nhà này.
Đây là chuyện để người ta rất vui vẻ.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy Khương Vọng, gã đều cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Gã cực kỳ khoái lạc, cũng hy vọng tiểu sư đệ có thể được như mình.
Nhưng hôm nay gã mới biết được, hóa ra tiểu sư đệ không vui. Hóa ra tiểu sư đệ gánh vác trách nhiệm nặng như vậy, từng bước một đi cho tới bây giờ.
Gã rất thích đi ngủ, hắn chưa bao giờ có được cảm giác ngủ ngon. Gã cũng không hiểu, hắn nhắm mắt lại chính là tiếng tim đập trộn lẫn máu và lửa.
Giờ này khắc này, gã một mình ngồi ở bên trên ván giường, nghĩ đến tiểu sư đệ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Tịnh Lễ! Tịnh Lễ! Tịnh Lễ! Tịnh..."
Thanh âm như sấm, tựa như dục hồn đoạt mệnh vang lên, rơi vào bên trong gian phòng mới dừng lại.
Khổ Bệnh hòa thượng gầy đến da bọc xương, giống như hòn đá góc cạnh rõ ràng nện vào trước mặt Tịnh Lễ, y nhìn thoáng qua tiểu hòa thượng tội nghiệp này, ngữ khí không tự giác trở nên hòa hoãn một chút, nhưng vẫn giống như gầm thét: "Sao gọi thế nào ngươi cũng không đáp lời vậy?"
"Sư thúc." Tịnh Lễ đứng dậy ngoan ngoãn hành lễ: "Đệ tử còn chưa kịp lên tiếng, ngài liền..."
"Được rồi được rồi." Khổ Bệnh đã khoát tay nói: "Liên lạc sư phụ ngươi một chút, ta có việc tìm hắn."
Thanh âm của y như trống trận, chấn động trong phòng ông ông vang vọng một hồi.
"A?" Tịnh Lễ ngơ ngác đứng đấy, vẻ mặt vô tội mà nói: "Đệ tử không thể liên lạc được a?"
Sau một khắc lỗ tai của gã liền bị nhéo lên, Khổ Bệnh xách theo gã không ngừng nói: "Còn học được việc gạt người đúng hay không? Nếu không phải vừa rồi ta nghe lén các ngươi nói chuyện phiếm, còn kém chút liền tin rồi!"
Tịnh Lễ không quan tâm lỗ tai bị nhéo đau nhức, nổi giận đùng đùng nói: "Sư thúc! Ngài sao có thể nghe trộm chúng ta nói chuyện phiếm?!"
"Bớt nói nhảm!" Khổ Bệnh tự biết lỡ lời, tự cưỡng ép đổi đi chủ đề, duy trì lấy uy nghiêm của trưởng bối, thanh âm giống như là sấm nổ ở trong lỗ tai Tịnh Lễ: "Tranh thủ thời gian liên hệ sư phụ ngươi!"
"Ta không!" Tịnh Lễ quật cường phản kháng.
Khổ Bệnh trừng mắt, giương bàn tay lên, gã liền tranh thủ thời gian co cổ lại.
"Được rồi được rồi."
‘Sư phụ thường thường nói, tăng tốt không ăn thiệt thòi trước mắt.’ Tịnh Lễ luôn luôn nghe lời, đương nhiên quán triệt lý niệm này.
‘Để đồ đệ Tịnh Trần của ngươi chờ lấy.’.
Gã một bên vén ván giường, một bên không tình nguyện lầm bầm: "Trong chùa cũng có thể tự liên hệ được mà."
Khổ Bệnh không nhịn được nói: "Nói nhảm nhiều như vậy? Đây không phải là do sư phụ ngươi không để ý đến chúng ta sao?"
"Ha ha, như vậy a?"
Tịnh Lễ chợt bắt đầu vui vẻ, cảm giác sư phụ đã xả giận cho mình.
Nhưng gã cuối cùng vẫn bóp pháp ấn, tập trung lực lượng vào trận văn, gọi ra Viên Quang Kính.
Trận văn hạch tâm của "Viên Quang Kính" này mặc dù khắc vào phía dưới ván giường, nhưng kỳ thật lực lượng chèo chống nó vận chuyển liên quan đến toàn bộ miếu thờ. Đương nhiên bộ phận hạch tâm nhất vẫn là lực lượng Khổ Giác lưu lại.
Không bao lâu, Khổ Giác theo tiếng mà tới, xuất hiện ở bên trong Viên Quang Kính, nhanh mồm nói: "Đánh lâu như vậy sao? Tùy tiện đánh một chút coi như xong a, nếu thật sự đánh hỏng tiểu sư đệ thì ngươi làm sao... lão lừa trọc Khổ Bệnh?!"
Ánh mắt lão quét đến Khổ Bệnh, liền lập tức muốn cắt đứt Viên Quang Kính.
Khổ Bệnh đã ở trước một bước lên tiếng quát: "Phương Trượng sư huynh có chuyện muốn nói với ngươi!"
Khổ Giác liếc mắt: "Bí thuật tiếng lòng của Phương Trượng sư huynh độc bộ thiên hạ. Cần phải nhờ tên ma bệnh như ngươi tới đưa tin?"
Khổ Bệnh cố nén giận dữ nói: "Không phải ngươi ngăn cách tiếng lòng ư?"
"A, như vậy a." Khổ Giác không có chút xấu hổ nào khi bị vạch trần, vẻ mặt thờ ơ nói: "Vậy ngươi tìm ta làm gì, có chuyện Hàng Long viện không làm nổi?"
"Đã nói là sư huynh tìm ngươi!"
"Vậy con mẹ nó, ngươi ngược lại mau nói a! Tìm ta làm gì?" Khổ Giác rống ngược trở về: "Ngươi cho rằng đồ nhi của ta duy trì Viên Quang Kính rất nhẹ nhàng sao?"
"Sư huynh để ngươi trở về!" Khổ Bệnh dùng tốc độ cực nhanh nói một lần.
"Cái gì?" Khổ Giác ở bên kia hỏi.
Khổ Bệnh thả chậm ngữ khí của mình, nói ra từng chữ từng chữ một: "Sư, huynh, để, ngươi, trở, về!"
"Ngươi lớn tiếng một chút!" Khổ Giác hô.
"Ngươi có muốn trở về hay không! Lời cần nói ta cũng đã nói!" Khổ Bệnh nổi giận, xoay người rời đi.
Khổ Giác tranh thủ thời gian liếc mắt ra hiệu cho Tịnh Lễ.
Sư đồ tâm ý tương thông, Tịnh Lễ oa một tiếng liền khóc rống lên: "Sư phụ, xin ngài trở lại đi! Đệ tử rất nhớ người!"
"Đồ nhi ngoan, chớ khóc chớ khóc." Khổ Giác tranh thủ thời gian khuyên nhủ: "Khục, được, xem ở trên mặt mũi của ngươi, ta liền cố mà đáp ứng... Khổ Bệnh!"
Khổ Bệnh chạy tới cửa chợt dừng lại, không nhịn được nói: "Đã nghe được!"
"Nhưng hiện tại ta vẫn chưa thể trở về, chờ thêm một hồi lại nói. Ta còn muốn đánh yểm trợ giúp ái đồ của mình đấy!" Khổ Giác lại bổ sung.
"Nói ngươi béo ngươi còn thở lên đúng không? Ngươi nói mình từng ngày không có chính hành, thật sự cho rằng Huyền Không Tự xin..."
Khổ Bệnh nổi giận đùng đùng quay đầu trở lại, Viên Quang Kính kia lại đã tiêu tán... Khổ Giác căn bản không có ý định nghe y nói thêm gì nữa.
Y muốn gầm thét, muốn nổi nóng, muốn đánh người.
Một ngụm ác khí chắn ở trong lòng đã không thể nào kìm nổi nữa.
Cuối cùng y nhìn Tịnh Lễ một cái, rốt cuộc không cách nào giận chó đánh mèo một tên tiểu bối, y phất ống tay áo một cái, bước đi ra cửa, tức giận bất bình: "Thật sự là quá lộn xộn, không có quy củ rồi! Như thế này sao có thể tha thứ?"
Tịnh Lễ nhìn Khổ Bệnh sư thúc đi xa, lúc này mới vỗ vỗ tim, làm dịu khẩn trương trong lòng.
Về phần quy củ hay không nên tha thứ gì đó mà Khổ Bệnh sư thúc nói...
Gã kỳ thật cũng hơi nghi hoặc một chút.
Thoát ly sơn môn là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, ngay cả gã cũng biết, là không thể nào nói đến là đến, nói đi là đi đấy.
‘Nhưng vì sao sư phụ có thể tùy hứng như thế, vì sao Phương Trượng sư bá còn chủ động khuyên sư phụ trở về đây?’.
Nhưng gã là người cơ trí, rất nhanh đã tìm được đáp án là sư phụ xem như hòa thượng đức cao vọng trọng nhất trong toàn bộ Huyền Không Tự, thế nhưng là đời Phương Trượng tiếp theo vẫn chưa có nhân tuyển, vậy nên có thể không tha thứ được sao?
Nếu như Phương Trượng sư bá có điều không may... Huyền Không Tự về sau không có Phương Trượng à nha?
Vừa nghĩ đến đây, Tịnh Lễ lại tranh thủ thời gian 'phi' một tiếng: "A tội lỗi tội lỗi, ta cũng không phải rủa Phương Trượng sư bá."
Gã chắp tay hành lễ, nói lẩm bẩm: "Úm, Tu Lợi Tu Lợi, Ma Ha Tu Lợi, Tu Tu Lợi, Tát Bà Ha!"
Đọc xong một đoạn chân ngôn chỉ toàn khẩu nghiệp này, gã mới hài lòng cất kỹ ván giường, nằm lên bên trên.
Hôm nay quá cực khổ, vẫn nên đi ngủ một giấc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận