Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 514: Xiềng xích

Lôi Chiêm Càn luôn cho người ta ấn tượng là dũng cảm, uy vũ, không ai bì nổi.
Nhưng lúc này khuôn mặt khá có uy nghiêm đó trong nháy mắt đen như đít nồi.
Lôi Chiêm Càn, là độc chiếm càn khôn, mọi chuyện đệ nhất.
Mà không phải bỏ chạy trước tiên.
Hắn hoàn toàn có thể nghĩ tới, biệt hiệu "Lôi Tiên Bào" này một khi lan truyền sẽ khiến bao nhiêu người cười nhạo hắn.
Nhưng hắn bỏ chạy trong thế giới Phù Lục là sự thật!
Lý Phượng Nghiêu, Khương Vô Tà, Phương Sùng đều tận mắt thấy.
Phương diện này ngoại trừ Phương Sùng, người nào hắn cũng không diệt khẩu được.
Mà Khương Vô Tà chắc chắn sẽ cố hết sức mà giúp hắn tuyên truyền biệt hiệu này, việc đó dùng đấu gối cũng nghĩ được.
Mái tóc rối của Lôi Chiêm Càn như muốn nổ tung lên, đã giận không thể nhịn.
"Chỉ là một Đằng Long cảnh, ỷ vào thủ đoạn giấu đầu lòi đuôi của Trọng Huyền gia, chiếm một chút tiện nghi, thì đã không biết trời cao đất rộng rồi sao?"
Tâm tình đang phẫn nộ, hắn càng cảm thấy không dám tin hơn. Thậm chí hắn còn không chắc chắn về phán đoán của mình, rốt cuộc tiểu tử này có được lòng tin từ đâu?
Khương Vọng cười nhạt: "Ngươi hẳn là may mắn vì ta không phải Nội Phủ, bằng không ngươi cho là ngươi chạy được sao?"
Ngụ ý, chờ hắn cũng đến Nội Phủ rồi, ngay cả cơ hội làm đối thủ Lôi Chiêm Càn cũng không có.
Đây đương nhiên nói cho đã mồm mà thôi.
Nhưng Khương Vọng cũng thật sự có lòng tin để đối kháng, căn bản không phải phô trương thanh thế.
Đã trải qua Thất Tinh Lâu bí cảnh, giờ khắc này, hắn đã có thể khám phá mông muội chi vụ, tùy thời có thể Đằng Long viên mãn.
Sở dĩ còn chưa trùng kích Nội Phủ, thành tựu tu sĩ thần thông Nội Phủ, chỉ là đang chờ đợi thời khắc hoàn mỹ nhất mà thôi.
Hiện tại đã đủ rồi, nhưng chưa phải là tốt nhất.
Tại Thông Thiên cảnh đã để lại tiếc nuối, hắn không muốn xảy ra tại Đằng Long cảnh.
Nhưng nếu như Lôi Chiêm Càn cứ muốn đánh một trận, hắn cũng chỉ có thể sớm hái xuống thần thông, vứt bỏ dự định thập toàn thập mỹ.
Nếu bàn về chiến lực gần xấp xỉ nhau, hắn căn bản không sợ Lôi Chiêm Càn!
Thậm chí nếu như hôm nay bởi vì Lôi Chiêm Càn mà phải để lại tiếc nuối tại Đằng Long cảnh, như vậy hắn nhất định sẽ khiến Lôi Chiêm Càn phải trả giá đắt vì phần tiếc nuối này.
"Xem ra ngươi thực sự muốn tìm cái chết!" Lúc này đương nhiên Lôi Chiêm Càn không thể lùi bước, bước nhanh tới, dự định trực tiếp động thủ.
Một thân ảnh cao ngạo bước ra từ Thiên Cương tinh vị: "Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ."
Khí thế mạnh mẽ vốn không cần che lấp, thái độ làm chỗ dựa cho Khương Vọng cũng rất rõ ràng.
Lý Phượng Nghiêu!
Lôi Chiêm Càn trừng mắt hổ giận dữ: "Lý Phượng Nghiêu, ngươi thật muốn đối địch với ta?"
Giọng Lý Phượng Nghiêu cao ngạo như vẻ mặt nàng: "Thì làm sao?"
Lý Long Xuyên chân chính lấy thái độ kết giao bằng hữu mà ở chung với Khương Vọng, nể mặt thân đệ đệ nhà mình, nàng không thể không lo cho Khương Vọng.
Mà từ bản tâm của nàng... Lý Phượng Nghiêu nàng là người có thể bị uy hiếp sao?
"Rất tốt!" Trước người Lôi Chiêm Càn lôi quang quấn quanh, Lôi Tỳ do thần thông hiển hóa mơ hồ thành hình.
Lý Phượng Nghiêu cầm Sương Sát cung, ngọc chỉ đặt lên dây.
Khương Vọng cầm kiếm không nói, đạo mạch Đằng Long đã mọc lên từ Thiên địa cô đảo, tùy thời chuẩn bị trùng kích Nội Phủ.
Ngay tại thời khắc giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng này.
Loảng xoảng Loảng xoảng.
Âm thanh xiềng xích kéo lê mặt đất, từ xa truyền đến.
Âm thanh này hình như rất xa, lại hình như rất gần.
Rất xa là bởi vì khi nó truyền vào tai, có vẻ mơ hồ, không rõ ràng.
Rất gần là bởi vì nó truyền vào tai rất đơn giản, thậm chí tiếp cận nhân tâm, khiến người từ trong âm thanh này cảm nhận được một loại khổ não, mệt mỏi. Đại đạo như thanh thiên, ngã độc bất đắc xuất!
Đây là câu thơ trong bài "Hành Lộ Nan" của Lý Bạch, dịch nghĩa là Đường đi rộng lớn như trời xanh. Chỉ có ta là không đi được.

Âm thanh này cũng không làm gì, nhưng khiến cho giằng co chỉ là giằng co, chỉ dừng lại ở giằng co.
Song phương đang giằng co giống như bị đông cứng, ai cũng không muốn phá vỡ sự giằng co này trước.
Một nam nhân chỉ mặc trù y đơn giản, tay chân đều mang xiềng xích thật dài kéo trên mặt đất, đi chân trần, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Khi hắn tới gần, tất cả mọi người đều im miệng không nói.
Bởi vì hắn là Điền An Bình.
Không ai có thể khiến hắn trở thành tù phạm. Cho nên xiềng xích trên người là chính hắn trói vào cho mình.
Điền An Bình kéo dây xích đi về phía trước, đi tới trước mọi người đang giằng co.
Hắn không nhìn bất luận người nào đang giằng co, mà ngẩng đầu, nhìn bầu trời một lúc, hình như đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng mà hắn trầm mặc, những người khác cũng chỉ có thể trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Điền An Bình thu tầm mắt về, vẻ mặt nghi hoặc, hình như hắn quả thật đã không giải thích được: "Ta nhớ quy củ của Thất Tinh cốc, mấy trăm năm trước đã tuyên bố rồi mà?"
Sau khi Thất Tinh Lâu bí cảnh kết thúc, bất kể người tham dự kết thù hận gì ở trong bí cảnh, đều không cho phép thanh toán trên địa bàn Điền thị.
Trong Thất Tinh cốc không cho phép tranh đấu. Bởi vì bất kể kết quả tranh đấu thế nào, ai sống ai chết, bên nào thắng, bên nào thua, cuối cùng Điền gia đều không rũ bỏ được trách nhiệm.
Cho nên Điền gia cần thiết phải kéo dài quy củ này, bọn họ cũng có thực lực này.
Quy củ này đã kéo dài mấy trăm năm.
Điền Hoán Chương là tu sĩ Ngoại Lâu cảnh, coi như có đủ phân lượng tọa trấn Thất Tinh cốc.
Nhưng phân lượng cũng chỉ tương đối mà nói.
Nhân vật thiên tài có gia thế hiển hách như Lôi Chiêm Càn, khi nổi giận vốn sẽ không cố kỵ Điền Hoán Chương.
Nhưng mà lúc này, Điền An Bình đã qua đây.
Điền Hoán Chương không cần để ý tới, bởi vì hắn có mạnh mẽ thế nào, Lôi Chiêm Càn trái với quy củ ra sao, chỉ cần không ở trước mặt hắn trắng trợn tàn sát tộc nhân Điền thị, hắn cũng không có khả năng làm gì Lôi Chiêm Càn. Nhiều lắm chỉ đuổi đi thôi.
Nhưng hiện tại người tới là Điền An Bình.
Các phương Tề quốc cơ bản đều công nhận khả năng mưu lược của Điền An Bình thuộc về cấp độ đầu, nhân vật như vậy, theo lý nên hiểu được suy nghĩ tới "toàn cục". Nhưng mà cũng nổi danh cùng với mưu lược của Điền An Bình, còn có sự điên cuồng của hắn.
Ai cũng không thể xác định hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Mưu lược và điên cuồng, mâu thuẫn đặc biệt như vậy lại cùng tồn tại ở trên người hắn.
Ai cũng không thể xác định, gặp phải là Điền An Bình loại nào.
Câu hỏi của hắn đương nhiên phải là Lôi Chiêm Càn trả lời. Bởi vì Lôi Chiêm Càn chính là người muốn khơi mào chiến đấu.
Nhưng Lôi Chiêm Càn không muốn trả lời. Hắn vừa mới bị Khương Vọng chế giễu là "Lôi Tiên Bào", vừa mới hùng hổ đòi lại mặt mũi, dù gì cũng không thể Điền An Bình vừa đi ra, hắn liền cụp đuôi được.
Nhưng muốn hắn thật sự bật lại Điền An Bình, hắn xác thực cũng hơi sợ. Thực lực không bằng là một mặt, không biết đối phương có thể nổi điên hay không là một mặt khác.
Lý Phượng Nghiêu lúc này lên tiếng, nàng bỏ qua Điền An Bình, nói thẳng với Lôi Chiêm Càn: "Sau khi ngươi rời khỏi Thiên xu thế giới, ta cũng không giết nữ nhân đó, ngươi phải biết tính tình của ta. Ta đã kiềm chế tính khí, có thể đổi lại ngươi cũng kiềm chế tính khí hay không?"
Lôi Chiêm Càn buông ra nắm đấm, Lôi Tỳ lặng lẹ tán đi.
Mặc dù hắn ở trong ván cờ Sinh Tử cũng giữ gìn Xích Lôi Nghiên, nhưng điều này đa phần là giữ gìn mặt mũi cho hắn. Một nữ nhân ở chung không bao lâu, muốn giết thì cứ giết thôi. Hắn tuyệt đối không thể bởi vì Xích Lôi Nghiên mà đi liều mạng với Lý Phượng Nghiêu.
Nhưng mà, ngay bây giờ, hắn cần bậc thang này.
Rất cần.
"Ba chữ Lý Phượng Nghiêu này, đáng để ta kiềm chế tính khí." Hắn nói.
Sau đó hắn nhìn sâu vào Khương Vọng một cái, xoay người rời đi.
Từ đầu tới cuối, hắn và Lý Phượng Nghiêu tựa hồ đều không nhìn Điền An Bình. Nhưng từ đầu đến cuối, toàn bộ sự kiêng kỵ của họ đều ở trên người Điền An Bình.
Chiếu theo đạo lý, Lôi Chiêm Càn là người muốn khiêu khích quy củ của Thất Tinh cốc. Lý Phượng Nghiêu vốn không cần lo lắng lo lắng cho mình và Khương Vọng sẽ bị nhằm vào.
Nhưng nói như thế nào chứ... Sở dĩ Điền An Bình khiến người lo lắng, chính là bởi vì ngươi vốn không biết hắn sẽ tuân theo logic nào!
Người khiêu khích là Lôi Chiêm Càn, nhưng nếu như hắn đột nhiên muốn giết Lý Phượng Nghiêu hoặc là Khương Vọng, nó cũng rất phù hợp với tác phong của hắn.
Về phần sau khi giết Lý Phượng Nghiêu có thể gánh chịu Thạch Môn Lý thị điên cuồng trả thù, Điền An Bình đã điên lên là căn bản sẽ không cân nhắc.
Danh môn đích tử, hắn cũng không phải chưa từng giết qua.
Bởi vậy Điền gia mới bị thương nặng, đoạn lịch sử này vẫn chưa qua bao lâu, rất nhiều người ký ức hãy còn mới mẻ.
Hắn điên cuồng nên mới được nổi tiếng, cũng bởi vì nguyên nhân này, đến nay còn có rất nhiều người Điền gia coi hắn là tai họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận